Trong Đại Ngu hoàng cung phong ấn hồn pháp khí, hồn này rất có thể là hồn thánh khí Đại Man bộ lạc, hoặc không phải là toàn bộ nhưng chắc chắn có một phần. Đỉnh kia là vật mô phỏng, nhưng nếu dung hợp cùng hồn kia thì vật đó cũng có thể gọi là thánh khí của Đại Man bộ lạc. Nhưng kém xa thánh khí thật sự của Đại Man bộ lạc ở thời đại linh tiên.
“Đây chính là bí ẩn che giấu trong thế giới Man tộc, nhưng nó chỉ là một trong nhiều bí mật tại vòng xoáy âm tử.” Tô Minh giơ tay phải xa xa chỉ hướng Đông Hoang tháp.
Cái chỉ này làm thần niệm của Tô Minh từ bốn phương tám hướng ngưng tụ xung quanh Đông Hoang tháp, ùa vào bên trong. Tiếng nổ điếc tai vang vọng khắp nơi, phong ấn trong tháp bị thần niệm của Tô Minh mạnh mẽ khoảnh khắc phá mở, từng tầng từng tầng, chỉ mấy giây sau đã vào tầng cao nhất.
Phong ấn chỗ này khá phức tạp, nhưng tu vi của Tô Minh muốn phá nó thì chỉ cần cưỡng ép đập tan là được. Tuy nhiên, khi thần niệm của hắn tới gần thì bỗng phong ấn, cấm chế trong tầng cao nhất Đông Hoang tháp dường như nhận ra ý niệm Man Thần Tô Minh, tự động tan biến, như là chủ động lùi lại.
Điều này làm con ngươi Tô Minh co rút, thần niệm ùa vào đỉnh tầng Đông Hoang tháp, cuốn lấy cái đỉnh to cỡ bàn tay, biến mất.
Cùng lúc đó, Tô Minh giơ lên tay phải, hư vô trong lòng bàn tay của hắn vặn vẹo, tiểu đỉnh xuất hiện. Màu của nó là thanh đồng, mang theo hơi thở viễn cổ, ẩn chứa vị năm tháng, bềnh bồng trên lòng bàn tay Tô Minh. Tiểu đỉnh không nhúc nhích nhưng tràn ngập cảm giác dày nặng.
Tô Minh nhìn đỉnh này, im lặng gầm gừ, vung ống tay áo trái chộp hướng Đại Ngu hoàng cung. Cái chộp này khiến Đại Ngu hoàng cung chấn động, có tiếng nổ vang vọng, tiếng két két xuất hiện. Khoảnh khắc dường như cóp hong ấn nào đó vỡ ra, ý chí điên cuồng lao ra ngoài.
Ý chí đó vô hình nhưng thần niệm của Tô Minh trông thấy được. Đó là một cái bóng khổng lồ, cao cỡ mười trượng, cực kỳ vạm vỡ, đầu rối tung, tay cầm một thanh trường mâu. Khi bóng khổng lồ lao ra đã ngửa đầu gầm lên, khiến thiên địa vặn vẹo, hư vô hóa thành sóng gợn. Nhưng thân thể của gã mơ hồ, không hoàn chỉnh.
Giờ phút này gã gào thét, vụt ngoái đầu nhìn chằm chằm hướng Tô Minh, dường như ánh mắt cách cự ly vô tận xa xa nhìn hắn.
*Ầm!*
Cái bóng khổng lồ lại rống lên, lắc người, khoảnh khắc biến mất. Chỉ mình Tô Minh thấy cái bóng hóa thành ý niệm trùng kích lao nhanh hướng hắn.
Tốc độ cực nhanh, khi xuất hiện trước mặt Tô Minh thì hình ảnh người ngoài không trông thấy như tựa mũi tên nhọn bắn hướng trán hắn. Sát khí đậm đặc tới gần, mãnh liệt như ngọn lửa vô hình đốt cháy trời đất.
Tô Minh lạnh lùng nhìn, không nhúc nhích. Khi bóng dáng biến thành tên nhọn tới gần Tô Minh chưa đến ba trượng thì chợt mắt hắn lóe tia sáng lạnh, huyết mạch trong người ầm vang, tu vi Man Thần bùng phát. Man hồn, Man Cốt, thậm chí tất cả hơi thở Man Thần trong một chớp mắt cực kỳ mạnh mẽ khuếch tán.
Cùng lúc đó, hơn trăm triệu hồn Đại Man bộ lạc ở trong người Tô Minh bỗng tản ra, vòng quanh người hắn bái lạy. Bây giờ dù Tô Minh không có triển khai Man Thần biến, nhưng thân thể hắn lộ ra đều là Man Thần. Đó là huyết mạch Đại Man bộ lạc tinh thuần, là hồn Đại Man tinh thuần. Tất cả khuếch tán ra, thân hình lao hướng Tô Minh mạnh run lên.
Khi khí thế Man Thần của Tô Minh không chút giữ lại phóng ra, đặc biệt là những hồn Đại Man tràN ngập làm bóng dáng kia run rẩy, chợt ngừng lại cách mặt Tô Minh một mét.
Nó nhìn chằm chằm vào Tô Minh, sát khí biến mất, chậm rãi quỳ xuống. Khi nó hoàn toàn quỳ trước mặt Tô Minh thì hơi thở Man Thần của hắn lại lan tràn, lực lượng duyên pháp khổng lồ làm Tô Minh chấn động phát ra từ bóng dáng kia, lao hướng hắn, nháy mắt dung nhập vào cơ thể, khiến hồn hắn biến cường đại hơn nhiều.
“Tộc trưởng đời thứ chín của Đại Man bộ lạc bái kiến ... linh tiên Đại Man!” Giọng khàn khàn ồm ồm chậm rãi vang lên, thanh âm trúc trắc dường như thật lâu không nói chuyện.
Nói xong cái bóng ấy cúi đầu, không nhúc nhích.
“Man Công để lại di ngôn thứ đỉnh không ra thì ta sẽ trong phong ấn, nếu thứ đỉnh xuất hiện thì chính là người vận mệnh của Đại Man giáng xuống. Nếu người này không phải là Man linh tiên thì đỉnh vỡ ta chết, nếu là Đại Man linh thì khẩn cầu cho lão phu quy vị!" Bóng dáng ấy quỳ lạy, thanh âm vẫn khàn khàn, mơ hồ nhưng mấy chữ cúi chất chứa quyết tâm.
Tô Minh nhìn thân hình người ngoài không trông thấy này dời ánh mắt vào tiểu đỉnh trong tay phải, lộ vẻ mặt suy tư. Thật lâu sau Tô Minh gật đầu.
“Cho phép quy vị!"
Khi Tô Minh thốt ra bốn chữ này thì bóng dáng kia vụt ngẩng đầu, chợt nhảy người lên lao hướng tiểu đỉnh trong tay phải của Tô Minh.
Tô Minh không có ngăn cản, mặc kệ thân hình kia tới gần. Tiểu đỉnh như biến thành hố đen hút mọi thứ, phút chốc hút cái bóng vào trong.
Cái bóng vào trong rồi, tiểu đỉnh bỗng toát ra một lũ hơi thở dọc theo tay phải chui vào người Tô Minh, chạy một vòng trong người hắn. Dường như nó vẽ ra kinh mạch của Tô Minh, tìm được mạch lạc tu vi cả đời của hắn, nối mạch lạc lại thành một hình ảnh, sau đó trở lại tiểu đỉnh. Tiểu đỉnh phát ra ánh sáng chói lòa, lấp lánh rực rỡ, từ xa nhìn lại như mặt trời ban trưa. Hào quang bắn ra bốn phía, trong chớp mắt chiếu rọi toàn Man tộc, chiếu lên người các người Man tộc.
Trong ánh sáng này có vô số hình ảnh giống y nhau, những hình ảnh đều là thân hình người do mạch lạc tổ thành, đó là mạch lạc trong người Tô Minh. Những hình ảnh dung nhập vào ánh sáng, rơi vào người mỗi một tu sĩ Man tộc, cưỡng ép đánh vào thân thể họ.
Hễ là người Man tộc bị ánh sáng chiếu rọi thì lập tức biến sắc mặt, lộ vẻ mừng như điên, khó tin. Tất cả lập tức khoanh chân ngồi, vận chuyển tu vi. Bởi vì bọn họ phát hiện dường như trong ánh sáng, một chỗ vị trí trong huyết mạch bình thường không hay biết nay bị mở ra. Tựa như là một phong ấn trong huyết mạch truyền thừa mỗi một người Man tộc vào giây phút này bị mở ra.
Cùng với phong ấn mở ra, tu vi hùng hồn chợt bùng phát. Tu vi tăng vọt cực nhanh làm mỗi một tu sĩ Man tộc sâu sắc cảm nhận được cường đại.