Tô Minh đáp lại khiến khuôn mặt Đồng Tử vốn không còn chút máu bỗng biến đỏ rực. Ngay sau đó, từ trong miệng phát ra tiếng rống giận dữ.
Tiếng nói sắc nhọn chói tai, đây là biểu hiện trong lòng nó sợ hãi đến cực hạn.
Phía xa Ô Đa cũng hít ngụm khí, ngơ ngác nhìn Tô Minh biểu tình bình tĩnh không thèm để ý Đồng Tử giãy dụa và hét chói tai, không ngừng nhét thảo dược vào miệng vết thương của nó.
Theo thời gian trôi qua, tốc độ của Tô Minh rất nhanh. Mười lăm phút sau, hắn bỏ vị thuốc cuối cùng vào vết thương, tay phải cách không vỗ người Đồng Tử. Lập tức bụng Đồng Tử quái dị xuất hiện từng cục u mấp máy.
“Ta sẽ không tha cho ngươi! Coi như ta chết cũng sẽ hóa thành lệ quỷ trong trời đất lấy mạng ngươi!!!” Đồng Tử biểu tình vặn vẹo lộ ra oán độc vô tận, nhìn chằm chằm Tô Minh, sắc nhọn gào.
“Ngươi sẽ không thành lệ hồn, bởi vì sau khi ta luyện dược thành công, nếu hồn ngươi còn cũng sẽ tồn tại trong dược của ta.” Tô Minh lạnh lùng nói, nâng lên tay phải chỉ lên trời. Lập tức trong tay hắn xuất hiện từng tia chớp xẹt qua.
Bây giờ các loại thực vật trong người Đồng Tử sinh trưởng, thật nhiều tử khí từ thân thể khuếch tán ra ngoài, tràn ngập bốn phía. Chẳng qua những tử khí này còn không đủ dẫn động sấm sét.
Trước kia, Tô Minh luyện chế Đoạt Linh Dược cần phải ngưng tụ ra tử khí, dù là mấy ngày trước thì hắn còn cần từ chỗ Nhị sư huynh tìm tử khí phụ trợ. Nhưng trải qua lần luyện chế Đoạt Linh Dược đó rồi, theo sét bổn mệnh của Tô Minh hơi tinh tiến, hắn nắm giữ kỹ xảo dù không cần tử khí cũng dẫn dắt được sấm sét.
Lấy điện đất phủ lên, ngưng tụ số lượng đủ nhiều sẽ tự nhiên khiến điện trời vô hình đến. Giây phút chúng tiếp xúc nhau, sẽ là sét giáng xuống.
“Nếu như luyện dược thất bại thì sao?” Khi Tô Minh định mở ra sét thì phía xa Ô Đa do dự một chút, mở miệng hỏi.
“Nếu thất bại…” Tô Minh nâng lên tay trái, ấn đỉnh đầu Đồng Tử dữ tợn nhìn mình.
Đồng Tử hét chói tai, nhưng thân thể run rẩy không thể che giấu nỗi lòng sợ hãi khó tả.
Khoảnh khắc Tô Minh ấn vào Đồng Tử, lấy thân thể làm trung tâm, bỗng nhiên mặt đất nơi nơi đầy điện đất, lấy trạng thái mắt thường không thể thấy từ bốn phương tám hướng vọt tới, lao thẳng đến Đồng Tử.
“Dù hắn có tu là nhiếp hồn Vu tộc cũng không có khả năng hóa thành lệ quỷ. Bởi vì thất bại thì linh hồn hắn cũng sẽ tan biến. Tất cả của hắn sẽ bị bôi xóa, chẳng bằng bị luyện thành dược vật.” Giây phút giọng Tô Minh vang vọng, bỗng nhiên trên bầu trời truyền đến tiếng chấn điếc tai.
Chỉ thấy bầu trời sáng sủa bỗng chốc dày đặc mây đen. Từng tia chớp ở giữa các đám mây hóa thành quang long, lộ rõ khe hở các tầng mây. Cùng lúc đó, có một tia chớp từ trên trời đánh xuống, thẳng hướng Tô Minh. Nói chính xác hơn là hướng tới Đồng Tử bên cạnh Tô Minh!
*Oành!*
Một tiếng nổ vang, thanh âm như đánh vào tinh thần Ô Đa, khiến gã chịu không nổi dâng lên cảm giác da đầu mát lạnh. Gã chính mắt thấy Đồng Tử bị tia chớp oanh kích, thân thể run bần bật, biểu tình biến ủ rũ, tiếng hét chói tai trở nên khàn khàn, trong mắt không còn sự hung ác mà lộ ra sợ hãi ngập trời, thậm chí lờ mờ có sự cầu xin.
Ô Đa bản năng nuốt nước miếng, ánh mắt rơi vào người Tô Minh. Gã thấy Tô Minh bình tĩnh như vậy, trong lòng dâng lên lạnh lẽo.
‘Ngươi này tàn nhẫn độc ác, hành động dứt khoát, hơn nữa tu vi không tầm thường, có pháp bảo bí ẩn khó đoán, thuật pháp càng là chưa từng nghe qua. Người như thế, không đến lúc bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể trêu chọc! Dù là đến lúc bất đắc dĩ cũng phải hết sức tránh đi, không thể trực tiếp đối diện.’ Tâm trạng của Ô Đa trên đường đi, trông thấy từng hành động của Tô Minh, biến đổi mấy lần, cho đến giờ phút này coi như định hình.
Tiếng nổ liên tục quanh quẩn, tia chớp trên bầu trời dường như bị mặt đất hấp dẫn, từng tiếng xé gió giáng xuống, thẳng tới Đồng Tử bên cạnh Tô Minh. Tiếng *oành oành* kéo dài hơn một tiếng đồng hồ. Sấm sét giáng xuống ngày càng lớn mạnh, đến cuối cùng mỗi một tia sét đều thô cỡ lu nước, khi giáng xuống tựa thiên nộ trừng phạt.
Mãi đến khi lại một tia chớp đánh xuống, Ô Đa càng thêm kinh sợ. Gã chẳng chút do dự lùi ra sau vài trăm mét. Bởi vì tia chớp lần này giáng xuống không ngờ có màu tím!
Tia chớp tím ẩn chứa khí thế hủy thiên diệt địa lao thẳng tới Đồng Tử.
Tô Minh vẫn luôn ngẩng đầu nhìn trời, bây giờ nhíu mày, thầm than. Hắn biết lần luyện dược này chỉ sợ không cách nào thành công. Lấy cách này luyện chế Đoạt Linh Dược thì khó khăn rất nhiều.
Khi Tô Minh thầm than, tia chớp tím xé gió lao tới gần Đồng Tử. Thân thể Đồng Tử mạnh run lên, lấy ngực bị tia chớp đánh trúng làm trung tâm, thân thể nó tan vỡ. Phần dưới ngực chớp mắt thành tro, phần trên ngực thì vỡ ra từng tấc. Khoảnh khắc nứt vỡ lan tràn đến cổ thì Tô Minh lắc đầu, tay trái nắm lấy cái đầu còn sót lại của Đồng Tử, bổn mệnh sét trong người thuận theo tay trái nhập vào trong đầu, đụng chạm với tia chớp đánh tới, hóa thành tiếng *bóc bóc* vang vọng.
Chốc lát sau, khi bầu trời tan biến mây đen thì Tô Minh đứng giữa không trung, tay trái hắn cầm một cái đầu người. Đầu người đó là Đồng Tử, vị trí cần cổ cháy đen. Cùng lúc đó, trong tay Tô Minh còn có cái túi cỏ, đó là vật phẩm cá nhân của Đồng Tử. Hắn không mở cỏ túi này ra mà bỏ vào ngực, xoay người ném đầu cho Hỏa Vượn ở một bên, Tô Minh nhìn Ô Đa.
“Đáng tiếc, thất bại.”
Ô Đa cười khổ, liếc ngực Tô Minh, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng không mở miệng. Bây giờ trong lòng gã phức tạp và do dự. Lúc trước khi gã thi triển thần thông Vu tộc, vốn cho rằng Tô Minh chết chắc rồi, nên mới mạo hiểm bại lộ thân phận thi triển thuật Vu tộc hóa giải lực lượng Chúc Cửu Âm.
Gã không biết Tô Minh có phát hiện được điều này không. Mà Tô Minh tàn nhẫn độc ác và sức chiến đấu khó lường khiến Ô Đa hơi kiêng dè.
Hỏa Vượn ở một bên chơi cái đầu Đồng Tử, giắt nó bên hông. Dù biểu tình Hỏa Vượn vẫn hơi ủ rũ nhưng không quên nhìn chỗ người đàn ông lúc trước đấu với Tô Minh thì cái xác vỡ vụn, tìm đến nửa cái sọ cũng giắt trên lưng. Khi nó xoay người, năm cái đầu người lắc lư theo, nhìn khá là đáng sợ.
“Ô Đa, đám Vu tộc tiếp theo ở đâu?” Tô Minh thu lại Đoạt Linh Dược, giữa trán chớp lóe tia sáng xanh, kiếm nhỏ trở về. Hắn bình tĩnh hỏi Ô Đa.
Ô Đa im lặng giây lát. Tính cách gã vốn có chút kiêu hùng, bây giờ biểu tình dứt khoát, không che giấu gì nữa mà chỉ hướng phía xa.
“Đại khái hơn hai ngàn mét còn có Vu tộc, theo ta xem xét thì là hai người, nhưng có lẽ sẽ xuất hiện ngoài ý muốn.”
“Vậy thì chúng ta đi thôi?” Tô Minh mỉm cười.
Ô Đa gật đầu, chắp tay với Tô Minh, lao nhanh tới trước. Tô Minh như cũ theo sau. Còn Hỏa Vượn thì tiếp tục vác rìu chiến theo đuôi.
Chẳng qua rìu chiến của nó lúc nãy chặn con thú mặt người thân rắn trùng kích thì lưỡi búa đã hòa tan hơn phân nửa, bây giờ rách nát hết cả, chỉ có cái chuôi hình gậy là không biết làm bằng gì mà chẳng bị tổn hao chút nào.
Hỏa Vượn đi theo sau Tô Minh, khi lao nhanh thì cầm lấy rìu chiến gãi đầu, không biết nó nghĩ sao, bắt lấy rìu chiến rách nát cắn một cái, hình như hơi đau răng, nó nhả ra xong nâng vuốt kéo rìu xuống ném xuống đất, vung cái chuôi không còn lưỡi rìu.
May là chuôi rất dài, nhìn như cây gậy, Hỏa Vượn vung nó vù vù lộng gió, phát ra tiếng ù vang. Hỏa Vượn mặt mày hớn hở khiêng trên vai, bay hướng Tô Minh.
Hai người một khỉ lao nhanh trên trời. Tới hoàng hôn thì họ đã đi ra ngoài mấy ngàn mét, tạm ngừng một lát. Chỗ đó phát ra tiếng nổ và tiếng hét thê lương. Khi Tô Minh và Ô Đa rời đi, trên thắt lưng Hỏa Vượn theo sau họ lại có hai cái đầu máu chảy đầm đìa.
Một đường cứ như thế, Tô Minh và Ô Đa có nhu cầu riêng, phối hợp với nhau càng thêm ăn ý. Thêm vào Hỏa Vượn hỗ trợ và Hòa Phong đôi khi ra tay, sau mười ngày, trên người Hỏa Vượn treo đầu đã hơn hai mươi cái.
Không biết nó treo làm sao mà không bỏ xuống cái nào, nhìn như mặc bộ đồ đầu người.
Ô Đa vốn không tầm thường, Tô Minh thì sức chiến đấu vượt qua tu vi, hai người phối hợp có thể nói là ở trong phạm vi thế lực Thiên Lam thành dấy lên trận mưa máu.
Đến cuối cùng, hai người có hiệu suất cực cao. Thường là Ô Đa đi tìm, sau đó ra mặt hấp dẫn Vu tộc chú ý. Tô Minh thì triển khai tốc độ khiến Ô Đa kinh sợ, bỗng vọt ra. Cùng lúc đó, Ô Đa đột nhiên ra tay. Bình thường trải qua quá trình này thì có khoảng ba Vu nhân, đa số một chết hai bị thương, cũng sẽ xảy ra việc hai chết một bị thương. Người còn lại thì vốn không phải đối thủ của Tô Minh và Ô Đa.
Trận giết chóc này kéo dài đến nửa tháng sau mới dừng lại, bởi vì Thiên Lam thành cách không xa.
Tô Minh đứng trên một ngọn đồi thấp bé, từ nơi này nhìn phía xa có thể thấy chỗ đó tồn tại bình chướng tráng lệ kinh người, đủ cho tất cả người lần đầu tiên trông thấy sẽ hít thở dồn dập, một tòa…hùng thành!!!
“Mặc huynh, trong khoảng thời gian này hai chúng ta ở chung rất vui. Ban đầu có vài chỗ hơi khó chịu xin Mặc huynh đừng để ý.” Ô Đa đứng một bên, trên người có nhiều vết máu khô, vẻ mặt mỏi mệt nhưng trong mắt sáng ngời.
“Bây giờ đã đến Thiên Lam thành, dựa theo tốc độ của Mặc huynh thì chẳng bao lâu sau sẽ tới nơi. Ô ta còn có việc khác, cho nên…” Ô Đa đang nói thì đột nhiên từ hướng Thiên Lam thành truyền đến tiếng ù ù. Thanh âm kia lộ ra thê lương và càng khiến tim người đập nhanh, như là trong đó tồn tại lực lượng kỳ lạ.
Thanh âm này Tô Minh hơi quen.
Ô Đa thì biến sắc mặt.