Mục lục
Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Man Văn của ta…” Trong động phủ rừng sâu, Tô Minh nhắm mắt thì thào. Khí huyết trong người hắn chậm rãi vận chuyển tràn ngập toàn thân.

Dưới lớp vải, da hắn có một tầng đỏ hồng, màu đỏ không rực rỡ mà hơi ảm đạm, tựa như mây khói chuyển động tràn ngập tại ngực, lưng, tứ chi và trên mặt hắn.

Sắc đỏ liên miên không dứt trên người rất không ổn định, đôi khi ánh sáng chợt lóe, đôi khi lại biến ảm đạm, dường như biểu thị nỗi lòng hiện tại của Tô Minh, trong tĩnh lại có dấy động.

Khi hắn hoàn toàn bình tĩnh là lúc Man Văn triệt để vẽ xuống.

Tô Minh không hiểu biến hóa trong người, hắn hoảng hốt trước mắt xuất hiện ảo ảnh mơ hồ. Ảo ảnh rất lạ, là một hồ nước bị sương khói bao phủ khiến người không thấy rõ.

Chỉ thấy trong đó có một vầng trăng tròn phản chiếu tỏa ra ánh sáng lấp lánh, khiến người nhìn không rõ là màu ánh trắng hay màu của nước.

Nhìn trăng trong hồ nước, bên tai Tô Minh như vang vọng từng tiếng thì thầm.

Tiếng kêu rất yếu khiến người nghe không rõ, nhưng kiềm không được sinh ra cảm giác muốn nghe rõ ràng, như mọi thứ lại mờ mịt.

“Chỗ này…là đâu…” Tô Minh nhìn trăng trong đó, cảm thấy mình rất tỉnh táo. Hắn thậm chí suy nghĩ có lẽ Man Văn của mình liên quan đến trăng Hỏa Man.

“Nơi này là tâm của ngươi.” Tiếng kêu yếu ớt đáp lại vấn đề này. Thanh âm như gần như xa, khiến người cảm giác ngay bên tai rồi lại như chỉ nghe truyền đến từ xa.

“Ngươi là ai? Là ngươi mang ta đến đây?” Tô Minh bình tĩnh trở lại, mắt quét bốn phương.

“Là tâm của ngươi mang ngươi đến. Nhận lấy văn của ngươi, lấy đi trăng nơi này, từ đó ngươi trở thành trong trời đất, Hỏa Man mạnh nhất.”

“Hỏa Man là trăng sao…” Tô Minh thì thào. Từ nhỏ đến lớn hắn nghe A Công nói Khai Trần, cũng chính mắt thấy một ít cường giả Khai Trần. Chỉ biết khi Khai Trần sẽ bất giác vẽ ra văn vĩnh viễn thuộc về mình.

Văn này đối với người Man tộc có ý nghĩa rất lớn, liên quan đến cả cuộc đời.

Nó đại biểu một loại theo đuổi, một loại đến từ bên ngoài người, Man Văn là có thể bị người thấy. Đời một người thường chỉ có một lần cơ hội, cũng chỉ có một Man Văn.

Nghe thanh âm vang bên tai, Tô Minh nhìn tấm màn trong sương khói, giờ phút này dường như sương khói xung quanh cũng biến mỏng nhiều, khiến ánh mắt hắn rơi vào trăng ảnh ngược trong nước.

Nhìn trăng này, tiếng kêu gọi càng mãnh liệt. Kêu gọi đến từ trăng trong nước, như chờ đợi Tô Minh đã ngàn vạn năm, luôn chờ đợi hắn tới đây, lấy đi nó.

“Lấy đi trăng này, mang đi ý chí của lửa, mang đi Man cường đại, dùng lửa làm trời, mênh mông trời đất, ngưng Hỏa Man thân!” Tiếng nỉ non như vội vã vang vọng xung quanh, hồ nước bình tĩnh bỗng bốc lên lửa cháy hừng hực, khiến mặt nước biến thành biển lửa.

Trong biển lửa, tất cả sương khói đều tan biến, xung quanh vặn vẹo, chỉ có trăng trong biển lửa vẫn tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Chỉ là ánh sáng rơi vào mắt Tô Minh thì hơi quái lạ.

Màu của nó dần biến đỏ.

“Man Văn của ta là trăng ư…” Tô Minh cảm giác ý thức của mình muốn tiến lên, muốn đụng vào trăng đang kêu gọi mình.

Biển lửa trước mặt hắn truyền ra tiếng chấn như đang bái lạy hướng mình, tách ra lộ một con đường.

Màu của trăng hiện tại đã đến cực đỏ rực. Ngay lúc Tô Minh cảm thấy mình sắp đụng vào trăng thì bỗng tầm mắt hoa lên, thế giới đầy lửa khói này chợt biến đổi.

Trong mắt Tô Minh là bầu trời lửa đỏ. Cả khung trời bị vô tận biển lửa tràn ngập, hừng hực thiêu đốt, mặt đất nứt nẻ có vô số hài cốt bị thiêu cháy, trong tiếng kêu thê lương hóa thành tro bụi.

Trên bầu trời đỏ hồng bềnh bồng một người. Người này mặc đồ đỏ, tóc cũng biến đỏ rực chảy dài tới thắt lưng. Y chắp tay sau lưng nhìn lên trời, như dung hợp cùng biển lửa. Theo tầm mắt y, Tô Minh nhìn thấy…

Hắn nhìn thấy tận cùng chân trời một mảnh mơ hồ vặn vẹo, bên trong như có một cái đỉnh to lớn. Đỉnh tỏa ánh sáng vàng như xuyên thấu năm tháng, cũng xuyên tới nơi này.

“Cút!” Một tiếng hừ lạnh phát ra từ miệng người áo đỏ dung hợp cùng biển lửa. Nâng lên tay phải vung hướng bầu trời, bầu trời vang tiếng nổ, vặn vẹo mơ hồ như mặt kính vỡ thành từng mảnh. Bên trong truyền ra tiếng *lách cách*, đỉnh to lớn lập tức vỡ thành bốn năm khối, như bị tổn hại nặng.

“Đến đây, nhận lấy Hỏa Nguyệt, trở thành tộc nhân Hỏa Man, truyền thừa Nguyệt Văn…” Người đàn ông áo đỏ khàn khàn nói, chậm rãi xoay người nhìn hướng Tô Minh.

Giây phút Tô Minh thấy người nọ, tinh thần chấn động. Hình dạng người này giống hệt hắn, thậm chí vết sẹo trên mặt cũng giống nhau.

Ánh mắt y sâu thẳm, vươn tay như kêu gọi Tô Minh.

Tô Minh hít sâu, ngơ ngác nhìn một ‘ta’ khác. Hắn mơ hồ đoán được đây không phải là phân thân hay ảo ảnh, là tượng trưng Man Văn. Nếu nhận Nguyệt Văn, đại biểu sau này mình sẽ biến thành bộ dạng như đã thấy.

Im lặng giây lát, trong mắt Tô Minh có dứt khoát.

“Nguyệt là đồ án Hỏa Man, nhưng ta không phải tộc nhân Hỏa Man. Nguyệt Văn này dù ta muốn cũng chỉ có thể đợi sau này. Bây giờ Man Văn chưa định, văn này, ta không cần!”

Khoảnh khắc Tô Minh thốt ra, lập tức thế giới lửa đỏ vỡ nát, người áo đỏ cũng biến mất thành mây khói, lại hiện ra hồ nước trước mắt Tô Minh. Vang tiếng chấn, trong thời gian ngắn, trời đất như vỡ tan, hồ nước bỗng biến mất, bao gồm trăng bên trong chớp mắt không còn bóng dáng.

Chính lúc này, ông lão ngồi xếp bằng trên trời truyền ra tiếng kinh hô.

“Không ngờ từ bỏ!” Ông lão biểu tình trầm trọng, nhìn mặt đất. Ông lấy thuật Thiên Cổ Nhất Tạo đặc biệt nhìn đến Man Văn của Tô Minh hình thành như thế nào, cảm nhận văn của Tô Minh là nguyệt.

“Văn chia làm ba loại chín biến. Trời đất hễ là ba loại thì tồn tại chín lần biến hóa. Bất cứ loại Man Văn đạt được chín biến đều có thể khiến Khai Trần đủ tu vi trùng kích Tế Cốt. Nhật nguyệt tinh thần đều là thiên văn. Hắn có thể cảm nhận được thiên văn tồn tại đủ đại biểu không tầm thường. Nhưng hắn lại từ bỏ!” Ông lão nhìn dưới đất, nâng lên tay phải vung trước mặt, bỗng chốc biển máu sau lưng sôi trào cuồn cuộn như sóng dữ.

“Khai Trần cảnh, Man Văn mỗi người đều khác nhau, nhưng đa số chỉ có một lựa chọn, không phải muốn bỏ thì có thể bỏ được. Một khi Man Văn xuất hiện sẽ tự động ngưng tụ trong người…A?” Ông lão chợt ngừng lời nói.

Khi ông tạm dừng lời nói thì trong động sâu trong rừng, Tô Minh ngồi xếp bằng tại đó toàn thân một mảnh sương đỏ ảm đạm ngưng tụ trên da hắn. Dần dần tại vị trí ngực xuất hiện hình dạng trăng tròn, tuy nói mơ hồ nhưng có thể thấy rõ đường nét.

Cùng lúc đó, cảm giác nóng rực tràn ngập cả sơn động, xuyên thấu ra ngoài, lượn lờ trong ngoài núi.

Nhưng khi đường nét trăng sắp hình thành thì người Tô Minh run lên, theo đó đường nét trăng nhanh chóng cuồn cuộn sương khói, lát sau như là đảo ngược tiêu tán tại ngực Tô Minh, sau đó phủ lên toàn thân, hóa thành sương không ổn định.

Ngay sau đó, cảm giác cực nóng trong động phủ như bị người dùng sức xua tan, đảo mắt đã biến mất, ngay cả ngoài núi tỏa nhiệt độ nóng cũng bị dập tắt, không tồn tại nữa.

“Không ngờ thật sự từ bỏ!? Sao hắn làm được, thật là bậy bạ!” Ông lão trên trời biểu tình kinh dị, nhíu mày nhoáng người lên, không tiếc xuất hiện ngăn cản việc ông cho rằng bậy bạ, nhưng thân thể đột nhiên ngừng.

Một mảnh tuyết trắng bay trước mặt. Chính bông tuyết này khiến biểu tình ông lão biến đổi, ngay cả tiếng hít thở cũng dồn dập.

“Tuyết. Đất Nam Thần, đặc biệt là vị trí Hàm Sơn Thành sẽ không xuất hiện tuyết.” Ông lão hít sâu, mạnh ngẩng đầu nhìn thấy trên trời xuất hiện từng mảng tuyết. Xung quanh cực nóng chớp mắt biến thành khí lạnh.

“Trừ phi…” Ông lão chậm rãi cúi đầu nhìn sâu trong rừng, biểu tình cực kỳ kích động.

“Hắn lại có thể cảm ứng được Man Văn thứ hai!”

Sâu trong rừng, trong động phủ Tô Minh bế quan, khí nóng đã tan biết, trên người Tô Minh lập tức hiện ra băng giá. Băng rất mỏng, khuếch tán mỗi góc thân thể Tô Minh, khiến thoạt trông người hắn như bị tuyết phủ, ngay cả chân mày, tóc cũng biến thành màu trắng.

Tuyết trên tóc tỏa ra khí lạnh ngược lại hoàn toàn với khí cực nóng trước đó. Khí lạnh khuếch tán, cả động phủ đều lạnh lẽo, rất nhanh vách đá xung quanh ngưng kết sương thành băng.

Tiếng *két két* truyền ra, lát sau cả động phủ hóa thành thế giới băng. Trên mặt đất cũng vậy, có tầng băng đá.

Trong ngoài rừng sâu đều như thế, vô số cỏ cây trong núi chớp mắt biến thành như băng điêu khắc, cứng ngắc không động đậy. Dường như cả ngọn núi phút chốc trở thành núi băng.

Trên bầu trời bên ngoài hiện giờ theo khí lạnh dưới đất lan tỏa, bỗng xuất hiện bông tuyết chậm rãi rơi xuống. Trên đất Nam Thần hiếm khi có tuyết đã xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ này.

Bông tuyết bay nhưng không phủ lên mặt đất mà ngưng tụ bên ngoài động phủ Tô Minh, chậm rãi ngưng tụ ra một đôi tuyết to.

Trong tuyết như mơ hồ thấy trong đó có bóng dáng một nam một nữ, tay nắm tay, trong tuyết đi hướng phía xa, đi đi mãi.

Dường như cùng đi đến đầu bạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK