“Báu vật thần nguyên.” Mắt Tô Minh chợt lóe, đứng bật dậy.
Tô Minh biết rõ trong thần thông của hắn không có cái nào giống như lúc nãy làm thế giới yên lặng thành hình ảnh, còn khiến ánh mắt của hắn phóng to hình ảnh, mở rộng vô số lần, nhìn thấu điểm nhỏ xíu bình thường không phát hiện được. Coi như đôi mắt hắn có ngưng tụ thần nguyên thì tuyệt đối không thể làm được điều này.
Thật ra trong mắt Tô Minh ảnh chiếu hình ảnh kia khiến bản thân hắn ngây ngẩn, giờ nghĩ lại không phải thuật pháp của hắn mà là thần nguyên trong mắt cùng với con mắt kia sinh ra liên kết nào đó hắn không rõ. Chính vì liên kết này khiến Tô Minh thi triển ra thần thông bây giờ ngẫm lại cảm thấy cực kỳ mạnh mẽ.
Mắt Tô Minh chớp lóe, khi đứng dậy thì nhấc chân tiến tới trước, tốc độ mau chóng, khoảnh khắc đã xuất hiện bên cạnh Đệ Cửu Mịch Sát, trước mặt gã đàn ông Văn Nhân tộc.
Giây phút Tô Minh xuất hiện, một tiếng gào từng vang vọng trong tinh thần hắn nay phát ra từ hư vô sau lưng gã đàn ông Văn Nhân tộc, khiến bước chân hắn khựng lại. Tuy nhiên, phù văn thần nguyên trong đôi mắt Tô Minh chợt lóe, chớp mắt hắn hồi phục bình thường, tia sáng trong mắt càng sáng hơn. Tô Minh không thèm nhìn gã đàn ông, lướt qua cạnh gã, năm ngón tay phải chộp hướng hư vô.
Tiếng nổ ngập trời, không khí dấy lên sóng gợn, người ngoài không thấy được nhưng Tô Minh phát hiện ra khe hở ở đó đang nhanh chóng khép lại.
Ngay sau đó là tiếng gầm càng mãnh liệt hơn quanh quẩn trong tâm trí của Tô Minh, như đối kháng cùng lực thần nguyên của hắn. Nghĩ đến lúc nãy khi Tô Minh tới thì tinh thần nổi lên tiếng gào, giờ lại có thanh âm đó, hiển nhiên là muốn ngăn cản hành động của hắn, lại nhìn khe hở đang nhanh chóng khép lại, thật rõ ràng là con mắt Văn Nhân tộc bái lạy nhận ra trên người hắn có thứ gì làm nó sợ hãi. Nó cảm nhận được Tô Minh sẽ mang đến uy hiếp cho nó, nên không tiếc từ chối Văn Nhân tộc cúng bái nó nhiều năm, không cứu tộc nhân của họ mà định khép lại khe hở, ngăn cản hắn đến.
Trong bộ lạc Văn Nhân tộc, tiếng rít gào kinh thiên. Tất cả tộc nhân vòng quanh con mắt hai tay bị lỗ tia, hét thảm thiết, miệng mũi chảy máu, có nhiều người mất mạng.
Ông lão toàn thân mục nát cực kỳ yếu ớt nay biến sắc mặt, lão không biết xảy ra chuyện gì nhưng cảm nhận được con mắt kinh hoàng. Dường như con mắt nhận ra sự tồn tại khiến nó bất an đang mở ra con đường nhanh chóng khép kín.
Đồng tử trong con mắt co rút, bên trong vô số ảo ảnh oan hồn phát ra tiếng rít sắc nhọn, thanh âm khiến tộc nhân Văn Nhân tộc chết chóc và thống khổ, khiến tinh thần Tô Minh chấn động, thân hình tạm dừng, cần thần nguyên đối kháng lại, thanh âm đóp hát ra từ chúng nó.
“Là ai...là ai có thể làm Tà Nhãn sợ hãi như vậy!” Ông lão yếu ớt người run lẩy bẩy, giơ lên tay phải ấn vào con mắt, muốn cảm nhận, muốn nhìn xem rốt cuộc là chiến sĩ nào diệt tộc lão, càng khiến Tà Nhãn kinh hoàng, làm nó không để ý tộc quần của lão chết sống, làm trái lời hứa sẽ tiêu diệt giúp.
Bên Tô Minh, thần nguyên đối kháng với tiếng rít, tay phải hắn bắt lấy hư vô mạnh kẽo ra ngoài, lực tu vi bùngp hát. Bùm một tiếng, không khí bị Tô Minh xé rách.
Cùng lúc đó, lực lượng cuồng bạo từ chỗ bị xé rách bùng phát, trùng kích hướng Tô Minh. Tiếng nổ quanh quẩn, Tô Minh thụt lùi, hắn bắt lấy Đệ Cửu Mịch Sát, mang theo gã lùi ra hơn mười mét. Tô Minh vụt ngẩng đầu nhìn lại, thấy khe hở hư vô bị hắn xé ra.
Người ngoài trông thấy khe hở không có cảm giác gì, nhưng theo Tô Minh thấy thì có cảm giác khe hở và con mắt rất giống nhau.
Tô Minh xuất hiện, chộp lấy Đệ Cửu Mịch Sát thụt lùi khiến gã ngẩn ra, nhưng lập tức lùi về theo. Mặc dù Đệ Cửu Mịch Sát không biết tại sao Tô Minh xông tới, nhưng từ trong khe hở sau lưng gã đàn ông Văn Nhân tộc truyền ra nguy hiểm khiến tinh thần gã rung động, gã chợt hiểu ra tại sao Tô Minh đến.
Còn gã đàn ông Văn Nhân tộc, tức giận rống to, nhìn chằm chằm Tô Minh, nhưng không tiến tới mà vội thụt lùi, sắp đụng vào khe hở sau lưng.
Tô Minh đứng đó, không ngăn cản, nhìn thân thể gã đàn ông đụng vào khe hở, nhìn biểu tình lộ khát vọng sống, hắn cười nhạt.
Cùng với tiếng cười lạnh của Tô Minh, gã đàn ông phát ra tiếng hét thảm thiết. Khoảnh khắc gã đàn ông đụng vào khe hở không bị truyền tống đi mà như bị hút hết sự sống và tu vi, thân thể chớp mắt héo rút, chỉ còn da bọc xương, hóa thành tro bụi.
Khe hở hấp thu sự sống của gã đàn ông giống như vết thương trên cơ thể người, được bổ úng rồi thì nhanh chóng khép lại. Nó vừa khép lại vừa thụt lùi, chớp mắt chỉ còn lại một khe hở nhỏ.
“Thì ra ngươi sợ ta.” Tô Minh lắc người lao hướng khe hở sắp khép kín.
"Không xâm...phạm nhau...” Tiếng vù vù xen lẫn tiếng rít, mang theo tang thương cổ xưa phát ra từ khe hở đang nhanh chóng khép lại, thanh âm quang quẩn trong trời đất, dấy lên vô số dư âm vang vọng.
“Hay cho câu không xâm phạm nhau, nếu tu vi của Tô ta không đủ thì ngươi con nói câu này không?” Tô Minh lạnh nhạt nói, đã lao tới gần.
Tô Minh giơ lên tay phải, năm ngón tay lại chộp hướng khe hở đang khép kín.
Xoẹt một tiếng, khe hở lại bị xé rách, một lần này Tô Minh không có tạm dừng, cố nén tinh thần tràn ngập tiếng rít gào, chịu đựng cuồng bạo từ trong khe hở oanh kích đến, vọt vào khe hở.
Tô Minh bước vào trong khe hở, ở Văn Nhân tộc, tiếng rít đến từ Tà Nhãn cao chót vót đến cực hạn. Trong thanh âm, ông lão tay phải ấn vào Tà Nhãn đứng mũi chịu sào, chớp mắt thân thể tan biến. Tộc nhân Văn Nhân tộc vòng quanh con mắt thê lương chết hết, cùng ngã gục, thân thể héo rút, hóa thành tro bụi tan biến.
Tất cả sự sống của họ vào khoảnh khắc này bị Tà Nhãn lấy đi, con mắt bay vọt lên, từ tháp đen do Văn Nhân tộc tĩnh lặng tổ thành chạy trốn lên trời.
Chính lúc này, trong Văn Nhân tộc dưới đất do tháp đen tổ thành, chỗ các tộc nhân Văn Nhân tộc chết đi, phạm vi lúc trước Tà Nhãn ở vang tiếng nổ, một khe hở to lớn rách toạc từ hư vô, Tô Minh bước ra ngoài.
Khoảnh khắc bước ra, Tô Minh ngẩng đầu liếc mắt thấy Tà Nhãn vội bỏ chạy trên trời.
“Trở thành mắt của ta.” Tô Minh bình tĩnh nói.
Tô Minh không nhấc chân đuổi theo mà giơ lên tay phải chộp hướng bầu trời, lập tức tiếng nổ ầm vang, khung trời xuất hiện một bàn tay to. Bàn tay to cỡ vài ngàn mét nhanh chóng chộp hướng Tà Nhãn.
"Không!!!” Tà Nhãn phát ra tiếng gầm.
Thanh âm quanh quẩn hóa thành sóng gợn mảng lớn, va chạm với bàn tay từ trên trời lao đến. Tiếng nổ ngập trời, bàn tay lập tức tan vỡ, Tà Nhãn xuyên qua bàn tay lại lao ra xa.
“Đã định trước hôm nay ngươi và ta gặp gỡ.” Tô Minh thản nhiên nói.
Tô Minh vẫn không nhúc nhích, nhưng phía trước Tà Nhãn, bóng dáng Xích Hỏa Hầu mang theo biển lửa bước ra từ hư vô. Gã giơ lên tay phải, biển lửa hóa thành bàn tay to chộp hướng Tà Nhãn.
"Chết tiệt, tuyệt đối không!!!”
Tà Nhãn trong mắt hỗn độn, mây mù lượn lờ, bóng dáng vô số lệ quỷ dữ tợn gào thét, thậm chí có không ít lao ra khỏi con mắt, ở bên ngoài hóa thành vô số quỷ ảnh, những này quỷ ảnh này có một số là tộc nhân Văn Nhân tộc, lao hướng bàn tay lửa của Xích Hỏa Hầu.
Khoảnh khắc chúng nó đụng chạm, tiếng nổ vang vọng, bàn tay lửa tan vỡ hóa thành vô sổ biển lửa rơi xuống. Nhưng Tà Nhãn dường như phát hiện một khe hở không tồn tại trong ngọn lửa, chớp lóe vài cái đã xuyên qua biển lửa, sắp thoát khỏi tầm mắt của Tô Minh.
Nhưng biểu tình của Tô Minh vẫn thản nhiên.
“Đây là số mệnh của ngươi.” Tô Minh bình tĩnh nói ra câu cuối.
Khi câu nói thốt ra khỏi miệng Tô Minh, trước mặt Tà Nhãn đã chạy ra xa xuất hiện một ảo ảnh to lớn, đó là một thân cây, là ảnh chiếu Ách Thương Tô Minh!
Ảnh chiếu Ách Thương xuất hiện, khí thế thiên địa bát hoang hóa thành trấn áp, khiến Tà Nhãn trong chớp mắt phát ra tiếng hú tuyệt vọng.
"Ách Thương!!!"
"Ách Thương chết tiệt!!!"
“Năm đó ngươi tiêu diệt bản thể của ta, dùng để hiến tế cho Diệt Sinh lão nhân, đổi lấy ngươi bất tử. Ngươi nhân lúc ta tách khỏi Tà Nhãn yếu ớt nhất thì tập kích, nếu không là vậy thì sao ngươi là đối thủ của ta được!!!"
“Ta...là tiên nhãn sinh ra trước thiên địa, tiên nhãn nhìn khung trời lên xuống, ta...Không cam lòng!!!” Trong mắt của Tà Nhãn phát ra tiếng gào mang theo sự điên cuồng, thù hận khó tả vọt tới ảnh chiếu Ách Thương.
Khi lao ra thì Tà Nhãn nhanh chóng biến to, chớp mắt lớn cỡ vạn mét, một con mắt khổng lồ sừng sững trong trời đất. Bùm một tiếng, nó va chạm với ảnh chiếu Ách Thương.
Nhưng khi chúng nó va nhau thì từ trong ảnh chiếu Ách Thương vươn rá một bàn tay, một bàn tay so với một mắt khổng lồ kia thì rất nhỏ bé, khi đụng vào Tà Nhãn lại có tiếng hét thê lương vang vọng tám hướng.
Tiếng nổ ầm vang ngập trời, Tô Minh đứng dưới đất, không nhúc nhích.
Mãi đến khi tiếng nổ qua đi, ảnh chiếu Ách Thương biến mất, một người đàn ông tóc dài, khuôn mặt tuấn tú, mặc áo tim mang theo khí thế ngạo nghễ thiên hạ đứng trên trời, tay hắn cầm một con mắt. Con mắt bây giờ là màu xám, nhưng bên trong mây mù lượn lờ như ẩn chứa khung trời lên xuống.
Người đàn ông tóc tím này là Ách Thương phân thân của Tô Minh!
Đây là lần đầu tiên Tô Minh ở trong thần nguyên tinh hải, dùng ảnh chiếu Ách Thương làm con đường, hồn làm dẫn kêu gọi Phệ Không phân thân đến.
“Ngươi là của ta, đây là số của ngươi.” Tô Minh và Ách Thương phân thân cùng mở miệng.