*Ầm!*
Tám người cùng đánh một kích, thi triển tu vi chưởng cảnh đại năng. Nếu Tô Minh ở đỉnh cao, đối diện tám chưởng cảnh đại năng thì xem như đấu một trận được, nhưng trong người hắn có vết thương, chiến đấu khá là gian nan. Tuy nhiên, đó là trước khi Tô Minh chưa học Di Sơn, chưa học Trảm Thần quyết, thậm chí là trước lúc hạc trọc lông không có nắm giữ cực minh quang. Tô Minh có được những thứ này, dù cơ thể bị thương nhưng đấu với tám người vẫn mạnh mẽ như vậy.
Trong tiếng nổ, Tô Minh hộc ngụm máu, nhưng cái giá khiến hắn hộc máu là tám cường giả đều phun máu, thụt lùi, khí huyết toàn thân cuồn cuộn khó thể ức chế. Đặc biệt có hai người tu vi mới bước vào chưởng cảnh, thuộc về sơ kỳ thì hộc máu thụt lùi, không thể áp chế khí huyết dọc theo lỗ chân lông tràn ra, bị trọng thương nặng quét ra khỏi đài sen.
Tô Minh lau máu nơi khóe miệng, giơ lên tay phải hư không chộp, Uổng Sinh thương biến ảo trong tay hắn. Trong thời gian ngắn thương này bị ánh sáng vàng bao phủ, đó là dấu hiệu Trảm Thần quyết mà Tô Minh học được.
“Lại đến!” Tô Minh ngửa đầu cười.
Sáu người còn sót lại trong mắt toát ra chiến ý mãnh liệt, cùng hành động, thi triển thần thông thuật pháp mạnh nhất của mình.
Khoảnh khắc sáu người đến gần, Tô Minh giơ chân phải đạp tới trước, giơ lên Uổng Sinh thương, rất đơn giản chặt xuống. Đó là đem trường thương làm thành kiếm to, chém xuống.
Khi Uổng Sinh thương đập xuống thì quy tắc xung quanh vặn vẹo thay đổi, khiến đài sen và khung trời xung quanh bị phân cách, khiến chỗ này thành khu vực hoàn toàn khác với bên ngoài, đây là lực lượng trảm duyên pháp. Chặt đứt liên hệ giữa bên ngoài và nơi này, tương đương chặt đứt liên hệ vô hình tu vi giữa sáu người với bên ngoài. Trảm duyên như vậy tựa như lấp sông, khiến lưu thông đại hải biến thành tử hải, khiến tu vi của sáu người khó thể mượn dùng khung trời, tựa như phong ấn nguồn gốc.
Cùng lúc đó, giây phút Uổng Sinh thương chặt xuống, chẳng những khung trời xung quanh bị chém đứt, sáu tu sĩ hoảng sợ có ảo giác rõ rệt là rõ ràng cây thương rơi xuống nhưng lại như kéo dài vô hạn hóa thành sáu phần rơi vào đầu mỗi người, tựa như Uổng Sinh thương rơi xuống thì mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người đều sẽ bị đập trúng.
Thần thông.
Thần thông của sáu người va chạm cùng một thương của Tô Minh, người hắn run lên thụt lùi mấy bước, phun ngụm máu. Nhưng tương tự, trong sáu người có hai hộc máu, bắn ngược ra sau, bị quăng ra khỏi đài sen, toàn thân như nổ tung toát ra sương đỏ đậm đặc. Ngay sau đó, bốn người còn ở trên đài sen có hai không thể chịu được một thương đập xuống, khí huyết toàn thân cuồn cuộn, bị đánh văng ra.
Tô Minh vung một thương, trong sáu người có bốn mất đi sức chiến đấu, hai người còn lại mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn hắn đầy sợ hãi không thể tả. Hai người đang do dự có đấu tiếp không thì trong người Tô Minh bắn ra ánh sáng đen ngập trời lan tràn ra ngoài.
“Cực minh quang!!!"
“Đó là cực minh quang!!!"
Ngàn vạn tu sĩ kinh kêu, dù sao lúc trước Tô Minh thi triển cực minh quang là vì tan vỡ màn sáng xung quanh, khi màn sáng vỡ tan thì cực minh quang cũng tan biến, thế nên người ngoài không thấy được. Nhưng hôm nay không còn màn sáng, tầm mắt xuyên thấu qua đài sen, vì vậy trong người Tô Minh tỏa ra ánh sáng cực kỳ chói mắt.
Hễ là tu sĩ nào nhìn thấy ánh sáng này thì người rung động, họ còn như vậy thì càng không cần nói hai người trong thập cường giả còn đứng lại trên đài sen.
Giây phút cực minh quang trên người Tô Minh khuếch tán thì người run bần bật, đứng im đó như đóng băng. Nếu thời gian lâu chút thì chắc chắn hai người sẽ bị cực minh quang làm trọng thương, tinh thần chết lặng, thậm chí linh hồn ngủ say trong vĩnh hằng, không thể thức tỉnh nữa.
Cái bóng chết chóc bao phủ hai người nhưng họ không có sức phản kháng.
Khoảnh khắc linh hồn của họ sắp ngủ say vĩnh viễn thì cực minh quang bỗng biến mất.
“Tha cho các ngươi một mạng.” Thanh âm của Tô Minh lạnh lùng khuếch tán.
Hiện tại hai người đứng trên đài sen thân hình run lên, thân thể nhanh chóng hồi phục, mặt trắng bệch chắp tay, cúi đầu hướng Tô Minh, xoay người nhanh chóng lui ra. Bóng dáng Tô Minh ở trong đầu họ biến thành cường đại vô cùng, không thể chiến thánh. Cái bóng như hạt mầm khiến họ cả đời không thể vượt qua.
Cuộc chiến đấu với tám người, Tô Minh nổi danh như cồn, trận chiến mãnh liệt kích thích ngàn vạn tu sĩ. Đài sen Tô Minh đứng, trong khoảnh khắc trông hắn như chiến tiên, thành dấu ấn không thể xóa nhòa trong đầu ngàn vạn tu sĩ Đạo Thần Tông.
Tô Minh cầm trường thương, mặt tái nhợt. Lúc trước Tô Minh bị thương giờ đấu với tám người thì thương càng thêm thương, dường như đứng không vững. Nhưng Tô Minh không thèm để ý, mắt liếc mọi người xung quanh, cuối cùng nhìn hướng ông lão sinh cảnh Bối Bang.
Giây phút Tô Minh mở miệng định nói chuyện thì trên mấy đài sen còn lại, trong chín tên điện hạ lập tức có người giành trước Tô Minh phát ra tiếng kịch liệt.
“Đạo Không, ta muốn khiêu chiến với ngươi!"
Cùng với lời nói truyền ra, mấy điện hạ đôi mắt nghiêm túc.
“Đạo Không, ngươi có dám tiếp nhận khiêu chiến với bổn điện nay bây giờ không?"
“Đúng vậy, Đạo Không, nếu ngươi đã huênh hoang như vậy, có thể đấu với tám trong thập cường Đạo Thần Tông ta thì có dám cùng đấu với các điện hạ ta ngay bây giờ?"
Cùng với thanh âm, có bốn điện hạ tộc nhân dòng chính Đạo Thần Tông nhảy lên lao hươngs đài sen Tô Minh đứng, muốn nhân dịp hắn bị thương nặng một hơi tiêu diệt.
Ông lão sinh cảnh Bối Bang vốn định quát kêu ngừng nhưng mắt chợt lóe, làm như không thấy, không nói một lời.
Ba vị tông lão sau lưng ông lão sinh cảnh Bối Bang, trừ ông lão mặt đen ra, hai người kia nhíu mày, nhưng thấy Bối Bang tông lão phớt lờ, họ liếc nhau rồi do dự.
Ông lão mặt đen thầm cười nhạt, lão rất vui thấy tình cảnh này. Mắt ông lão mặt đen chợt lóe, làm như vô tình liếc trong chín điện hạ, người đàn ông trung niên Đạo Pháp luôn là biểu tình ôn hòa. Đạo Pháp im lặng, nhấc chân đi tới.
“Đạo Không, ngươi dám chiến với chúng ta không?” Khi Đạo Pháp nói chuyện thì lòng thầm cười giễu mình.
Chuyện này không hợp với tính cách của Đạo Pháp nhưng Tô Minh quá mạnh, người cường đại như vậy, lại là điện hạ, đem đến uy hiếp cực lớn.
Giây phút Đạo Pháp bước ra thì Đạo Lâm lạnh lùng mắt chợt lóe, cũng nhảy lên theo.
Tình hình này là chín tên điện hạ cùng đấu với Tô Minh. Tình hình này khiến ngàn vạn tu sĩ xung quanh biểu tình khác nhau, có tràop húng, có lộ ra hưng phấn xem kịch vui, có nhíu mày, cảm thấy việc này cực kỳ không ổn.
Các loại suy nghĩ khiến tiếng xì xầm ồn ào chưa từng có.
Tô Minh đứng trên đài sen, nhìn chín tên điện hạ xé gió bay tới, khóe môi cong lên châm chọc, tay phải nắm Uổng Sinh thương siết chặt, cơ thể đau nhức như kim châm, đó là dấu hiệu vết thương phát tá. Nhưng dù là vậy thì nếu Tô Minh muốn, hắn có nắm chắc một hơi đánh chết chín người khác.
Nhưng khi Tô Minh nắm lấy Uổng Sinh thương, chín tên điện hạ xé gió bay tới thì bỗng có tiếng rít chói tai từ khung trời xa xôi truyền đến, thanh âm đó là một người dốc hết tốc độ rạch phá không trung.
Thanh âm kia sắc bén chói tai, khoảnh khắc từ xa lao tới, bên trong có một ông lão, chính là người từ Thần Nguyên Phế Địa trở về. Tốc độ của lão thật nhanh, biểu tình còn sót lại hồi hộp, khi tới gần thì lập tức bị ông lão mặt đen luôn chờ đợi người này phát hiện ngay.
Ông lão mặt đen thấy người này thì trên mặt lộ ra tươi cười, lão thấy biểu tình của người này chắc là tại thần nguyên tinh hải phát hiện chuyện rất quan trọng, chuyện này sẽ đào ra bí mật tu vi của Đạo Không tăng vọt. Thật rõ ràng chuyện khiến người này sợ hãi không phải bình thường.
Cầu vồng lao đến vốn không khiến bao nhiêu người chú ý, người đó nhanh chóng lao tới ông lão mặt đen, còn chưa đến gần đã vang thanh âm sốt ruột.
“Thuộc hạ có chuyện quan trọng muốn mật báo với tông lão!"
Thanh âm của lão vang vọng. Ông lão sinh cảnh Bối Bang nhíu mày, định nói cái gì thì ông lão mặt đen cười ha hả, cất bước đi ra, lớn tiếng nói.
“Đạo Không, tu vi ngàn năm trước vẫn là trung kỳ vị giới, nhưng ngàn năm sau từ Thần Nguyên Phế Địa đã mạnh mẽ như vậy, chuyện này là may mắn cho Đạo Thần Tông ta. Nhưng lão phu cũng tò mò là hắn rốt cuộc trải qua cái gì mới nghịch thiên như vậy, có được tu vi như thế này. Lão phu tò mò phái người đi Thần Nguyên Phế Địa một chuyến, giờ kẻ đó đã trở về, mang đến tin tức. Lão phu không biết trước, ta muốn cùng mọi người nghe xem Đạo Không điện hạ tại Thần Nguyên Phế Địa rốt cuộc có tạo hóa gì!"
Từ ngữ của ông lão mặt đen cực kỳ độc ác, khi nói ra lập tức khiến ngàn vạn tu sĩ tập trung chú ý. Sự thật là bọn họ sớm có nghi hoặc, dù là người không nghi ngờ thì lúc này cũng tỉnh ngộ lại.
“Đúng vậy, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến Đạo Không điện hạ mạnh mẽ như vậy?"
“Đúng thế, trừ phi là... Đoạt xá? Nếu không thì làm sao có thể hơn ngàn năm tu vi tăng vọt đến mức độ này?"
“Nếu thật sự là tạo hóa gì thì nói không chừng chúng ta có thể thử đạt được, dù sao tu vi tăng trưởng thế này giờ nghĩ đến đúng là quá khó tin."
Ông lão sinh cảnh Bối Bang mắt chợt lóe, không ngăn cản, lão cũng muốn nghe xem Đạo Không tại Thần Nguyên Phế Địa rốt cuộc trải qua cái gì!
“Tông lão... Ta...” Ông lão trong cầu vồng sốt ruột, vẻ nóng nảy càng rõ rệt.
“Ngươi cứ nói!” Ông lão lòng máy động, biểu tình của đối phương khiến lão bất an, nhưng hôm nay việc đã đến nước này, lão tin vào phán đoán của mình. Ông lão mặt đen mắt chợt lóe, dứt khoát nói.