Mục lục
Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ Phu Nhân biểu tình dữ tợn, khiến đồ đằng trên mặt càng thêm đáng sợ. Bộ dạng trẻ sơ sinh mắt tối tăm, Cơ Phu Nhân như có bốn con mắt nhìn chằm chằm Tô Minh. Cùng lúc đó, Cơ Phu Nhân nâng tay lên, năm ngón tay ở trước người dùng cách kỳ lạ dao động, dường như xuất hiện sóng gợn lan bốn phía. Cơ Phu Nhân phát ra tiếng rít sắc nhọn.

“Quỷ dựng Vu tộc, các đời hiến tế sống linh, lấy ta thân hình Quỷ Dựng tộc nhân duy nhất, triệu hoán thánh linh bộ lạc ta!” Giọng Cơ Phu Nhân sắc nhọn chói tai như xương cốt đang ma sát ở tám hướng dấy lên từng tầng hồi âm.

Giây phút bà nói ra câu đó thì con ngươi Tô Minh co rút. Rõ ràng hắn thấy thân hình Cơ Phu Nhân khô héo, chỗ bụng chợt mấp máy, như là trong bụng tồn tại cái gì đó ở bên trong di chuyển, với tốc độ mắt thường dễ thấy phồng ra.

Nhìn thoáng qua, Cơ Phu Nhân như trở thành bà bầu.

Thật nhiều gió không ngừng bị Cơ Phu Nhân hút vào miệng, bụng bà biến ngày càng lớn. Đến cuối cùng giống như mang thai mười tháng, nhưng vị trí khác trên người thì khô rút, cho người cảm giác rùng rợn. Gân xanh nổi lên trên cái bụng nhô ra của Cơ Phu Nhân. Mặt trên có cục u cỡ nắm tay, từ các vị trí không ngừng nhô ra. Miệng Cơ Phu Nhân phát ra tiếng cười sắc nhọn. Bà nhìn Tô Minh, sát khí ngập trời.

“Phu quân của ta Cơ Vân Hải bị ngươi phong ấn, diễm nhiếp hồn của ta vô hiệu với ngươi, nguyền rủa thuật không có tác dụng. Từ khi ta gả cho Cơ Vân Hải chưa từng bị tổn thương như vậy. Nếu ta đã giết không được ngươi, vậy để cục cưng của ta, để thánh linh Quỷ tộc ta, đến giết ngươi!” Bụng Cơ Phu Nhân ngày càng to, tiếng cười lộ ra quái dị.

Tay trái bà ấn lên cái bụng, tay phải nâng lên chộp hư không. Lập tức tay bà xuất hiện trống nhỏ đồ chơi của con nít, bà thả tay ra sau, trống bềnh bồng ở một bên.

“Người đàn bà thật ác độc, chẳng những giết bạn đời của mình, còn lấy tử anh triển khai thuật pháp!” Vòng xoáy trên đầu Tô Minh đã tiêu tán, phạm vi hắn bị hạn chế đang nhanh chóng suy yếu. Nhìn chằm chằm Cơ Phu Nhân, Tô Minh từ từ lên tiếng.

“Ác độc?” Cơ Phu Nhân cười to, tiếng cười toát ra oán hận đậm đặc.

Bà nhìn Tô Minh, chói tai nói.

“Ta ác độc? vậy ngươi chưa từng thấy người ác độc thật sự. Tuy nói Quỷ Dựng Vu bộ lạc ta thường bí ẩn, nhưng không tranh giành với đời, mà bây giờ bộ lạc của ta chỉ còn một mình ta tồn tại! Tất cả mọi người đã chết! Bị Cơ Vân Hải năm đó thực nghiệm nguyền rủa thuật của gã giết chết! Trên đến ông lão tuổi già không Vu lực, dưới đến con nít vừa sinh ra. Ngươi có thấy những ông lão già nua xé ngực mình, moi tim ra nuốt vào mới được giải thoát không? Ngươi có thấy con nít mới sinh thê lương thống khổ khóc kêu, toàn thân mục rữa chết không? Ngươi có thấy tất cả trai tráng trong tộc xương mọc ra ngoài da thịt, cái loại thống khổ đó không? Ngươi có thấy tất cả người đàn bà trong tộc, trơ mắt nhìn người thân như vậy mà không thể khống chế dục vọng, dâm đãng cười, khờ ngốc nhào vào trước mặt kẻ thù khiến bộ lạc ngươi thê lương, chảy nước mắt vặn vẹo lắc mông, cái loại thê lương đó không? Ngươi không thấy thì dựa vào cái gì nói ta độc ác!?” Cơ Phu Nhân sắc nhọn rít gào, biểu tình lộ kích động và oán hận, còn có bi thương lẫn thống khổ.

Bà lại nâng lên tay phải chộp lấy, lần này trong tay bà xuất hiện là cung tiễn con nít chơi đùa, bềnh bồng bên cạnh trống nhỏ.

“Ta độc ác? Ta đúng thực độc ác! Ta độc ác là vì Cơ Vân Hải, tại gã!!! Gã giết tất cả tộc nhân của ta chỉ vì thực nghiệm nguyền rủa. Lúc đó ta rơi lệ vặn vẹo thân hình, ta hận gã, hận bản thân mình. Ta khẩn cầu ông trời ban ân, ta cầu xin tất cả thần linh. Chỉ cần có ai giúp đỡ ta, ta có thể hy sinh tất cả. Nhưng không có ai giúp ta cả. Thần linh nhắm mắt lạnh lùng quay đi. Trời nổi mây đen, dùng mưa to tẩy đi tất cả dấu vết. Sau khi cơn ác mộng đó qua đi, tất cả trai tráng trong tộc đều chết. Ta nhìn thấy bên trong có chồng ta, có a ba, mẹ, có đứa con ta mới đẻ. Ngươi có biết loại thống khổ đó không!? Nhưng ác mộng còn chưa kết thúc. Tất cả đàn bà trong tộc bị Cơ Vân Hải dùng thuật pháp làm mang thai. Gã muốn bộ lạc thực nghiệm nguyền rủa gã vừa tu luyện thành, còn nhìn trúng thánh linh của bộ lạc ta. Quỷ Dựng Vu bộ lạc đời đời tế hiến thánh linh là quỷ! Gã mạnh mẽ dùng cách ác độc khiến đàn bà chúng ta sinh ra trứng quỷ, chịu tải nguyền rủa thuật, để nguyền rủa của gã càng mạnh!” Cơ Phu Nhân chưa từng nói nhữngđiều này với ai, ẩn giấu sâu trong lòng không biết đã qua bao nhiêu năm. Bây giờ cùng Tô Minh chiến đấu hàng loạt, bị buộc đến mức này, cho nên bà điên cuồng thổ lộ ra hết lời giấu trong lòng đã lâu, chỉ vì một câu ác độc của Tô Minh.

“Tất cả mọi người chết rồi, chị của ta, mẹ của ta, chị em trong tộc, đều bị Cơ Vân Hải moi bụng ra, bởi vì không mang thai ra quỷ mà chết. Ngươi nghĩ rằng tại sao ta còn sống? Bởi vì chỉ mình ta thành công mang theo quỷ, dựng dục quỷ cần năm tháng dài lâu. Cho nên ta không chết, ta bị Cơ Vân Hải mang đi, gã chờ đợi quỷ ra đời! Ta trở thành món đồ chơi của gã. Tại sao ta dâm đãng? Bởi vì trong thời gian đó gã gieo nguyền rủa trên người ta. Càng lúc càng nhiều, ta trở thành thể thực nghiệm nguyền rủa của gã. Cái tên ác độc nhất trên đời, ta tính cái gì!? Năm đó ta ngây thơ, ta cho rằng bầu trời vĩnh viễn là màu xanh. Ta cho rằng mây đen chỉ là tạm thời. Nhưng sự thật là, trời xanh cũng là một loại áp lực! Vậy nên ta nghĩ hết mọi cách lấy lòng Cơ Vân Hải, dùng bất cứ thủ đoạn nào tìm ra nhược điểm của gã. Mất mười hai năm, khi quỷ sinh ra thì ta giết gã! Ta đem gã luyện thành cỏn rối, nhưng cái giá là quỷ tiêu tan, chỉ còn lại một tia ở trong người ta, trở thành thuật pháp ta không muốn sử dụng. Ta vốn tưởng tất cả sẽ kết thúc theo cái chết của gã. Ta vốn tưởng mình có thể tự do, đi tìm cuộc đời mới, tại một nơi hẻo lánh sống mình một người đến cuối đời. Nhưng ngươi biết không? Ngươi biết không? Ta đã quen sinh hoạt như vậy, ta quen dâm đãng mất hồn. Ta biến không còn là chính mình, không còn là ta của năm đó…” Hốc mắt Cơ Phu Nhân chảy ra lệ.

Khi bà hướng Tô Minh lớn tiếng thê lương nói thì tay phải nâng lên, lần này xuất hiện là đầu lâu con nít. Đầu lâu đó là màu đỏ, bềnh bồng cạnh trống nhỏ và cung tiễn đồ chơi.

Tô Minh nghe lời của Cơ Phu Nhân, thứ hạn chế hắn bây giờ đã tan biến hết, nhưng sắc mặt hắn phức tạp. Từ biểu tình và thanh âm của Cơ Phu Nhân, Tô Minh cảm giác được lời bà nói đa số là thật. Hắn như có thể thấy đằng sau Cơ Phu Nhân, thấy tan biến trong năm tháng một bóng dáng ngây thơ.

“Vết sẹo trên mặt ta không phải người khác làm, là ta chính mình thực hiện. Mỗi lần ta không thể khống chế còn là mình, ta đều từng vết rạch ra, hủy mặt mình, không để nó khép lại. Nhưng vô dụng, vô dụng, ta không thể khống chế thân thể, tất cả điều này đều tại Cơ Vân Hải!!!” Cơ Phu Nhân gần như điên cuồng, bây giờ bụng bà nhô cao lên, mắt lộ ra oán hận nhìn chằm chằm Tô Minh.

“Giết ngươi, hút khô máu thịt tinh hoa của ngươi, để ngươi chịu đựng thống khổ của ta! Guỷ, cục cưng, ra đời đi, chọn con đường của ngươi. Nếu ngươi chọn giúp mẹ thì hãy giết…hắn!” Từ âm điệu thê lương Cơ Phu Nhân bỗng đổi giọng dịu dàng, sờ bụng mình, biểu tình lộ thống khổ. Một luồng khói đen lan tràn khuếch tán trên bụng bà.

Theo khói đen tán ra, bụng Cơ Phu Nhân nhanh chóng hõm xuống, chớp mắt phát ra tiếng con nít mới sinh khóc. Chỉ thấy trước mặt Cơ Phu Nhân, thật nhiều khói đen cuồn cuộn ngưng tụ, hiện ra con nít cả người đen thui. Đầu con nít có một cái sừng đen, mặt có hoa văn vàng. Nó há mồm lộ răng sắc nhọn, bò hướng trống nhỏ, cung tiễn, đầu lâu con nít. Cảm giác âm u lạnh lẽo theo con quỷ xuất hiện phủ lên bốn phía. Nhưng hiển nhiên con quỷ này chưa hoàn chỉnh, thân thể nó đang mau chóng tan biến. Lạnh lẽo bốn phía nhanh chóng tan đi, như lúc trước Cơ Phu Nhân đã nói, con quỷ này chỉ là năm đó tan biến thì còn dư một tia.

Tô Minh thầm than, tiến lên một bước, vọt hướng Cơ Phu Nhân. Tay phải nâng lên, có ánh sáng chớp động, lực lượng mênh mông từ người Tô Minh khuếch tán.

Con quỷ mạnh quẫy người, đã tới bên cạnh đầu lâu con nít. Nắm lấy đầu lâu, há to mồm cắn phập xuống. Tiếng két két quanh quẩn, nó cắn nát đầu lâu còn nít, nuốt xuống, mạnh ngẩng đầu, mắt lộ tia âm u nhìn Tô Minh. Nó nhoáng người lên, lao ra.

“Giết hắn!!!” Cơ Phu Nhân thê lương gào lên.

Con quỷ chớp mắt tới gần Tô Minh, tiếng ầm ầm quanh quẩn. Tô Minh liên tục lùi lại, khóe miệng tràn máu tươi. Con quỷ là vô hình, tất cả thủ đoạn công kích của Tô Minh đều như đánh vào không khí. Nếu chỉ thế thì thôi, lực lượng đánh hư không lại lấy cách hắn không thể nào hiểu nổi đập vào người mình.

Loại thuật pháp quái lạ thế này Tô Minh chưa từng gặp. Hắn rút lui mắt chợt lóe, đối với vật vô hình không phải hắn không có sát chiêu. Tay phải nâng lên vẽ một bút hướng con quỷ.

Một bút Man Thương!

Đây là Tô Minh tự sáng tạo, thần thông thức thứ nhất, cũng là thuật mạnh nhất trong số thần thông của hắn! Bây giờ hắn đạt tới trung kỳ Tế Cốt, lực lượng Man Cốt bốn khối trong người lần đầu tiên thi triển. Khoảnh khắc một bút rơi xuống, thanh âm tang thương quanh quẩn, đó là Man Thần Ca thuộc về hắn!

Thanh âm này khuếch tán ẩn chứa uy nghiêm, theo Tô Minh vạch xuống một bút, con quỷ phát ra tiếng hét thảm. Nếu nó còn đầy đủ sức mạnh thì đỡ, nhưng bây giờ nó chỉ là một tia lực lượng năm đó biến thành, vốn đã sắp tan biến còn gặp một bút Man Thương có thể xuyên thấu hư vô của Tô Minh, trực tiếp chỉ vào thân nó.

Cũng chính một bút này rơi xuống, thân phận Tô Minh, theo tiếng Man Thần Ca quanh quẩn, theo lực lượng mạnh mẽ trong người bùng nổ khiến quần áo tan tành lộ ra Man Văn trên người.

“Ngươi…ngươi là Man tộc!!!” Bởi vì quỷ bị thương mà Cơ Phu Nhân hộc ra búng máu, sắc mặt biến đổi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK