Trên quảng trường không hề có thanh âm bàn tán. Giờ phút này, mọi người nặng nề thở dốc nhìn chín pho tượng, một cái tên duy nhất không biến thành màu xám.
Mặc Tô, cách hạng nhất chỉ thua năm bậc!
Giờ phút này, Diệp Vọng đang được đám Thạch Hải hỗ trợ điều hòa, chậm rãi mở mắt ra. Mắt y còn có tơ máu, nhìn chằm chằm thứ hạng pho tượng, vẻ mặt ẩn chứa phức tạp.
Thạch Hải cúi đầu nói với Diệp Vọng cái gì, nhưng y không thèm để ý, dường như không nghe thấy, không rời mắt khỏi pho tượng.
Thạch Hải nhướng mày, thầm thở ra, xoay người rời đi.
‘Ta là Diệp Vọng…ta tuyệt đối không thua!!! Càng sẽ không dùng thủ đoạn hèn hạ!’ Diệp Vọng siết chặt nắm tay.
Hiện giờ y không phải người kiêu ngạo đứng đầu đám hậu bối mà là một tộc nhân bình thường dốc hết sức, cuối cùng đạp tới bậc tháng chín trăm lẻ năm nhưng bị thương phải rời đi. Trong lòng y lo lắng còn nhiều hơn bất cứ ai tại đây. Dù là vậy y vẫn có sự kiêu ngạo, tôn nghiêm của mình. Đối với đề nghị của Thạch Hải, y cảm thấy là sỉ nhục!
Hoàn toàn yên tĩnh, càng nghe rõ tiếng hô hấp của mọi người. Đặc biệt là những người lúc ban đầu đem Tô Minh thành trò hề, giờ đây đầu óc trống rỗng, còn lại là rung động không thể tin được.
Họ tận mắt nhìn thấy một kỳ tích, chính mắt trông thấy vượt lên chính mình, chính mắt trông thấy điều khiến họ kinh hoàng! Trước giờ chưa từng có người như vậy, từ thứ hạng cuối cùng, từng bước một đi tới đỉnh!
Chưa bao giờ có một người vượt qua Ô Sâm, Tất Túc, Thần Xung, càng chưa từng có người ép Diệp Vọng bị thương, buộc Diệp Vọng rời khỏi Phong Quyến Sơn, khiến bây giờ trong núi chỉ thuộc về một người, thuộc về Mặc Tô!
Trong vòng đám người tinh anh năm mươi hạng đầu, hiện giờ cực kỳ yên tĩnh. Họ yên tĩnh nhìn tên Mặc Tô trên chín pho tượng, vẻ mặt phức tạp, có hâm mộ, ghen tỵ, mong chờ, vân vân và vân vân, ở khoảnh khắc này lộ rõ ra.
Còn về người các bộ lạc cũng giống thế, không khác gì nhau, Mặc Tô vị trí cao nhất trong tim tim. Người như vậy sau khi trở về nhất định sẽ dấy lên sóng gió.
Rất nhiều người muốn biết, người này là ai, hắn có hình dáng như thế nào. Nhưng lúc trước Tô Minh thật quá bình thường. Trước khi so tài, không một ai chú ý tới sự tồn tại của hắn.
Dù là gã đàn ông lúc trước kéo hắn đi chào hỏi Thần Xung, bây giờ cũng khẩn trương nhìn tên trên pho tượng, trong mắt lộ ra hưng phấn và mong chờ.
Chỉ có một ông lão xấu xí đứng trong đám người là vẻ mặt chấn kinh. Ông khẳng định mỗi lần có người từ bỏ thì sẽ trước tiên xem đối phương. Nhưng hôm nay, khi tất cả thí sinh đều trở lại quảng trường, trừ Tô Minh ra, ông ngơ ngác phát hiện, trong đám người không có chú em lúc trước là người đầu tiên ông bắt chuyện.
“Không thể nào…” Bối Khung thì thào nhìn hai chữ Mặc Tô trên pho tượng, có chút khó tin.
“Trừ phi…thật là hắn!”
Trong góc phía xa, A Công Mặc Tang và Kinh Nam Phong Quyến bộ lạc, hai người không ai nói với ai, im lặng nhìn pho tượng. Biểu tình Mặc Tang trông bình thản, kỳ thật trong lòng cực kỳ rung động.
Còn về Kinh Nam, chính mắt thấy cả quá trình Tô Minh vượt lên, hiện tại ông không cách nào che giấu biểu tình rung động. Ông không thể nghĩ ra, một người lúc trước trong mắt ông tựa như con kiến, căn bản không bị chú ý. Ông thậm chí cảm thấy nếu Tô Minh có thể đi vào năm mươi hạng đầu coi như gặp may lớn. Nhưng hàng loạt việc vượt qua ông suy đoán, từng sự việc cho ông ngoài ý muốn, hiện giờ càng khiến ông chấn động.
Về lai lịch Tô Minh, trong lòng Kinh Nam cực kỳ để ý. Lời nói ngày hôm qua của Mặc Tang lần nữa quanh quẩn trong óc, khiến ông càng thêm do dự.
Thật lâu về sau, khi trên quảng trường mọi người chẳng hề sốt ruột, đều đang chờ đợi, thì chân trời sáng lên ánh mặt trời.
Khi buổi sáng đến, Tô Minh đứng trên bậc thang thứ chín trăm, mở mắt ra. Người hắn chỉ có một sợi máu, theo hai mắt mở thì sợi máu cũng biến mất.
Hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh núi trong ánh sáng, đáng tiếc nó bị sương khói bao trùm, không to lớn như buổi tối. Tô Minh im lặng giây lát, cúi đầu nhìn lệnh bài trong tay.
“Chín trăm lẻ năm…” Tô Minh thì thào.
‘Nếu đã đi đến đây, vậy thì, cứ so với y một lần!!!’ Tô Minh mạnh ngẩng đầu, trong mắt lộ ra kiên quyết.
Hít sâu không khí mát mẻ buổi sáng, Tô Minh nhấc chân lên bước hướng bậc thang chín trăm.
Nhưng hiện tại là ban ngày, không có ánh trăng. Tô Minh cảm giác áp lực đè ép, may là bởi vì ban ngày mà áp lực giảm nhiều, so sánh thì không khác gì lúc đêm khuya Tô Minh cảm nhận được.
Nhưng dù là vậy thì nơi này là hơn chín trăm bậc, rất gần với đỉnh núi. Áp lực nơi đây đủ đè bẹp người ta!
Một bước ở đây có thể so với mấy bước thậm chí chục bước, trăm bước bên dưới!
Chân phải của Tô Minh đạp xuống, giây phút ấy toàn thân hắn chấn động. Một trăm năm mươi sáu sợi máu hiện ra vòng quanh người, cùng lúc đó điên cuồng kháng cự áp lực ập tới.
Tô Minh, động!
Khoảnh khắc hắn động, quảng trường bên dưới, những người im lặng chờ đã lâu như là tìm ra chỗ bộc phát, theo Tô Minh động mà dâng lên!
“Chín trăm lẻ một!!!”
“Hắn đi tới chín trăm lẻ một!!!”
Vô số ánh mắt tập trung cái tên duy nhất không biến thành màu xám trên pho tượng. Giờ phút này, họ quên tất cả, trong mắt, trong óc chỉ còn lại thứ hạng không tối tăm.
Cơ thể Thần Xung run lên, hít ngụm khí lạnh, tập trung nhìn. Theo y thấy thì tình hình này tuyệt đối là cao trào nhất của Đại Thử lần này, thậm chí còn kịch liệt hơn mấy lúc trước, y không muốn bỏ qua một giây nào.
Tất Túc siết chặt nắm tay, tia sáng lạnh trong mắt càng thêm đậm. Ghen tỵ ẩn giấu biến thành sát khí dày đặc. Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc cũng có sát khí. Gã nhìn hai chữ Mặc Tô trên pho tượng, bộ mặt âm trầm như ngàn năm băng sương.
Chín trăm lẻ hai!!!
Khi số bậc phía sau tên Mặc Tô biến thành chín trăm lẻ hai, trái tim tất cả người trên quảng trường bỗng nhảy lên một cái. Tựa như Tô Minh bước ra một bước, đạp không chỉ là bậc thang, bao gồm cả tim mọi người. Điều này cực kỳ hiếm thấy, chứng minh hiện tại Tô Minh rất quan trọng với tất cả người nơi đây. Đủ chứng minh từng hành động của hắn sẽ ảnh hưởng nỗi lòng mọi người!
Lúc trước sự kiêu ngạo và quang vinh chỉ thuộc về Diệp Vọng, nhưng hiện giờ Diệp Vọng trở thành người xem. Y ngồi không xa, im lặng, trái tim tùy theo số bậc của Tô Minh biến đổi mà nhảy lên.
Loại cảm giác này y rất mới lạ, khiến y…khắc sâu trong lòng!
“Chín trăm lẻ ba! Chín trăm lẻ ba!!! Chỉ thiếu hai bước nữa là có thể sánh ngang với Diệp Vọng.!Chỉ thiếu ba bước là có thể vượt qua Diệp Vọng, trở thành số một!”
“Hắn…có thể đứng đầu không…”
Man Công Ô Long bộ lạc con ngươi co rút, thở hơi gấp. Bạch Linh ở một bên cũng không ngẩn người nữa, cô ngẩng đầu nhìn cái tên Mặc Tô trên pho tượng, chân mày thanh tú nhăn lại.
Trong Ô Sơn bộ lạc, Sơn Ngân luôn im lặng ngồi đó. Tuy bây giờ vẫn giống vậy nhưng đôi mắt híp lóe tia sáng kỳ lạ.
Bắc Lăng vẻ mặt kích động. Thân phận như y ở Ô Sơn bộ lạc vốn sẽ không dễ dàng lộ ra biểu tình như vậy, phải cố ý lạnh lùng. Nhưng bây giờ y không thể kiềm nén cảm giác kích động, thậm chí có ảo giác chính mình đổi chỗ Mặc Tô. Loại hưng phấn đè bẹp tinh anh Phong Quyến bộ lạc khiến y kích động siết chặt nắm đấm.
Ô Lạp còn kích động hơn cả y. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, cô đứng đó tim đập nhanh, hận người tên Mặc Tô không đi nhanh vài bước.
Lôi Thần từ bỏ suy đoán Tô Minh là Mặc Tô, gã cảm thấy điều này đúng là quá mơ hồ.
“Chín trăm lẻ ba!!! Mặc Tô đến chín trăm lẻ ba!!!” Dù gì Ô Lạp chỉ là một cô bé, hiện tại hưng phấn liền kêu lên, chỉ hướng pho tượng, đôi mắt lóe tia sáng kích động. Trong tia sáng ấy có loại cảm xúc mờ ảo kỳ lạ.
Toàn bộ quảng trường dấy lên gió lốc càng mạnh mẽ, thanh âm xì xào quanh quẩn. Diệp Vọng ngồi xếp bằng tại đó, hai mắt lại hiện ra tơ mắt. Tay y siết chặt thành nắm đấm, lòng hỗn loạn khó thể dùng ngôn ngữ hình dung.
Y từng là tinh anh, đã từng đứng trên đỉnh núi nhận lấy ánh mắt chăm chú và mong đợi của người bên dưới quảng trường. Nhưng hôm nay…y trở thành một trong những người tại quảng trường, loại biến đổi này khiến y rất khó nhận.
Thậm chí bên tai truyền đến tiếng hò hét xôn xao, đối với y tựa như từng mũi dao đâm vào ngực, khiến y đau đớn.
Tô Minh đứng ở bậc thang thứ chín trăm lẻ ba. Dù hắn đứng thẳng người nhưng thân thể run rẩy như sắp té. Từ bậc chín trăm trở lên, dù là ban ngày thì áp lực cũng mạnh mẽ khó thể tưởng tượng.
Chỉ bước ra ba bước thì Tô Minh cảm giác đã tới cực hạn. Thân thể hắn truyền đến đau nhức không phải sợi máu có thể chống đỡ. Thanh âm *két két* vang vọng bên tai y, là tiếng xương cốt toàn thân không thể chịu đựng được nữa.
Đứng ở đó, Tô Minh thở dốc, tim đập nhanh như sắp nhảy khỏi lồng ngực, hóa thành mũi gai, khiến mặt hắn tái nhợt. Cách chín trăm lẻ năm còn có hai bậc…
Tại đây thậm chí không thể nghỉ ngơi. Vì có uy áp này, xem như tạm nghỉ cũng khiến khí huyết trong người khó thể chuyển động. Cơ thể Tô Minh run lẩy bẩy, mạnh nhấc lên chân phải, đạp hướng bậc thang chín trăm lẻ bốn.
Khoảnh khắc chân hắn đạp xuống, toàn thân chấn động, phun ra ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo sắp té. Nhưng hắn cứng rắn nhịn, mãi đến khi đứng vững, chân trái cũng đã đạp trên bậc thang chín trăm lẻ bốn.
Cả người hắn suy yếu như nguyên ngọn núi đè trên người, đất trời quay cuồng.
---o0o---