Ở bên ngoài lều da đợi thật lâu gã mới được thông báo tiến vào. Gã làm ra vẻ cung kính bước vào trong lều, khoảng một tiếng đồng hồ sau, gã vẻ mặt mừng như điên cung kính rời khỏi đây.
Trong lều tím ngồi hai người, đều là ông lão, tóc hoa râm nhưng mắt sáng ngời. Trước mặt họ đặt một cái bình nhỏ rất bình thường, bên trong trống rỗng.
Trong đó một ông lão mặc áo choàng trắng hai ngón tay kẹp một viên đan dược, chăm chú nhìn nó nửa ngày sau đó mắt chợt lóe sáng, kinh ngạc và do dự.
Ông trầm ngâm trong giây lát, để đan dược dưới mũi ngửi ngửi, nhắm mắt lại, thật lâu sau mạnh mở mắt ra.
“Như gã đã nói, đích thực có hiệu quả khó tin! Lão phu ở Phong Quyến bộ lạc nhiều năm như vậy chưa từng thấy loại dược vật thế này. Nhìn bộ dạng không giống như là cổ dược, bên trên không có dấu vết của năm tháng, là mới luyện chế thời gian không lâu! Đây rốt cuộc là cái gì…”
“Đáng tiếc đã qua khá lâu, Tà Man càng không dễ chọc, nếu không sẽ biết lai lịch vật này.” Một ông lão khác chậm rãi mở miệng.
“Đừng hành động thiếu suy nghĩ. Người có thể lấy ra bảo vật chỉ sợ không là Sĩ Ngưng Huyết cao cấp, thì cũng là Tà Man Trần cảnh lang thang. Chú huynh, bảo vật này tôi mang trở lại bộ lạc, có lẽ Man Công Phong Quyến bộ lạc của tôi biết vật này.” Ông lão áo trắng nói, cực kỳ trân trọng bỏ đan dược vào bình nhỏ, tay phải vung lên, thoáng chốc bình nhỏ đã biến mất không thấy bóng dáng.
“Vốn nên là vậy.”
Ông lão ở đối diện gật đầu.
“Vậy này quá quan trọng, lão phu rời đi trước, nếu có kết quả sẽ báo lại ngay.” Ông lão áo trắng đứng lên, cung tay cúi đầu với người họ Chú, vội vàng rời khỏi lều tím. Chân nhún một cái, thoáng chốc thân hình vặn vẹo, hóa thành khói trắng bay thẳng lên không trung, mau chóng biến mất.
Khi trời dần sáng, trong thảo nguyên bao la cách bộ phường này không xa, có một bộ lạc cực kỳ rộng lớn. Bộ lạc lớn như thành trì, xung quanh có sáu bộ lạc tựa như Ô Sơn bộ lạc, vị trí trung tâm là một tòa thành lớn bằng đất đá! Thành hình hùng tráng như dã thú trên đất liền. Tộc nhân ở trong thành vượt qua vài ngàn, Ô Sơn bộ lạc căn bản không thể bằng được.
Còn về sáu bộ lạc bên ngoài thành đá, là phụ thuộc. Trong đó có bị Phong Quyến bộ lạc trực tiếp chinh phục, có một số tới đây tìm kiếm che chở, cuối cùng trở thành một phần của Phong Quyến bộ lạc.
Phong Quyến bộ lạc thuộc loại bộ lạc cỡ trung, nhưng là yếu nhất trong số đó. Dù sao xung quanh Ô Sơn coi như là góc chân trời của toàn bộ Man tộc. Nhưng cũng chính vì vậy khiến Phong Quyến bộ lạc trở thành bá chủ bên này, thống lĩnh tám phương, tiếp thu vô số bộ lạc nhỏ cung phụng, là thành viên duy nhất có thể liên hệ với bộ lạc cấp trên.
Giờ phút này, chân trời dâng lên thái dương, một luồng khói trắng bay vụt đến. Luồng khí ngưng tụ ở phía ngoài thành đá, hóa thành ông lão mặc áo trắng.
Ông lão sắc mặt trầm trọng, lập tức đi vào thành đá, trên đường gặp phải tộc nhân Phong Quyến bộ lạc đều cung kính dừng bước cúi đầu với ông.
Trung tâm thành đá có một tòa tế đàn toàn thân đen thui. Tế đàn hình ngũ giác, dài mười mét, bên trên điêu khắc một số đồ đằng chim muông, tràn ngập cảm giác hoang dã.
Ông lão áo trắng khom người dưới tế đàn, chốc lát sau, trên tế đàn truyền xuống thanh âm nhu hòa.
“Thạch Hải, có chuyện gì?”
“Bẩm báo Man Công, Thạch Hải ở bộ phường của Chú Nhiễm phát hiện một dược vật chưa từng thấy qua. Thuốc này có hiệu quả khó tin…” Ông lão áo trắng hít sâu, trầm giọng mở miệng.
“Ồ? Đưa ta xem.” Thanh âm nhu hòa trên tế đàn chậm rãi vang lên.
Ông lão áo trắng nâng lên tay phải, đã thấy bàn tay lóe ánh sáng, một cái bình nhỏ xuất hiện. Bình nhỏ này tựa như bị lực lượng kỳ lạ lôi kéo chậm rãi bay lên hướng tế đàn.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có gió rền rỉ, thổi bay quần áo ông lão áo trắng. Ông đứng đó không động đậy, yên tĩnh chờ đợi.
Nửa ngày, thanh âm nhu hòa lại vang lên, chẳng qua lần này có tia nghi hoặc.
“Vật này chỉ có một viên?”
“Chỉ có một viên.” Ông lão áo trắng lập tức mở miệng.
“Ta chưa từng thấy loại dược vật này. Trong thuốc ẩn chứa kết cấu ta không rõ, hơn nữa rõ ràng là mới luyện chế không lâu. Là người nào tới bộ phường đổi?” Thanh âm nhu hòa lộ tia trầm trọng.
“Là một vị Tà Man.” Ông lão áo trắng nhỏ giọng nói.
“Đi tìm hắn, phát động tất cả lực lượng tìm ra người này! Nói với hắn, gia nhập Phong Quyến bộ lạc của ta, ta cho hắn thân phận khách mời!” Thanh âm nhu hòa vang vọng.
Ông lão áo trắng hít sâu một hơi, cung kính nói vâng. Mặc dù ông đoán được dược vật này không tầm thường, nhưng không nghĩ tới Man Công muốn mời người ấy thành khách mời của Phong Quyến bộ lạc. Thân phận khách mời cực kỳ tôn quý, trừ tộc trưởng và Man Công ra, đủ địai vị cùng đứng cùng ngồi với các thủ lĩnh.
Theo ông lão áo trắng lùi ra, một mệnh lệnh bắt đầu chấp hành trong toàn bộ Phong Quyến bộ lạc, như là mở ra cái lưới lớn, đi tìm Tà Man họ cho rằng!
Mà giờ phút này Tô Minh đang ở trong gian nhà của mình tại Ô Sơn bộ lạc, thầm ra quyết định. Sáng sớm ngày thứ hai hắn một mình rời khỏi bộ lạc, bước vào cánh rừng rồi chạy nhanh hướng Hắc Viêm Sơn.
Ngựa quen đường cũ, Tô Minh phóng người trong rừng cây. Từ khi tu vi của hắn đến tầng hai Ngưng Huyết Cảnh, thân thể nhanh nhẹn và tốc độ tăng lên không ít, coi như là Lôi Thần cũng cần dốc hết sức mới miễn cưỡng theo kịp. Giờ phút này, trong khu rừng quen thuộc khiến Tô Minh càng dễ tăng tốc, tới trưa thì hắn đang đến dưới chân núi Hắc Viêm.
Phóng người lên, hắn bò hướng Hắc Viêm Sơn, mãi đến khi trở lại động đá vôi hắn luyện dược. Tô Minh đặt giỏ tre sau lưng xuống, bên trong dứa nhiều thảo dược, đều là hắn chuẩn bị cho đợt luyện dược này.
Tiểu Hồng không ở trong động đá vôi, chắc là đã ra ngoài chơi đùa. Tô Minh ở trong động xem xét một lần, xác định không có dấu hiệu bất thường gì, thuận tiện khoanh chân ngồi trên mặt đất, ngưng thần vận chuyển huyết dịch trong người. Sợi máu thứ mười lấp lóe khiến thân thể trong ngoài đạt đến trạng thái tốt nhất.
Thậm chí mơ hồ Tô Minh có cảm giác sắp đột phá, dường như sợi máu thứ mười một muốn ngưng tụ.
“A Công giúp mình chân chính Man Khải, từng nói mình rất nhanh có thể đạt tới tầng ba. Hiện giờ thời gian không lâu nhưng đã cảm giác khí huyết dư thừa. Tiền Man Thuật, quả nhiên kỳ diệu.” Tô Minh mở mắt ra, tia sáng trong mắt chợt lóe, đầu hiện ra tình cảnh lúc đó toàn thân chảy ra vật bẩn đen.
“Thôi cứ tạm dừng luyện dược, dốc sức đột phá tầng hai!”
Tô Minh hơi suy tư sau đó từ trong ngực móc ra một vật, chính là Thiên Nham Thảo. Nhìn thảo dược này một cái, Tô Minh trước tiên nuốt vào một viên Thanh Trần Dược, sau đó hái một cánh lá, nhai nát rồi nuốt xuống.
Nhắm mắt, lại lần nữa xếp bằng, chốc lát sau toàn thân Tô Minh chảy ra mồ hôi, máu chạy tứ tán, sợi máu thứ mười một mơ hồ ngưng tụ thành.
Lại vài tiếng đồng hồ sau, trong người Tô Minh truyền ra tiếng trầm đục, sợi máu thứ mười một đã hình thành. Một luồng lực khí huyết mạnh mẽ bộc phát từ người Tô Minh.
Tô Minh mở hai mắt ra, bên trong sáng ngời.
“Ngưng Huyết Cảnh, tầng thứ ba!” Hắn thì thào, đứng dậy, trên mặt tràn đầy hưng phấn, hoạt động thân thể. Sau đó hắn lấy thảo dược, dựa theo cách làm trong trí nhớ, bắt đầu quá trình luyện Sơn Linh Dược.
Hiện giờ Tô Minh không lơ ngơ như mấy tháng trước, đối với cách luyện dược hắn rất là quen thuộc, càng có kinh nghiệm lợi dụng hỏa diễm nơi đây tùy theo nhiệt độ tăng cao. Tô Minh cởi áo da, thân trên trần trụi đứng cạnh thạch lô Hoang Đỉnh, đôi khi lấy thảo dược ngửi một cái, đôi khi dùng tay nghiền nát ném và Hoang Đỉnh.
Thời gian bất giác trôi qua, sắc trời bên ngoài dần tối xuống, trong rừng cũng chậm rãi yên tĩnh, ngay cả tiếng muông thú đều yếu ớt đến không thể nghe thấy.
Bầu trời tối xuống, trăng sáng treo lên. Chỉ là trăng đêm nay khác với bình thường. Màu sắc ánh trăng đỏ hơn chút, thoạt nhìn tựa như là mặt trăng máu.
Hiện tượng kỳ lạ này hóa thành hơi thở quỷ dị bao trùm mặt đất, đặc biệt là gần Ô Sơn. Tiếng muông thú gần như biến mất hết, ngay cả tiếng hú yếu ớt cũng đột nhiên ngừng, tựa như không dám phát ra tiếng động.
Trong rừng dưới chân núi Hắc Viêm, một bóng đỏ vụt qua. Bóng đỏ chính là Tiểu Hồng. Giờ phút này nó sắc mặt trầm trọng, hai mắt tràn ngập cảnh giác, đôi khi ngẩng đầu nhìn mặt trăng đỏ máu, mặt chợt hiện vẻ kinh hoàng.
Lúc tiến lên nó hơi do dự, không biết Tô Minh đã trở về, nó lập tức biến đổi phương hướng, không tiến tới Hắc Viêm Sơn nữa mà chạy tới phương hướng xa lạ trong rừng, trốn đi.
Theo bầu trời ngày càng tối đen, màu ánh trăng càng lúc càng đỏ sậm, đến cuối cùng, quét mắt nhìn lại, toàn bộ Ô Sơn biến thành màu đỏ.
Ngay lúc đó, một tiếng gào yếu ớt truyền ra từ Ô Sơn. Tiếng gào theo thời gian trôi qua ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng vang vọng khắp Ô Sơn.
Tiếng rống mang theo vô tận oán hận, truyền vào trong tai khiến người chấn động tâm thần, dường như linh hồn đều lung lay. Thậm chí nếu nghe thời gian dài, có cảm giác máu trong người sục sôi khiến người ta sinh ra sợ hãi.
Tiếng gào quanh quẩn trong trời đất, như là hòa cùng bầu trời bị mặt trăng máu chiếu rọi, khiến toàn bộ Ô Sơn bị bao trùm trong cảnh quỷ dị thần bí.
Một đêm này, ba bộ lạc gần Ô Sơn đều trong trạng thái cảnh giác.
Ô Sơn bộ lạc, tộc nhân bình thường có Man Sĩ trong tộc bảo vệ đã sớm trở lại gian phòng, không dám tùy tiện ra ngoài. Tất cả Man Sĩ thì do đích thân tộc trưởng dẫn dắt thủ hộ bộ lạc.
A Công đứng ở chỗ cao nhất trong bộ lạc, là do một cái bục dựng từ cây gỗ. Ông cầm cốt trượng đen trong tay, nhìn phương xa, đáy mắt xẹt qua tia lo âu.
Ông biết Tô Minh rời đi, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại là ba năm một lần, đêm huyết nguyệt. Hơn nữa lần này huyết nguyệt rõ ràng sớm hơn vài tháng. Hiện tượng kỳ lạ này khiến ông kinh nghi.
“Lửa!” Thật lâu sau, A Công mở miệng.
Lập tức tộc nhân bộ lạc vây quanh bục gỗ chia nhau đem lửa thả vào trong gỗ to, khiến cái bục thoáng chốc cháy hừng hực. A Công ở bên trong như rơi vào biển lửa, nhưng sắc mặt ông không hoảng loạn, miệng thì thào niệm chú ngữ kỳ lạ.
Không chỉ mình Ô Sơn bộ lạc, giờ phút này, ở một chỗ khác, trong Ô Long bộ lạc cũng xuất hiện hình ảnh tương tự. A Công của Ô Long bộ lạc mặc áo rộng thùng thình, tóc tai bù xù, thậm chí không nhìn ra là nam hay nữ, cầm một cái đầu lâu có cái sừng kỳ dị giơ cao qua đầu, miệng truyền ra âm thanh sắc nhọn.
Trong tộc nhân Ô Long bộ lạc, không xa đứng một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp. Giờ phút này thiếu nữ khuôn mặt tái nhợt, ngẩng đầu nhìn mặt trăng máu treo trên trời.