Mục lục
Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi muốn mấy viên?” Thiên Lam Mộng bình tĩnh nói, thanh âm không nhanh không chậm.

“Tiểu cô nương chắc là đệ tử hàng chữ Lam mà Thiên Lam lão tổ tuyển chọn, ngươi gọi là Thiên Lam Mộng, tỷ tỷ ngươi là Thiên Lam U.” Con mắt Đồng Tử chợt lóe, cười nói.

“Thiên Lam gia tộc mỗi đời người chữ Lam đều sẽ đưa đến Thiên Hàn và Hải Đông, mỗi bên một người, từ trong hai người chọn ra một tiếp nhận Thiên Lam lão tổ giáng thế. Lão phu tôn trọng Thiên Lam, nếu ngươi muốn mấy thứ này, đưa ta mười viên Thiên Châu liền được.”

Lời nói của Đồng Tử quanh quẩn trong phòng tối, người xung quanh không hề nhìn lại đây, đa số áp dụng thái độ không nghe, không nói.

“Mười viên…” Thiên Lam Mộng chần chờ, cô nhìn bốn vật phẩm trước mặt ông lão, lại nhìn con vượn khỉ đỏ rực, im lặng giây lát.

“Ta chỉ có thể đưa ngươi hai viên.” Thiên Lam Mộng nhẹ giọng nói.

“Không được đâu tiểu cô nương, Thiên Châu ít nhất phải năm mới ngưng tụ thành một, hai viên không đủ. Chỗ này của ta bất cứ vật nào cô cũng không đổi được. Trừ phi cô có vật gì quý hiếm, ta đặc biệt cảm thấy hứng thú thứ gì lạ lùng.” Đồng Tử cười cười, ánh mắt lướt qua rơi vào người Tô Minh. Nó nhớ rõ mới rồi Tô Minh chưa từng mở miệng.

“Vật lạ…” Tô Minh nhắm chặt mắt, lát sau mở bừng ra. Khi Thiên Lam Mộng định mở miệng thì Tô Minh ấn tay Thiên Lam Mộng.

Sao hắn không biết Thiên Lam Mộng hỏi giá là vì cô thấy khi con vượn khỉ xuất hiện khiến hắn biến đổi. Tâm ý này Tô Minh ghi nhớ.

Hắn cũng thấy ra, cái gọi là Thiên Châu chắc chắn là vật cực kỳ quý giá, đối với Thiên Lam Mộng cũng như thế.

Hắn có thể lựa chọn từ bỏ, thậm chí không quá để ý mấy vật khác của Đồng Tử. Nhưng con vượn khỉ này, Tô Minh không thể nào không nhìn.

Dù rằng, nó không phải là Tiểu Hồng.

“Ta có một thứ hiếm lạ nhưng không thấy ra tác dụng của vật đó, vậy phải xem ánh mắt của người.” Tô Minh ngẩng đầu lên, nhìn Đồng Tử.

Tu vi giữa hai người cách biệt rất lớn, nhưng bây giờ Tô Minh không hề sợ hãi. Đây là giao dịch. ít nhất trong phòng tối, hai bên giao dịch là ngang hàng.

Nếu mình trước hết sợ, nếu mình bị tu vi đối phương chấn nhiếp, vậy đừng nói tới bàn giao dịch gì.

“Ô?” Đồng Tử nhướng mày liếc Tô Minh, vẻ mặt nửa cười nửa không.

Nó không mấy tin tưởng người trước mắt nói lời này có thể lấy ra vật hiếm lạ nào khiến mình hiếm thấy. Nó là người Hải Đông Tông, dù không biết danh sách tiến vào phòng đấu giá này, nhưng ngồi cùng Thiên Lam Mộng, hoặc chính là cường giả của Thiên Lam gia tộc, hoặc chính là bạn bè mà thôi.

Hiển nhiên nhìn hành động của hai người, người lên tiếng không thuộc về Thiên Lam gia tộc, vậy chỉ có một giải thích, người này là bạn của Thiên Lam Mộng. Đặc biệt nghe lời nói không già dặn, tu vi tất nhiên không quá cao, nhiều nhất thì chừng Tế Cốt mà thôi.

“Ngươi có thể lấy ra xem thử, có lẽ thật là có vật lão phu không biết.” Đồng Tử không nói quá khẳng định. Tính cách nó là thế chứ không phải chú trọng Tô Minh.

Tô Minh không nói nhảm, tay phải sờ vào ngực, từ túi trữ vật lấy ra một thứ. Vật đó bị hắn nắm trong tay, do dự một lúc, khi ánh mắt quét qua vài vật phẩm và vượn khỉ trước mặt Đồng Tử, Tô Minh lấy vật phẩm ra, cầm trong lòng bàn tay quăng hướng Đồng Tử.

Đó là một vật hình tròn, Đồng Tử chộp lấy đưa tới trước mặt nhìn.

Nhìn một cái, sắc mặt Đồng Tử biến nghiêm túc, tay phải vung trước mặt. Lập tức trước người mơ hồ, mơ hồ lượn lờ ngoài cơ thể, khiến người ta không thể thấy bên trong nó làm cái gì.

Nhưng hội đấu giá này do Hải Đông Tông chủ trì, quy cách rất cao, xuất hiện loại chiếm vật làm của riêng có xác suất rất nhỏ. Tu vi của Đồng Tử lại cực cao, dù là thân địa vị đều thuộc loại nổi danh trong Hải Đông Tông, tất nhiên sẽ không ở trước mặt mọi người hạ thấp thân phận cướp vật của hậu bối.

Cho nên mảnh mơ hồ này là đối với người ngoài, còn Tô Minh và Thiên Lam Mộng thì không có tác dụng, tất nhiên đây cũng là Đồng Tử cố ý làm.

Tô Minh có thể thấy Đồng Tử nắm vật hình tròn, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, biểu tình lại biến đổi, do dự nhìn nó, sắc mặt thay đổi vài lần.

Tô Minh nhìn vật phẩm trong tay Đồng Tử, lòng cũng đang nhỏ máu. Thứ đó là…Đoạt Linh Dược của hắn.

Cũng là thứ duy nhất hắn có thể lấy ra, xem như là vật hiếm lạ.

“Đây là…cái gì?” Đồng Tử chần chờ nửa ngày mới ngẩng đầu nhìn Tô Minh.

“Có thể đổi mấy thứ kia của ngươi không?” Tô Minh trầm giọng nói.

“Có thể, nhưng công hiệu của vật này mới là trọng điểm.” Đồng Tử nhìn Tô Minh, nghiêm túc nói.

“Vật này ta không biết tên, tác dụng của nó rất đơn giản, có thể thu hết tất cả thể ảo ảnh, như là Man Văn, thậm chí bên trong còn có đồ đằng của Vu tộc.” Tô Minh thầm than, từ từ nói.

“Thì ra là vậy, ta nói hèn gì mới nãy quan sát cảm nhận được hơi thở Vu tộc. Dù vật này không có tác dụng quá lớn, mặt trên có khe nứt, chắc thu nạp cũng có cực hạn, một khi vượt qua thì sẽ tan vỡ, nhưng cũng xem như là vật hiếm lạ. Tuy nhiên, ngươi không thể đổi lấy tất cả vật của ta. Như vậy đi, không tính Hải Tủy, chỉ có hỏa vượn bên trong, bốn thứ kia ngươi có thể chọn một.” Đồng Tử vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.

“Không phải lão phu khinh ngươi mà là vật đó chỉ chiếm một chữ lạ, nhưng nó có khe nứt, đã là tàn phẩm, không thể thu quá nhiều hư thể mới. Với ta mà nói, tác dụng lớn nhất chỉ là để nghiên cứu mà thôi.” Đồng Tử nhìn Tô Minh, giải thích.

“Nhưng nếu ngươi còn có thứ này, vậy chúng ta có thể bàn lại.” Đồng Tử nói xong cười đầy ẩn ý với Tô Minh.

“Ta chỉ có một cái đó.” Ánh mắt Tô Minh quét qua vật phẩm của Đồng Tử, mãi đến khi rơi vào người hỏa vượn mới thu lại.

“Là sư phụ của ta cho ta.” Tô Minh nói tiếp, ánh mắt lại nhìn hướng Đồng Tử.

“Ô, sư phụ của ngươi là ai?” Đồng Tử mặt tươi cười, ngắm nghía Đoạt Linh Dược trong tay, tùy tiện hỏi.

“Sư phụ của ta là Thiên Tà Tử, ông ấy rất bao che.” Tô Minh không che giấu tung tích, việc này cũng rất khó giấu. Nếu Hải Đông Tông muốn biết, trong tất cả phòng tối tổ chức đấu giá, muốn biết không quá khó.

Quan trọng nhất là, Tô Minh lờ mờ cảm thấy thân phận Thiên Tà Tử có chút manh mối. Điểm này khi ông là tử y thì Tô Minh đã cảm nhận được, thêm vào hành trình Vu tộc khiến hắn càng khẳng định.

Mặt khác là ban ngày tổ chức hội đấu giá quy mô lớn, Tô Minh từ chỗ đó nhìn ra chút dấu vết, tìm được điểm đáng ngờ. Đầu tiên là hành động của trưởng lão Hải Đông Tông, sau đó là Nhị công tử Thiên Hàn đại bộ lạc tỏ ý thân thiện.

Tất cả những điều đó Tô Minh không cho rằng là mình tạo thành.

Nụ cười trên mặt Đồng Tử khi Tô Minh nói ra ba chữ Thiên Tà Tử thì đông lại. Biểu tình tùy ý chớp mắt biến ngẩn ngơ, sau đó cúi đầu nhìn Đoạt Linh Dược trong tay, lại nhìn Tô Minh, mặt lộ nụ cười khổ.

“Ngươi là Cửu Phong Tô Minh. A, thay ta hỏi thăm Thiên Tà Tử tiền bối. Thôi, trong những vật phẩm, ngươi có thể tuyển thêm một cái.” Đồng Tử lắc đầu nói.

Tim Tô Minh đập nhanh, định mở miệng thì Thiên Lam Mộng ở bên cạnh vội ho một tiếng.

“Ta chỉ muốn hỏa vượn này, còn có Hải Tủy, năm giọt.”

“Có thể đưa ngươi hỏa vượn, nhưng Hải Tủy thì không thể đưa nhiều vậy. Ba giọt, đó là nể mặt Thiên Tà Tử tiền bối.” Đồng Tử chần chờ một lúc, lắc đầu nói.

“Tốt, ba giọt thì ba giọt.” Thiên Lam Mộng chớp mắt với Tô Minh, vội nói.

Đồng Tử không nói nhảm, nâng lên tay phải chộp lấy bình ngọc, mở ra vung lên, lập tức ba giọt chất lỏng xanh thẳm bay thẳng đến Tô Minh. Thiên Lam Mộng nhanh chóng nhấc tay, trong tay xuất hiện một cái bình băng, chính xác đón ba giọt vào trong, màu bình băng chớp mắt biến thành xanh biển.

Ngay sau đó, Đồng Tử vung tay áo, một sợi xích bay hướng Tô Minh, bị hắn bắt lấy.

Khoảnh khắc nắm sợi xích, tinh thần chấn động, cảm giác có thể khống chế đầu sợi xích và chết sống của hỏa vượn hiện ra trong lòng hắn. Dường như hắn chỉ cần động ý niệm là hỏa vượn lập tức chết ngay.

“Tạm thời cho ngươi mượn sợi xích, nhưng thời gian không thể quá lâu. Ngươi hãy nhanh chóng tìm ra cách khống chế Hỏa Vượn, tìm ra rồi thì ném sợi xích lên trời, nó sẽ tự động quay về bên ta. Vượn này tính tình thô bạo, ngươi phải chú ý đấy.” Đồng Tử nói xong mảnh mơ hồ trước mặt biến mất, khiến người khác thấy bộ dạng của nó, cũng nghe thấy thanh âm.

Còn về đối thoại và biểu tình trước đó của ba người thì người ngoài không thể phát hiện, không thể trông thấy. Đây là chuẩn bị đặc biệt cho hội đấu giá loại nhỏ này, có thể đơn độc giao dịch cung cấp bảo vệ.

Mấy người hai bên không quá chú ý, chỉ có vài người nhìn Tô Minh và Thiên Lam Mộng vài lần, trong mắt họ Tô Minh rất khó thấy ra nỗi lòng gì.

Dù sao so với những người đó, Tô Minh vẫn hơi non.

Đấu giá kế tiếp Tô Minh không tham gia, nhìn mỗi một người lấy ra vật hiếm lạ, có không ít đủ khiến tim hắn đập nhanh, nhưng hắn không có vật phẩm nào để giao dịch nữa. Chỗ này chỉ có số ít người mới đề xuất ra lấy thạch tệ giao dịch, còn đa số là lấy vật đổi vật,

“Ta lấy ra vật phẩm không nhiều, chỉ có một loại.” Mỗi người đều có cơ hội lấy ra vật muốn đấu giá, có thể đề xuất chỉ định lấy cái gì để đổi. Giờ phút này nói chuyện là người ngồi bên cạnh Tô Minh.

Người này bộ dạng mơ hồ, không nhìn rõ được, thanh âm không già nua, có loại mơ hồ ẩn chứa vận luật nhất định.

Y nói rồi nâng lên tay phải chỉ đằng trước, lập tức chỗ ngón tay chỉ hư không vặn vẹo, bên trong bay ra một cái bình nhỏ.

Cái bình xuất hiện dần biến trong suốt, miệng bình tự động mở ra, mùi dược lan tràn cả căn phòng tối. Theo bình chậm rãi biến trong suốt, ánh mắt mọi người ngưng tụ, đều thấy rõ trong bình có bốn vật hình tròn to cỡ móng tay cái.

‘Đan dược.’ Tô Minh không ngờ hội đấu giá loại nhỏ này sẽ xuất hiện hai thứ khiến tâm thần hắn rung động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK