“Tạo của ngươi?” Thiên Tà Tử xoay người, ánh mắt sáng ngời nhìn Tô Minh tuy mệt mỏi nhưng đôi mắt bình tĩnh như nước.
Ông nhìn tứ đệ tử của mình, chờ đợi hồi đáp.
“Sư tôn, đây là tạo của ta.” Tô Minh nhìn hướng Tích Vu bộ lạc, chậm rãi nói.
“Tạo của Đại sư huynh, ta không hiểu nhiều nhưng xem công pháp băng hỏa giao dung, băng là hàn, hỏa là nhiệt, hai cực đoan dung hợp không phù hợp lẽ thường, khiến người khó hiểu. Nhưng dung nhập vật tương khắc, một khi thành công thì có thể tĩnh tâm, đây là tạo của Đại sư huynh.” Ánh mắt Tô Minh từ Tích Vu bộ lạc chuyển sang người Thiên Tà Tử.
Thiên Tà Tử im lặng một lát, ánh mắt cùng Tô Minh giao nhau.
“Tạo của Đại sư huynh ngươi là Tạo Hoa Âm.”
“Hoa là huyên náo, bế tức yên tĩnh, cùng là hai cực đoan dung hợp, giống như bế là băng, hoa là hỏa.” Tô Minh bình tĩnh nói.
“Lại nói Nhị sư huynh, hắn có một đôi Tạo Hóa Thủ, ban ngày sáng tạo sinh mệnh hoa cỏ, buổi tối thì như hủy diệt, phá hủy sự sống của cỏ cây, nhổ lên tận gốc.” Thanh âm thì thào của Tô Minh quanh quẩn trong rừng.
“Đây cũng là hai cực đoan, không hợp lẽ thường. Sáng tạo và hủy diệt, như sinh và tử, tạo của Nhị sư huynh là dung hợp sinh tử, sáng tạo và hủy diệt giao thoa.”
Thiên Tà Tử biểu tình bình tĩnh nhưng trong lòng rung động, ông không ngờ Tô Minh ở tại Cửu Phong thời gian không quá dài mà có thể phát hiện và hiểu ra như vậy.
“Nói tiếp đi!” Thiên Tà Tử từ từ nói.
“Tam sư huynh tu vẫn là hai cực đoan, không hợp với lẽ thường. Dung hợp giữa thật và giả. Thật là hiện thực, giả là mộng. Hiện thực và ảo mộng khi dung hợp sẽ ở trong túy sinh mộng tử bồi hồi giữa tỉnh và mộng. Nếu có một ngày hắn thật sự tỉnh lại, thì tạo sẽ thành.”
“Sư tôn, đệ tử nói có đúng không?” Ánh mắt Tô Minh lại lần nữa rơi trên người Thiên Tà Tử, nhẹ giọng hỏi.
“Đây đúng là con đường Tam sư huynh ngươi phải đi.” Mắt Thiên Tà Tử lộ ra khen ngợi, gật đầu.
“Đây không phải.” Giọng Tô Minh rất yếu nhưng cực kỳ khẳng định.
Thiên Tà Tử nhướng mày.
“Đây là con đường sư tôn khiến họ đi.” Tô Minh lắc đầu.
“Người ta không thể hiểu, người hợp thành từ cực đoan, cho nên người bên ngoài xem ra, người trong Cửu Phong đều là quái nhân. Đại sư huynh quanh năm bế quan thì còn bình thường chút, bởi vì hắn ít ra ngoài, người ngoài không hiểu nhiều. Nhị sư huynh ban ngày trồng hoa, buổi tuối hủy diệt, loại hành vi này dùng chữ quái đã không thể giải thích. Tam sư huynh túy sinh mộng tử, thường thì thào mang người nhập mộng, người không biết rõ nghe xong khó tránh xem như kẻ điên. Bởi vì không hợp lẽ thường, bởi vì khác với người ngoài, bởi vì không được hiểu, cho nên trở thành khen ngợi trong mắt sư tôn, trở thành trong tên sư tôn, tà trong Thiên Tà Tử!”
Tô Minh nói đến đây, ngừng lại.
Thiên Tà Tử im lặng.
“Sư tôn, đây là người, không phải ta.”
Hai sư đồ đứng trong rừng im lặng một lát sau, Tô Minh nhẹ giọng nói.
“Vậy ngươi truy đuổi là cái gì?” Thiên Tà Tử nhìn Tô Minh, trong mắt có phức tạp.
“Ta không biết.” Tô Minh lắc đầu, lần nữa nhìn hướng Tích Vu bộ lạc, ánh mắt ngước lên bầu trời.
“Nếu thật sự có, ta nghĩ, chắc là…mở mắt ra.” Hai mắt Tô Minh khép lại.
“Mở mắt ra, vì muốn nhìn thấy cái gì?” Thiên Tà Tử nhìn Tô Minh, trong mắt sự phức tạp ngày càng đậm. Ông nhìn Tô Minh, dường như trông thấy mình năm đó khi đối mặt sư tôn của mình, dù ngôn từ khác biệt nhưng cùng một biểu tình.
“Có lẽ vì, thấy thế giới người khác không thấy đi.” Tô Minh mở mắt ra, trong con ngươi lóe tia sáng, tia sáng kia lộ ra cố chấp, kiên quyết và truy cầu.
“Xem thấy thế giới người khác không thấy, là vì cái gì?” Thiên Tà Tử bình tĩnh hỏi, trong thanh âm ẩn chứa kỳ dị quanh quẩn bốn phương.
Tô Minh im lặng, thật lâu sau, hắn nhìn Thiên Tà Tử.
“Vì xem thấy chính mình, chân chính bản thân!” Tô Minh thì thào.
Trên mặt Thiên Tà Tử lộ nụ cười, nụ cười ngày càng lan rộng, cuối cùng là ngửa đầu cười to. Tiếng cười vang vọng trong rừng, bay lên chín tầng trời.
“Tốt, ngươi truy cầu dĩ nhiên không phải tà của vi sư. Ngươi muốn mở mắt nhìn thế giới người khác không thấy, tương đương với thế nhân đều say, chỉ ngươi tỉnh! Đây không phải tà, đây là cảnh giới trên tà, đây là một loại…con đường ta không biết tên! Tô Minh, nếu có một ngày ngươi thật sự làm được, ngươi phải chuẩn bị tâm lý, có lẽ ngươi sẽ không dung hòa với thiên địa ngủ say! Bởi vì…ngươi tỉnh rồi!”
Người Tô Minh run lên, nhìn Thiên Tà Tử, gật đầu.
“Đi thôi, vi sư mang ngươi về nhà.” Thiên Tà Tử vỗ vai Tô Minh, tay áo vung lên, cuồng phong cuốn lấy hai sư đồ bay thẳng lên trời, biến mất trong cõi trời đất Vu tộc mênh mông này.
“Nhưng trước khi về nhà, ta phải mang ngươi đi vài chỗ, sau khi xem xong ngươi sẽ hiểu rõ hơn về huyết cừu giữa Vu tộc và Man tộc. Cũng chuẩn bị tốt cho ngươi có thể mở mắt, nhìn xa hơn cõi trời đất.” Giọng Thiên Tà Tử quanh quẩn trên trời, dần tán đi.
Thiên Lam bình chướng, giáp tranh Man tộc Nam Thần, một dãy núi trập trùng, trên bầu trời vặn vẹo. Từ trong sóng gợn bước ra Thiên Tà Tử và Tô Minh.
“Cẩn thận nhìn mảnh đất này, cho ta biết, ngươi trông thấy cái gì.” Thiên Tà Tử nhìn dãy núi bên dưới, thanh âm rơi vào tai Tô Minh.
Tô Minh vẫn là vẻ mặt mệt mỏi nhưng vết thương đã ổn định. Hắn nhìn chỗ Thiên Tà Tử chỉ. Nơi này dãy núi trập trùng, thoạt trông không có chỗ lạ thường, duy nhất khác có lẽ là hơi tiêu điều, núi trụi lủi không có thảm thực vật tồn tại.
Tô Minh nhướng mày, người từ giữa không trung đáp xuống, đứng trên núi trụi lủi này, ngồi xổm xuống bốc lên một ít đất cát, khi đặt gần miệng thì mắt lộ tia sáng.
“Mùi máu nhàn nhạt…” Tô Minh ngẩng đầu xem xung quanh, khoảnh khắc mắt quét qua bỗng tập trung vào một vị trí.
Chỗ khe núi một mảnh tiêu điều, đất cát toát ra thê lương.
Mang theo nghi hoặc, Tô Minh đi tới khe núi này. Dần dần, Tô Minh biểu tình nghiêm trọng, tay phải nâng lên cách không nhấn mặt đất, có gió to thét gào vòng quanh đất cát xung quanh hình thành vòng xoáy, khuếch tán bốn phía, thổi bay tầng tầng đất cát. Lộ ra bị chôn bên dưới một ít cọc gỗ mục, thạch bát vỡ, và cả…xương người trong năm tháng biến thành màu nâu.
Đầy đất tàn cốt…
Ánh mắt Tô Minh lướt qua tàn cốt xung quanh, những xương cốt này có nhỏ, có thô, mãi đến khi ánh mắt Tô Minh rơi vào bộ xương hoàn chỉnh.
Đó là bộ xương con nít, chỉ có nửa người trên, bị tổn hại không ít. Xương tay đứa trẻ dường như nắm cái gì trước khi chết, nhưng hôm nay đã không có.
Tô Minh chấn động, mạnh ngẩng đầu nhìn Thiên Tà Tử trên trời.
“Nơi này đã từng, có một bộ lạc.”
“Một bộ lạc loại nhỏ quy mô hơi lớn chút, đại khái có tổng cộng hơn bảy trăm người, trong đó Man Sĩ chưa đến bốn mươi, còn lại đều là tộc nhân bình thường hoặc con nít. Ba trăm năm trước, trận chiến Thiên Lam bình chướng thất thủ, có một số Vu tộc tiến vào đất Man tộc. Bộ lạc này, chính là một trong các bộ lạc bị chúng đồ diệt. Nam nữ già trẻ, toàn bộ bị tàn nhẫn giết chết!”
Tô Minh cúi đầu nhìn bộ xương con nít, im lặng.
“Từ đây đi hướng đông, trên đường ngươi có thể thấy bộ lạc bị hủy diệt như vậy có hơn bốn mươi cái. Chỗ đó có ba trăm năm trước bị đồ diệt, cũng có năm tháng càng lâu hơn.”
Tô Minh bước lên một bước, tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc đã lao thẳng đến phương đông. Thiên Tà Tử theo sau, trên đường không nói lời nào. Ông nhìn Tô Minh chạy nhanh đi qua từng phế tích bộ lạc.
Theo thời gian trôi qua, mỗi khi Tô Minh đi qua một phế tích thì sắc mặt sẽ âm trầm hơn. Một ngày trôi qua, hắn đứng trên bình nguyên, bầu trời đầy mây đen. Hắn đứng đó, mặt đất dưới chân cỏ xanh tươi tốt, nhưng không thể che đậy nơi đây từng có giết chóc máu me.
“Đây chỉ là một phần mà thôi.” Thiên Tà Tử đi tới bên cạnh Tô Minh, bình tĩnh nói.
“Trong Thiên Lam bình chướng đất Nam Thần, bộ lạc bị đồ sát như vậy có rất nhiều, rất nhiều. Mấy ngàn năm qua, hình thành tử cừu với Vu tộc, không chết không ngừng.”
“Vu tộc…thật mạnh.” Tô Minh nhắm mắt lại, lát sau nhẹ giọng nói.
“Đúng vậy.” Thiên Tà Tử quay đầu nhìn phương xa.
“Như vậy cái gọi là Thiên Lam Săn Vu…” Tô Minh chần chờ một lát.
“Tại Vu tộc, chúng đem hoạt động mỗi mười năm một lần này gọi là săn Man.” Đáp lời Tô Minh là Thiên Tà Tử đứng bên cạnh.
Con ngươi Tô Minh co rút. Hai chữ đơn giản lộ ra máu tanh, không phải giết mười người, trăm người, ngàn người, vạn người có thể thay thế. Đây là giết chóc ẩn chứa năm tháng, trong hai chữ này, khiến người đọc, người nghe cảm nhận sát khí.
“Giống như đã ước định tốt với nhau, trận giết chóc mỗi mười năm một lần.” Ánh mắt Tô Minh chợt lóe, nhìn hướng Thiên Tà Tử.
Thiên Tà Tử nhìn Tô Minh, thật lâu sau, gật đầu.
“Đây là một cuộc chơi.”
“Chơi?” Tô Minh nhìn thảo nguyên dưới chân, cười.
“Hai bên chơi đùa, cho nên mấy ngàn năm qua, thậm chí càng lâu hơn vẫn như vậy, là bởi vì tự có mục đích riêng. Mục đích là cái gì thì ngươi có thể tự đi tìm đáp án. Bây giờ hãy cho ta biết, trận chiến Thiên Lam Săn Vu, ngươi còn muốn…tham gia không?” Thiên Tà Tử xoay người, đi hướng bầu trời.
Tô Minh đứng đó nửa ngày, quay người hóa thành cầu vồng đi tới bên cạnh sư tôn đứng giữa không trung chờ đợi.
“Trận chiến Thiên Lam, ta sẽ tham gia. Lấy thân phận người Nam Thần tiến hành một cuộc…chơi trong mắt người khác.” Giọng Tô Minh bình tĩnh, cùng với Thiên Tà Tử hóa thành hai cầu vồng hướng tới Thiên Hàn Tông, ngày càng xa đến khi biến mất trong trời đất.