‘Trần Đại Hỷ!'
Thần thức Tô Minh thấy bộ dạng Triệu Xung thì ý nghĩ đầu tiên đó là thân phận của người này!
Mặc dù Tô Minh chưa từng thấy anh trai Trần Đại Hỷ của Tên Hề Nhi nhưng hắn kết luận thân hình bây giờ của Triệu Xung chính là Trần Đại Hỷ!
‘Thì ra là đoạt xá!'
Tô Minh nhắm mắt che giấu tia sáng lạnh. Lúc trước hắn có chút suy đoán nhưng bỏ qua đoạt xá, bởi vì trong đó có việc khó giải thích. Lấy tu vi có thể so với sơ kỳ Man Hồn của Triệu Xung, ở trong tiên tộc tức là tu sĩ nguyên anh, người như vậy trừ phi thân thể bị tổn thương nặng mới lựa chọn đoạt xá. Đối tượng đoạt xá nếu đặt ở người bình thường thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tu vi, vậy thì không bằng không đoạt xá. Nhưng Triệu Xung này thì...
Thần thức Tô Minh quét trong động đá vôi, bốn phía có nhiều cái xác biểu tình và động tác giống y nhau, làm trong óc hắn lóe suy nghĩ.
‘Không lẽ có liên quan đến công pháp lão tu?'
Xung quanh hiển nhiên đều là đệ tử của Triệu Xung, Tô Minh có thể tưởng tượng mọi người lúc bái vào môn hạ lão thì mỗi ngày nuốt đan dược lão chuẩn bị cho họ, đợi nuốt gần xong thì họ sẽ đối mặt sát khí đến từ Triệu Xung. Sau đó mỗi đệ tử của Triệu Xung cuối cùng đều ở đây trở thành thây khô.
Anh trai của Tên Hề Nhi là người đợt trước bị Triệu Xung đoạt xá.
Tô Minh, là người sắp sửa thay thế.
‘Lúc trước Triệu Xung có nói thời hạn một năm, để mình một năm mỗi ngày nuốt vào một viên đan dược. Nhưng bây giờ mới hơn tám tháng đã lựa chọn ra tay rồi, xem bộ dạng tức chết của lão chắc rất ghét mình.’ Tô Minh thầm cười nhạt.
Dĩ nhiên hắn biết tại sao Triệu Xung làm như vậy, dù gì tám tháng này Tô Minh có thể nói khiến lão đau nát lòng, ăn sạch gốc gác hết. Nhưng loại chuyện này đối phương bỏ ra được, Tô Minh đưa tay là có đan dược đến, mãi tới khi túi lão rỗng tức điên mới trước tiên ra tay. Có thể tương tượng hơn nửa năm nay Triệu Xung bực tức và buồn phiền.
Tô Minh không vội ra tay, thần thức của hắn đánh giá Triệu Xung bộ danjg trung niên, hắn phát hiện một việc quái dị. Nếu thân hình người này đúng là đến từ Trần Đại Hỷ, vậy tuổi của gã nên khoảng hai mươi, sao giờ trông bộ dạng giống...trung niên.
‘Chắc là loại công pháp tà độc nào, sau khi đoạt xá có thể hấp thu tinh hoa máu thịt của đối phương.'
Thần thức Tô Minh quét qua bốn phía những xác khô.
‘Cũng sẽ hấp thu sức sống và linh hồn của người đoạt xá, hút đi hết rồi khiến thân thể biến thành xác khô. Đây đâu phải là đoạt xá, đó rõ ràng là đang...ăn người!’ Thần thức Tô Minh ngưng tụ trên người Triệu Xung.
Chính lúc này, thấy xác Triệu Xung đoạt xá mạnh run lên, dần há mồm ra, một sương khói xanh bay ra khỏi người lão. Sương khói bay ra, dần có một thân hình mơ hồ bay ở trước mặt Tô Minh. Ngoài người bóng dáng đều là sương khói cuồn cuộn, lờ mờ thấy một thân hình chính là nguyên anh!
Nguyên anh mắt chợt lóe, lộ ra tia sáng sắc bén, nhìn chằm chằm Tô Minh.
“Thằng nhóc khốn, lão phu thà trước không đi hấp thu tinh hoa máu thịt của Trần Đại Hỷ mà nuốt ngươi, để ngươi ăn nhiều đan dược như thế, chết tiệt!!! Những đan dược này lão phu tốn bao kinh nghiệm được đến, mỗi viên đều là tâm huyết của lão phu!!! Ngươi ăn giỏi lắm, ngày hôm nay, trước đó ngươi ăn bao nhiêu phải trả lại ta gấp mấy lần!!!” Triệu Xung tức giận tích lũy hơn nửa năm, nỗi hận với Tô Minh khá đậm.
Lão rống lên, nguyên anh vọt lên trước, tới gần Tô Minh. Khi đến gần thì nguyên anh nhếch môi lộ nụ cười nhe nanh. Lão như thấy đối phương bị mình nhào tới, chiếm lấy thân hình, tinh hoa máu thịt bị hấp thu, linh hồn bị cắn nuốt. Hơn nửa năm bị đối phương nuốt vào đan dược tẩm bổ thân thể đều bị lão hút hết.
Từ khi lão ở Tà Linh tông trở thành trưởng lão, thu đệ tử vô số, mỗi người khó tránh khỏi bàn tay của lão nhưng không có một người ăn nhiều như Tô Minh, làm lão đau lòng như vậy. Thậm chí bên tai lão đôi khi vang vọng hơn nữa năm nay mỗi tháng một lần lời nói làm lão hộc máu.
[Sư phụ, hết thuốc rồi.]
[Sư phụ, ta ăn xong rồi...]
[Sư phụ, ta lại ăn xong, lần này ngươi có thể cho nhiều chút không?]
[Sư phụ, đổi loại đan dược đi, lúc trước cái kia ăn vào đã không còn cảm giác.]
[Sư phụ, ngươi không thể lại đổi một thứ sao?]
Triệu Xung lắc đầu, biến thành luồng sáng âm u lao tới gần trán Tô Minh, nhe nanh cười, lòng rất sung sướng. Đó là niềm vui khi sắp thoát khỏi nửa năm hành hạ, hơn nửa năm nay, đặc biệt là mấy tháng sau lão có cảm giác đời trước thiếu đối phương vậy, sao mà thu cái thứ ‘Thiên tài' như vậy.
"Ngươi giỏi thì ăn tiếp coi!!!” Triệu Xung gầm lên.
Giây phút nguyên anh đụng chạm Tô Minh thì lão vọt vào, nanh tranh cười quanh quẩn trong tinh thần hắn. Tô Minh mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo, biểu tình bình tĩnh.
Thế gian này, Tô Minh không sợ, chính là đoạt xá!
Trừ phi người đến đoạt xá hắn có ý chí bất diệt vượt qua cả hắn tại bất tử bất diệt giới rèn luyện vô số luân hồi, nếu không thì bất cứ đoạt xá nào ở trước mặt hắn như trứng chọi đá!
Triệu Xung này hiển nhiên không có khả năng có ý chí như vậy!
Khoảnh khắc nguyên anh vọt vào người Tô Minh, tay phải hắn nâng lên liên tục điểm vài cái trên người, mỗi lần ngón tay rơi xuống như là đánh một cấm chế phong ấn.
Vài cái sau, thân thể hắn đối với Triệu Xung như là lồng giam thiên địa không thể xuyên thấu, nhưng lão chẳng hề hay biết, còn chìm đắm trong vui sướng vọt vào người Tô Minh, lao hướng vị trí đan điền. Đây là thói quen của lão, mỗi đệ tử bị lão đoạt xá không nuót linh hồn trước mà trấn áp, hấp thu tinh hoa máu thịt, chiếm cứ vùng đan điền như khống chế thân hình mình, chậm rãi hưởng thụ mỗi bữa tiệc lớn. Thường khi lão ăn mất một người cần thời gian một năm mới kết thúc, mặc dù quá trình chậm nhưng lão rất hưởng thụ. Bây giờ lão dựa theo thói quen lao hướng đan điền của Tô Minh.
‘Thằng nhóc khốn này hơn nửa năm qua đúng là ăn không ít, màu sắc xương biến đổi, ngay cả máu thịt cũng khác với người thường, ngươi ăn đi, ăn nữa đi, giờ tất cả đều là của ta!'
Đáng thương Triệu Xung năm đó chưa đến Tế Cốt thì bị người Tà Linh tông biến đổi thân thể, sửa tu tà pháp, tuy bây giờ ngưng tụ nguyên anh nhưng hiểu biết về Man Cốt không hoàn toàn.
Cộng thêm toàn thân Tô Minh là Man Cốt, khiến người nhìn không có cảm giác so sánh, nếu chỉ mình sống lưng là như vậy thì Triệu Xung lập tức phản ứng lại ngay. Trong vui sướng Triệu Xung thậm chí không biết thân thể Tô Minh đã phong ấn tất cả đường ra của lão rồi. Lão vẫn làm theo thói quen lao hướng đan điền của Tô Minh, càng lúc càng gần, ngày càng gần...
Lão thậm chí tưởng tượng vị trí đan điền nhất định tràn đầy ngọt lành, chỗ đó có nửa năm đan dược bổ dưỡng, chắc chắn là ngưng tụ nhiều tinh hoa, nơi đó nhất định trống trải đợi lão là linh thể duy nhất đến cắn nuốt.
Trước kia mỗi khi lão trải qua đều là hình dạng này.
Triệu Xung ôm đầy hy vọng lao nhanh đến. Nhưng khi lão tới đan điền của Tô Minh thì ngẩn ra, há hốc mồm ngây như phỗng.
Đan điền của Tô Minh trong mắt lão chẳng hề có chút tinh hoa hơn nửa năm đan dược tích lũy như lão tưởng tượng, có một thể nguyên anh to cao hơn lão gấp mấy lần ngồi xếp bằng ở đó!
Có lẽ đây không thể gọi là nguyên anh, đây là nguyên thần của Tô Minh!
Bây giờ Tô Minh nguyên thần mở to mắt bình tĩnh nhìn Triệu Xung nguyên anh. Lão ngơ ngẩn rồi bỗng phát ra tiếng hét chói tai. Lão run rẩy, hét chói tai lùi nhanh ra sau, sợ bay hết ba hồn chín vía. Dù như thế nào lão cũng không tưởng tượng được, đây vốn tưởng rằng là đệ tử mồi săn của lão nhưng...không ngờ là lão quái!!!
Đặc biệt xem hình dạng nguyên anh của gã thần hoa chảy xuôi, rõ ràng chính là nguyên thần!!!
‘Hóa thần, thứ cũng là hóa thần!!! Chết tiệt, sao có thể như vậy, hèn chi hắn nuốt vào nhiều đan dược đến thế. Sao có thể như vậy, hắn tuyệt đối không phải em trai của Trần Đại Hỷ!!!"
Giờ phút này tinh thần Triệu Xung rối loạn, cảm giác sợ hãi tràn ngập toàn nguyên anh, đầu óc trống rỗng, ý nghĩ duy nhất trong đầu là vọt ra khỏi người Tô Minh. Lão có cảm giác chui đầu vào lưới, đặc biệt là nghĩ đến vẻ đắc ý và hành động trước đó của lão thì có cảm giác muốn khóc.
Dường như lão vốn tưởng là con dê con đang chờ lão nuốt, nhưng chờ lão há to mồm đắc ý muốn nuốt thì con dê con lắc người biến thành mãnh thú cổ xưa cường đại hơn lão gấp vô số lần!
‘Chết tiệt, lão quái này chắc là tu luyện công pháp giống như ta, chắc là hắn muốn nuốt ta đây!!!’ Triệu Xung càng nghĩ càng run sợ, muốn vọt ra ngoài người Tô Minh thì bỗng tinh thần ầm một tiếng, bị bắn ngược lại. Lão hoảng sợ phát hiện thân thể Tô Minh trở thành cái lồng, lão...không thể rời đi!
Trong nỗi sợ hãi, lão nghe thấy trong tinh thần quanh quẩn tiếng hừ lạnh.
“Thân thể Tô ta là ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi ư?” Giọng Tô Minh lạnh lẽo truyền vào tinh thần Triệu Xung, làm lão run rẩy càng sợ hãi hơn.
Lão run bần bật quỳ xuống, liên tục quỳ lạy.
“Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân có mắt mà không biết tiền bối, tiểu nhân thật sự sai! Chỉ cần tiền bối không giết ta thì ta nguyện làm trâu làm ngựa cho tiền bối! Tiền bối tha mạng a..."