"Ngươi!!!” Thiếu nữ trong nhà lầu hai tầng mạnh mở to mắt lộ vẻ khó tin, đứng bật dậy nhoáng một cái đã xuất hiện ngoài lầu các.
Cô nhìn Tô Minh, trong mắt rung động khó thể che giấu. Cô không bao giờ ngờ nổi ngươi đánh bại mình là thiếu niên tên Trần Tô!
Nên biết mấy tháng trước cô còn ra tay xem coi thiếu niên có liên quan đến cái chết của Triệu Xung không, nhưng được đến đáp án là chẳng có gì cả, thiếu niên rất bình thường, tư chất tầm thường, trong người một chút tu vi dao động. Thế mà hôm nay thiếu niên đứng trước mặt cô, cô mới tỉnh ngộ mấy tháng trước mình đã thất bại trước mắt thiếu niên một lần. Nhưng cô vẫn không thể tin đây là thật sự. Cô có suy nghĩ thanh âm người khắc ấn trong tinh thần là ai. Cô nghĩ rất có thể là lão quái nào, hắn người quen trong tông môn cố ý đổi giọng.
Cô nghĩ tới rất nhiều người chỉ mình Trần Tô là bỏ qua, người hoàn toàn ra ngoài sức tưởng tượng của cô!
Bây giờ cô ngơ ngác nhìn Tô Minh, nhìn người tuổi chừng mười hai, ba, vẻ mặt tang thương và bình tĩnh. Lời nói, hành động của đối phương tuyệt đối không phải một thiếu niên làm được.
"Ngươi... Là ai!” Thiếu nữ hít thở dồn dập, qua một lát mới hồi phục, phức tạp nhìn Tô Minh.
“Trần Tô.” Tô Minh chậm rãi nói.
“Là người giết Triệu Xung!" vẻ mặt thiếu nữ càng phức tạp.
Tô Minh mỉm cười, không nhận cũng không phủ nhận.
Tô Minh không nói chuyện, thiếu nữ im lặng, khiến bốn phía tĩnh lặng nhiều, chỉ có gió nhẹ thổi quanh quẩn. Lát sau thiếu nữ cười khổ cung kính cúi đầu hướng Tô Minh.
“Kính chào chủ nhân..."
“Tên cô là gì?” Tô Minh bình tĩnh hỏi.
"Bảo Thu....” Thiếu nữ thầm than, đáp lời rồi khuôn mặt dần biến đổi, cuối cùng hóa thành bộ dạng bà lão.
Cô không cần dò xét điều gì, mỗi khi đối phương hỏi một câu là từ tận linh hồn truyền đến cảm xúc không thể từ chối, nhất định phải nói lời thật khiến cô hiểu, người hôm qua đấu với mình trừ Trần Tô trước mắt ra không có ai khác.
"Bảo Thu, ta sẽ không giam cầm cô một đời một kiếp.” Tô Minh nhìn bà lão, đối với diện mạo biến đổi không lộ ra chút cảm xúc. Người trước mặt là bà lão cũng tốt, thiếu nữ xinh đẹp cũng vậy, đối với hắn đều giống nhau.
“Chỗ cô có lực lượng thiên địa đậm đặc, ta muốn mượn nơi này trị thương, không mất vài năm. Khi ta rời đi rồi sẽ cho cô tự do!” Tô Minh nói, không để ý thiếu nữ nữa mà đi hướng lầu các.
“Thân phận bây giờ của ta là tạp dịch dưới núi Tà Linh tông, nhưng ta muốn ở chỗ nàng dài lâu, việc này cô hãy xử lý đi.” Tô Minh đi vào lầu các, truyền lệnh.
Bảo Thu im lặng một lúc, gật đầu, chuyện này đối với cô rất đơn giản, chỉ cần nói mình muốn Trần Tô làm tạp dịch là được, không có ai nghi ngờ.
Tầng thứ nhất lầu các Tô Minh đứng nhìn đài sen và pho tượng cô gái bên trên, nhìn lâu trong đầu hắn hiện ra hình ảnh ảo giác trước đó, cuối cùng thành cái lắc đầu. Tô Minh đi lên tầng hai lầu các, chỗ này hiển nhiên là phòng của con gái, tràn ngập mùi hương thoang thoảng. Tô Minh ngồi xuống, nhắm mắt lại chìm trong tĩnh tọa.
Tu vi vận chuyển trong người hắn, lực lượng thiên địa đậm đặc bốn phía bỗng tập trung vây quanh Tô Minh, bị hắn từ từ hấp thu tẩm bổ vết thương, bắt đầu hướng con đường tu vi hồi phục đến đỉnh.
Thời gian trôi qua từng ngày, việc liên quan Tô Minh ở dưới núi tạp dịch bị Bảo Thu xử lý không khiến chú ý, chỉ biết Bảo Thu đại nhân Vấn Tâm Điện muốn một tạp dịch mà thôi, chuyện nhỏ này không mấy ai để ý.
Chỉ mình Tiền Thần đôi khi thầm than.
Ngày đông chậm rãi trôi qua, Tà Linh tông dù là đại tái ngoại tông hay nội tông đã sớm có kết quả.
Chỗ Tô Minh hiếm khi yên tĩnh không ai quấy rầy, có thể tĩnh tâm tu luyện. Hơn nữa bên ngoài chuyên môn có người hộ pháp, trừ điều đó ra, đan dược và thảo dược chỉ cần Tô Minh đưa ra yêu cầu thì Bảo Thu lòng không cam nhưng không thể không làm.
Dần dần một tháng lại một tháng trôi qua, khi mùa mưa đến, Bảo Thu hoảng sợ phát hiện một việc khiến cô tinh thần rung động ở chỗ Tô Minh.
Cô nhớ rõ nửa năm trước lấy tu vi trung kỳ Man Hồn của cô dù không nhìn ra tu vi Tô Minh dao động nhưng không cảm giác nguy hiểm, tựa dòng nước trong. Nhưng nửa năm trôi qua, Tô Minh cho cô cảm xúc khác trước nhiều. Bây giờ mặc dù đối phương bình tĩnh ngồi tĩnh tọa, dù vẫn không nhìn ra tu vi, nhưng thỉnh thoảng Tô Minh mở mắt thì sẽ khiến Bảo Thu tinh thần chấn động, toàn thân lạnh lẽo như rơi vào chết chóc, dường như dù không có linh hồn khắc ấn thì đối phương chỉ cần có ý niệm sẽ khiến cô vỡ tan ngay.
Loại cảm giác này chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc, chỉ có khi Tô Minh tĩnh tọa đã lâu tỉnh dậy thì mới lộ ra. Nhưng lộ ra đủ khiến Bảo Thu chấn động, như sương mù nhìn không thấu bao phủ trong lòng cô. Không chỉ một lần cô đoán thiếu niên trước mắt hồi phục hoàn toàn tu vi sẽ đạt đến cảnh giới gì. Cô thậm chí không nhìn ra đối phương rốt cuộc là tiên tộc hay Man tộc, hoặc là sửa huyết mạch Man để tu. Thời gian trôi qua, khoảnh khắc ảo giác xuất hiện thì cô sẽ dâng lên vô cùng kính sợ với Tô Minh, kính sợ này thậm chí giống như đối mặt thái thượng trưởng lão Tà Linh tông.
Nửa năm qua Tô Minh trừ ra yêu cầu thì không nói gì nhiều, hắn tập trung tinh thần vào chữa thương hồi phục. Lực lượng thiên địa nơi này trong nửa năm điên cuồng cuốn, như chỗ này trở thành cái hố to hấp thu lực lượng thiên địa toàn Tà Linh tông. Nếu đổi thành chỗ khác thì Tô Minh tuyệt đối không có khả năng kéo dài lâu như vậy, sớm có cường giả Tà Linh tông đến rồi. Nhưng ở đây thì hắn không cần lo, dù có người đến hỏi thì Bảo Thu nói câu bế quan liền ngăn mọi người, trừ bỏ sự nghi ngờ.
Thời gian nửa năm tu vi Tô Minh hồi phục tốc độ rất nhanh, cộng thêm đan dược chỗ Bảo Thu làm tu vi của hắn đã đến tám phần!
Tám phần hắn có tư cách đấu với Man Hồn đại viên mãn, thậm chí sau khi tu vi đạt tám phần thì Tô Minh giật mình phát hiện lúc này hắn tương đương với đỉnh cao lúc đấu với Đế Thiên rồi!
Hôm nay, đỉnh cao năm đó giờ chỉ bằng tu vi hiện tại tám phần. Cái loại cường đại rõ ràng này khiến tinh thần Tô Minh càng hưng phấn.
Cùng lúc đó, Tô Minh khá vừa lòng Bảo Thu, cô làm theo tất cả lời hắn nói, hắn bế quan cũng sẽ không quấy rầy mà ngụ ở tầng một.
Nửa năm qua Tô Minh sớm thấy ra Bảo Thu không như Triệu Xung, cô không phải Man tộc biến đổi huyết mạch, bản thân cô không thuộc về Man tộc mà đến từ tiên tộc!
‘Tối đa hai năm nữa là mình có thể đạt tới đỉnh trước giờ chưa từng có. Lấy lực lượng đỉnh trùng kích Man Hồn, ngưng tụ Man tượng bản thân thì mình có khả năng vượt qua sơ, trung Man Hồn bước vào hậu kỳ, thậm chí là Man Hồn đại viên mãn cũng không phải không thể nào. Tiếp theo bước ra một bước tu mệnh, từ nay thành mệnh tu trong thiên địa!’ Tô Minh hít sâu, nửa năm qua hắn nuốt vào rất nhiều đan dược, tất cả đến từ Bảo Thu.
Giờ hắn định nhắm mắt tĩnh tọa thì ánh mắt rơi hướng cầu thang, không lâu sau có tiếng bước chân truyền đến. Hiếm khi Bảo Thu không biến thành bà lão mà giữ khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp chậm rãi bước tới, đặt hai đan bình trước mặt Tô Minh.
Cô vẻ mặt do dự như muốn nói gì nhưng rồi ngập ngừng. Tô Minh nhắm hai mắt lại, Bảo Thu lặng lẽ xoay người định đi, chợt phía sau vang giọng Tô Minh.
“Có chuyện gì, nói."
Bảo Thu khựng bước, xoay người nhìn Tô Minh.
“Ta muốn giữ lại chút đan dược..."
Tô Minh mở mắt ra nhìn Bảo Thu.
“Còn ba tháng nữa là Man kiếp đến, khi ấy người tông môn ai nấy bất an không thể giúp đỡ, chỉ có thể dựa vào chính mình độ qua. Nếu thành công thì có thể ở lại Man tộc năm mươi năm, nếu thất bại...sẽ bị tiêu trừ. Mấy năm nay ta luôn tu hành tích lũy nhiều đan dược, vốn định hơn nửa năm này tế luyện ra một phân thân thay thế chết đi, nhưng giờ không cách nào luyện ra phân thân, ta chuẩn bị ba tháng cuối củng cố tu vi liều một lần. Đến khi đó Tà Tiên tông sẽ phái Túc Nữ giúp chúng ta kháng Man kiếp, nhưng dù có Túc Nữ thì không phải hoàn toàn an toàn, nguy hiểm rất lớn, hy vọng chủ nhân đồng ý."
Tô Minh con ngươi co rút.
“Man kiếp? Túc Nữ?"
Bảo Thu ngây ra liếc Tô Minh, mắt bỗng tỏa tia sáng kỳ lạ.
"Ngươi là Man tộc!” Tim Bảo Thu đập nhanh, nhìn Tô Minh, lòng kinh sợ. Cô luôn nghi ngờ Tô Minh giờ thì hơi khẳng định rồi.
"Ngươi có điều không biết, đối với tiên tộc giáng xuống đất Man tộc và những người sửa huyết mạch Man có một tai kiếp, tai kiếp đó là thánh khí Man tộc!"
"Vốn chỉ cần tại Đông Hoang tiên tộc lộ ra tu vi vượt lâm giới thì thánh khí Man tộc sẽ xuất hiện. Nhưng dưới thần thông của Cấp Ảm đại nhân thay đổi quy luật thánh khí Man tộc xuất hiện tại Đông Hoang, khiến nó năm mươi năm giáng một lần, thời gian kéo dài nguyên ngày, một ngày này tiêu diệt tất cả người lộ ra hơi thở tiên tộc. Chí tôn Tà tông ta Cấp Ảm đại nhân có lệnh một ngày này, mỗi người giáng trần đều không được lộ ra tu vi khiến thánh khí Man tộc đến, đây là thử thách tàn khốc đối với chúng ta!"