Đối diện người đàn ông trung niên Man Hồn cảnh, Tô Minh sắc mặt như thường, chắp tay cúi đầu.
“Vãn bối là Tô Minh, đến từ Thiên Hàn Tông.”
“Thiên Hàn Tông?” Người đàn ông trung niên nhìn kỹ Tô Minh.
“Người Thiên Hàn Tông không quá có khả năng xuất hiện tại đây, họ đều ở ngoài thành chiến đấu trong đất Vu tộc.” Người đàn ông chậm rãi nói, nhìn Tô Minh.
Gã chậm rãi nói, thêm vào ánh mắt nghiêm túc, hình thành áp lực vô hình đè ép Tô Minh.
Trong khi hai người nói chuyện thì bên cạnh Tô Minh, sáu người bị giữ lại mỗi người toàn thân đẫm máu, chẳng qua đa số là máu của Vu tộc. Sáu người tuổi lớn nhất thì hơn sáu mươi, tóc đen xen lẫn bạc, trẻ nhất cũng ba mươi mấy, ánh mắt sáng ngời như ẩn chứa tia chớp.
Sáu người này trong trận đấu quy mô nhỏ vừa rồi đều rất nổi bật, giết nhiều Vu tộc, cũng ở các góc nhận chú ý.
Toàn thân đẫm máu là chứng minh tốt nhất cho họ thiện chiến.
Trong sáu người có một phụ nữ, trên mặt phụ nữ có ba vết sẹo như bị cào, xé ra khuôn mặt lộ vết sẹo lồi. Người đàn bà đứng ở ngoài rìa, biểu tình lạnh lùng như không muốn tiếp xúc nhiều với người.
“Vãn bối ở trên đường có việc rời đi, bây giờ đã chạy về.” Tô Minh nhìn người đàn ông trung niên, bình tĩnh đáp.
Người đàn ông trung niên Man Hồn cảnh cho hắn áp lực rất mạnh, nhưng Tô Minh tâm bằng phẳng, không hề trốn tránh, thanh âm đáp lại chẳng chút gợn sóng.
“Ngươi giết bao nhiêu Vu tộc?” Người đàn ông trung niên chậm rãi hỏi.
Tô Minh không đáp mà tay phải thò vào ngực, lấy ra túi trữ vật vung sang bên cạnh, thoáng chốc trong đó bay ra mấy chục cái đầu bay bốn phía, mùi máu tanh tứ tán.
Mỗi cái đầu ẩn chứa biểu tình trước khi chết.
“Tốt lắm, cho dù ngươi là đào binh từ đám người Thiên Hàn Tông đến, nhưng bây giờ đã chứng minh giá trị của ngươi. Bắt đầu từ giờ, ngươi chính là một thành viên Man tộc Thiên Lam thành!” Ánh mắt người đàn ông trung niên rơi vào những cái đầu, trong đó có một cái đầu người đàn ông Linh Môi không chết vào tay gã, cười nói với Tô Minh.
“Bảy người các ngươi có là Thiên Hàn Tông, có là Hải Đông Tông, những người khác là chiến sĩ Thiên Lam thành ta. Bây giờ mặc kệ các ngươi đến từ đâu, bảy người trở thành hộ pháp tùy tòng bổn tọa, cùng ta giết hướng Vu tộc!” Ánh mắt người đàn ông trung niên lướt qua bảy người Tô Minh. Nói đến Thiên Hàn Tông thì gã nhìn Tô Minh, nói đến Hải Đông Tông thì nhìn người phụ nữ mặt bị hủy.
“Bổn tọa là Thiện Hoa, một trong mười Hồn Suất Thiên Lam thành. Trước khi bổn tọa chết, các ngươi hãy đi theo ta!” Khi người đàn ông trung niên nói những lời này thì hướng tới Vu tộc Thiên Lam thành.
Trên bầu trời năm khe hở truyền đến tiếng nổ, bên trong lấp lóe tia sáng âm u như tùy thời sẽ bị mở rộng một nửa. Hai khe hở hướng Man tộc cũng giống thế, bên ngoài khe hở có rất nhiều người Man tộc đang xé gió tới gần.
“Đi theo ta!” Người đàn ông trung niên Thiện Hoa ngẩng đầu nhìn hướng Vu tộc, nhoáng người lên, lập tức dưới chân vặn vẹo sóng gợn, lao ra ngoài thẳng hướng tầm mắt trông thấy.
Phía sau gã, sáu người bên cạnh Tô Minh cùng lúc bay lên, bao gồm cả hắn, bảy người theo sau Thiện Hoa. Tám người đạp không hóa thành tám vệt đỏ rạch phá không gian, xẹt ngang Thiên Lam thành hùng vĩ. Có Thiện Hoa đằng trước, tất cả bình chướng vô hình của Thiên Lam thành đều trước tiên mở ra, khiến mọi người chẳng chút tạm dừng đi tới bầu trời bên trên đất Vu tộc!
Giây phút xẹt ngang Thiên Lam thành hùng vĩ, gió tanh ập vào mặt. Trong ngoài thành trì như là hai thế giới khác nhau. Nơi này thuộc về Vu tộc, gió tanh hình thành áp lực không nói ra lời khiến tim hắn kiềm không được đập nhanh, khí huyết cuồn cuộn, giống như là không thuộc về nơi đây, sẽ không thể chịu đựng được.
Tiếng chém giết dùng cách trực tiếp nhất, hóa thành tiếng trùng kích rơi vào tai mọi người bao gồm cả Tô Minh. So với mấy người khác thói quen, đây là lần đầu tiên Tô Minh tham gia trận chiến đất Vu tộc. Từng tiếng hét thê lương, từng tiếng gào phẫn nộ, còn có mùi máu khiến hắn khó thể bình tĩnh.
“Đây là một cuộc chơi, Tô huynh.”
Đằng trước Thiện Hoa lao nhanh, bảy người Tô Minh theo sau. Phóng qua mặt đất, nghênh đón áp lực, ngửi mùi máu.
Phía bên phải cạnh Tô Minh, trong bảy người có một thanh niên tuổi khoảng ba mươi, thanh niên tóc rối loạn nhưng mắt càng sáng, bên trong có chút hưng phấn.
“Nhìn xem cuối cùng bên nào sẽ thắng trò chơi.” Thanh niên liếm môi cười với Tô Minh.
Trên chiến trường mấy chục vạn người, trên bầu trời tràn ngập bóng dáng giao chiến, có Vu tộc, có Man tộc, có mãnh thú. Tám người Tô Minh xẹt ngang, chẳng chút bắt mắt.
“Xông hướng khe hở thứ ba! Nhiệm vụ thứ nhất của các ngươi là theo kịp ta!” Giọng Thiện Hoa truyền đến từ đằng trước, tốc độ cực mau, chớp mắt đã xa trăm mét.
Bảy người Tô Minh lao nhanh theo sau, nhưng khi họ xuyên qua trên chiến trường chưa tới mấy trăm mét thì lập tức ở trước mắt dấy lên gió mạnh ập vào mặt, đó là một đám mãnh thú cánh lớn gần trăm con. Lưng chúng nó cõng Sơ Vu Vu tộc.
Những Vu nhân này mặt đều có đồ đằng, bây giờ theo máu sôi trào toát ra quái dị. Những Vu nhân đó đối với Thiện Hoa thì nhỏ bé không đáng kể. Gã không thèm né tránh, xông lên. Tiếng nổ quanh quẩn, lập tức có vài chục mãnh thú máu thịt bắn tứ tung, ngay cả Vu tộc bên trên cũng chia năm xẻ bảy. Nhưng quá trình này chỉ là khoảnh khắc, không thể thấy rõ Thiện Hoa làm sao ra tay, chỉ có thể thấy xung quanh máu bắn tứ giăng. Tốc độ của Thiện Hoa không chút tạm ngừng, trực tiếp xuyên thấu qua.
Nhưng bảy người Tô Minh không cách nào thoải mái giống Thiện Hoa. Gần trăm mãnh thú mặc dù chết phân nửa nhưng vẫn còn vài chục con, sau chốc lát tán loạn thì ngưng tụ lại, xông đến bảy người Tô Minh.
“Ta cần là chiến sĩ Man tộc luôn có thể đi theo sau lưng ta.” Thiện Hoa không ngoái đầu lại, không tạm dừng, nhưng thanh âm vang vọng bên tai bảy người Tô Minh.
Gần như giây phút thanh âm vang lên, tiếng chém giết ngập trời, vài chục mãnh thú mang theo khí thế hung ác gầm rống vọt tới. Vu tộc ở trên lưng chúng có mười mấy tên nhảy lên, toàn thân truyền ra tiếng *bóc bóc*. Thân thể chúng phình ra, gân xanh gồ lên, mạch máu như sắp nổ tung.
Mắt trái Tô Minh đỏ rực. Giây phút đám Vu nhân và mãnh thú vọt tới thì hắn mạnh bước ra một bước, tốc độ nhanh đến khó hình dung, chỉ khoảnh khắc biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện thì đã ngoài hai trăm mét. Khi hắn xuất hiện, khóe miệng Tô Minh chảy máu, sau lưng hắn con đường vô hình lao nhanh đến có bốn năm Vu nhân, thân thể chúng bây giờ mới bỗng dưng nổ tung, chia năm xẻ bảy.
Chúng chết là vì Tô Minh lao nhanh dùng cách phòng hộ bản thân đụng vào tạo thành!
Tô Minh không tạm dừng, sau khi xuất hiện thì lại lóe người đi theo Thiện Hoa phía xa. Giây phút hắn dùng cách này đi theo thì đằng sau hắn, trong sáu người chỉ có ba dùng các cách thoát khỏi đám Vu tộc bao vây, lao ra sau đi theo Tô Minh đuổi hướng Thiện Hoa.
Nhưng chưa tới mười giây, khi Thiện Hoa lần nữa đánh vỡ một đám Vu tộc bao vây, trong bốn người Tô Minh có thể theo đi lên lại thiếu một.
Bây giờ sau lưng Thiện Hoa chỉ có Tô Minh, người phụ nữ mặt bị hủy, còn có người đàn ông trung niên ở trong đám người đó chẳng chút bắt mắt.
Ba người lao nhanh, hít thở gấp gáp, hiển nhiên đuổi theo như thế đối với họ không phải chuyện dễ.
Bây giờ Thiện Hoa ở phía xa đã xông vào trung tâm chiến trường. Phía trước không xa chính là khe hở thứ ba. Bây giờ khe hở đang không ngừng mở rộng, bên trong có nhiều cái bóng lấp lóe, mơ hồ truyền ra tiếng rống gầm.
Nếu khe hở và đám Tô Minh không có chướng ngại, vậy họ rất nhanh có thể đuổi kịp. Nhưng sự thật không phải thế. Có bốn mãnh thú cỡ trăm mét đang từ hướng khe hở lao nhanh hướng họ.
Thiện Hoa mắt chợt lóe, cất bước biến mất trước mặt một mãnh thú. Khi gã xuất hiện đằng sau mãnh thú, thân thể con thú khựng lại, toàn thân nhanh chóng khô héo. Ngay cả Vu tộc ở bên trên sau khi ngẩn ra, trong mắt không còn ánh sáng sự sống, té xuống đất.
Con ngươi Tô Minh co rút. Một đường này hắn thấy Thiện Hoa ra tay mấy lần, nhưng mỗi lần hắn khó thể thấy thủ đoạn cụ thể. Tất cả điều trông thấy trừ hai chữ quái dị ra, rất khó tìm từ khác hình dung.
Người Thiện Hoa lóe lên, cách khe hở ngày càng gần, nhưng ba người Tô Minh sau lưng gã thì trực tiếp đối mặt ba mãnh thú trăm mét và Vu tộc bên trên.
Trong mắt Tô Minh có kiên quyết. Khi tới gần mãnh thú, Hòa Phong sau lưng hắn từ bỏ xác con rối biến trở về cái bóng trước tiên lao ra. Cùng lúc đó, Tô Minh nâng lên tay phải, một chỉ Man Thương, tốc độ nhanh đến cực hạn. Vòng tay trên tay phải của hắn hóa thành khói đen xé gió lao tới trước.
Tiếng nổ kinh người. Chốc lát sau, khi Tô Minh xẹt qua mãnh thú, hắn phun ra bãi máu, chỗ ngực giáp Thần Tướng tan vỡ, một gậy gỗ đen bị Hàm Sơn chuông ngăn cản bên ngoài. Nhưng gậy gỗ truyền đến chấn động khiến Tô Minh bị thương.
Còn về mãnh thú thì nửa người máu thịt tan vỡ, đẫm máu, miệng vết thương có một cái bóng điên cuồng hút máu thịt của nó, định khuếch đại ra. Nhưng thân thể mãnh thú quá lớn, cái bóng hơi khó bao trùm hết.