Bốn mươi mét, ba mươi mét, hai mươi mét, đến mười mét thì màn sáng đã cực kỳ mỏng manh. Bây giờ Nhan Quảng gầm một tiếng, trường thương trong tay chớp lóe ánh sáng xanh, đâm vào màn sáng xanh.
Màn sáng lập tức vỡ hóa thành vô số mảnh vụn ngưng tụ ở giữa không trung hóa thành Hòa Phong khuôn mặt mơ hồ. Hòa Phong run lẩy bẩy, khoảnh khắc gã xuất hiện, Nhan Quảng ném trường thương lao thẳng tới Tô Minh.
Hàn Phỉ Tử ở bên cạnh khuôn mặt lạnh băng, sương khói lượn lờ hình thành bàn tay to đánh tới.
Hòa Phong biểu tình sốt ruột, gã biết rõ Tô Minh chết thì mình lập tức chết theo. Gã cắn răng hét một tiếng, toàn thân lại tỏa ánh sáng xanh. ánh sáng ngưng tụ quanh người Tô Minh trong ba mét, khi đụng vào trường thương của Nhan Quảng thì không thể chịu đựng lần nữa nổ tung.
Lần này là cực hạn của Hòa Phong. Thân thể Hòa Phong lập tức biến tối tăm như sắp tan biến. Gã cười thảm, khoảnh khắc tuyệt vọng thì có lực hút mãnh liệt truyền đến từ thân thể Tô Minh bao phủ lấy Hòa Phong, kéo gã từ giữa không trung trở vào trong người Tô Minh.
Cùng lúc đó, Tô Minh mở mắt trong, mắt lóe sát khí!
Khoảnh khắc Tô Minh mở mắt, dưới chân lóe ánh sáng đỏ. Chỉ thấy bãi cỏ đỏ bỗng lan tràn bao phủ mười mét, hình thành phòng hộ chặn trường thương của Nhan Quảng và bàn tay khói của Hàn Phỉ Tử.
Tiếng *đùng đùng* vang vọng. Trường thương của Nhan Quảng bị chặn, khoảnh khắc dừng lại thì Tô Minh đứng bật dậy, tiến lên một bước, không thèm để ý Hàn Phỉ Tử mà lao thẳng đến Nhan Quảng, tốc độ cực nhanh, chớp mắt tới gần, đánh ra một đấm.
Nhan Quảng cũng đấm ra một đấm, gầm lên va chạm với nắm đấm của Tô Minh.
*Oành* một tiếng, gã rút lui, hộc máu. Tô Minh mắt lộ sát khí, định truy giết thì Hàn Phỉ Tử ở bên cạnh khi thấy bãi cỏ đỏ liền ngây ngẩn. Mặt cỏ này hình như cô từng thấy một lần, nhưng biến cố xảy ra trong hang núi rừng mưa quá nhanh, khiến cô không thấy rõ ràng.
Giờ cô ngây ra định tham gia nhưng Tô Minh vung tay phải hướng phía cô. Rắn đen lại xuất hiện, hình thành khói đen mỏng manh. Trong khói đen lộ ra đầu con rắn cắn hướng Hàn Phỉ Tử.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt. Hàn Phỉ Tử cười nhạt, toàn thân lóe ánh sáng vàng. Cô vốn không thèm để ý con rắn khói đen này, định bước qua chặn Tô Minh giết Nhan Quảng, cũng cùng gã bắt hắn.
“Hòa Phong, ngươi dụ ả đến rồi còn chưa ra tay, muốn chờ tới bao giờ!”
Mắt Tô Minh lóe sáng, hắn phải trước tiên giết chết Nhan Quảng rồi mới đối phó Hàn Phỉ Tử, không thể để hai người bắt tay nhau. Bây giờ thấy Hàn Phỉ Tử không thèm để ý sương khói, hắn lập tức quyết định dùng giọng khàn khàn nói ra câu đó.
Vừa thốt ra lời, khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Phỉ Tử chợt biến sắc. Cô phản xạ chợt khựng lại, mạnh ngẩng đầu, não chấn động. Lúc trước cô thấy mọi thứ quen thuộc bây giờ đã có đáp án.
Nhưng đáp án này cần trả giá lớn, cái giá chính là mạng của Nhan Quảng!
Khi Hàn Phỉ Tử bị câu nói của Tô Minh lung lay tâm trí ngừng bước, Tô Minh lập tức đuổi theo Nhan Quảng, kiếm ấn trên trán chợt lóe, kiếm nhỏ xanh bay ra lao thẳng tới Nhan Quảng. Tốc độ rất nhanh, khoảnh khắc tới gần. Trong tiếng hét thảm của Nhan Quảng, xuyên thấu qua trán gã.
*Bùm* một tiếng, thân thể Nhan Quảng theo dư lực kiếm nhỏ rút lui vài bước té trên mặt đất, hai chân co giật, tắt thở.
Tô Minh thở hồng hộc, trán đẫm mồ hôi, khóe miệng chảy máu ào ạt. Mặt hắn tái nhợt, ngực đau đớn.
Hàng loạt hành động đã tiêu hao rất nhiều sức lực của Tô Minh, đặc biệt là giết Nhan Quảng khiến linh lực trong mạch máu của hắn gần như tan hết.
Bây giờ hắn đứng đó, cầm thạch tệ linh thạch đỏ trong tay. Bãi cỏ đỏ đi theo bao trùm phạm vi mười mét. Trong người Tô Minh Nguyệt Dực tản ra tràn ngập xung quanh, phát ra tiếng gào câm lặng.
Kiếm nhỏ xanh ảm đạm, thanh kiếm có lấm tấm đỏ như thấm vào trong kiếm, nhìn ghê rợn. Bây giờ nó bay cạnh Tô Minh, kiếm khí yếu ớt.
Hàn Phỉ Tử đứng cách Tô Minh mười mét, nhìn hắn, mắt có sát khí. Cô tìm người trước mắt đã rất lâu nhưng vẫn không có một chút manh mối, không ngờ đến hôm nay lại gặp tại đây.
“Ngươi là khách của An Đông bộ lạc, mới rồi người nhỏ xíu tỏa ánh sáng xanh kia chắc là Hòa Phong! Còn về vật đó…” Mắt Hàn Phỉ Tử chợt lóe, nhìn chằm chằm kiếm nhỏ xanh. “Chắc là báu vật của Hòa Phong. Không ngờ ta và Huyền Luân tranh đoạt lâu như vậy cuối cùng bị ngươi chiếm được! Đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, tu vi của người thay đổi rất lớn, chắc không phải loại người vô danh. Ngươi là ai!?”
“Khách mời An Đông, Mặc Tô.” Tô Minh khàn khàn lên tiếng, ánh mắt xuyên qua mặt nạ nhìn Hàn Phỉ Tử che khăn.
“Mặc Tô.” Hàn Phỉ Tử nhìn Tô Minh, im lặng.
Tô Minh không ra tiếng, thở gấp nhìn Hàn Phỉ Tử.
“Ngươi bị thương rất nặng, ta có bảy phần tin tưởng có thể đánh chết ngươi tại đây.” Hơn mười giây sau, Hàn Phỉ Tử nhẹ giọng nói.
“Ta cũng có bảy phần tin tưởng cùng người chết chung!” Tô Minh bình tĩnh mở miệng, kiếm nhỏ xanh bên cạnh hắn phát ra tiếng kiếm kêu khe khẽ.
“Ta tin.” Trên mặt Hàn Phỉ Tử bỗng lộ nụ cười, dù nụ cười bị khăn che mất nhưng có thể mơ hồ thấy khuôn mặt bị che giấu, nụ cười tuyệt đẹp.
“Biết ngươi chính là ngươi thì đủ rồi. Ta cho ngươi một cơ hội, sẽ không lộ ra thân phận của ngươi. Nhưng nếu ngươi có thể sống sót rời khỏi đây, phải hứa với ta một điều.” Hàn Phỉ Tử cười khẽ, không hỏi Tô Minh có đồng ý hay không, xoay người đạp mây bay lên trời, vạt áo phất phới, bay xa.
Tô Minh nhíu mày, hắn khó xem thấu cô gái trước mắt.
Mãi đến khi bóng dáng Hàn Phỉ Tử khuất xa phía chân trời, Tô Minh im lặng trong chốc lát, nhìn xác Nhan Quảng, lục tìm trong thi thể lấy ra vài món di vật, lấy đi trường thương xanh xong mau chóng rời khỏi đây.
Hai tiếng đồng hồ sau, một chỗ khuất trong dãy núi, Tô Minh ngồi xếp bằng, đau đớn trước ngực ngày càng mãnh liệt. Bây giờ hắn ngồi tĩnh tọa khép mắt, dùng Nam Ly Dược trị thương. Hắn phải nhanh chóng hồi phục, nếu không chỗ này sẽ càng thêm nguy hiểm.
Đây là nơi tổ tiên Hàm Sơn bế quan, bầu trời luôn là ánh sao, vĩnh viễn không có ban ngày. Nhưng chỗ này không hoàn toàn tối đen, một mảnh nhu hòa ở trong mắt Man Sĩ không khác gì ban ngày.
Vài tiếng sau, Tô Minh tỉnh khỏi tĩnh tọa, thở ra một hơi, khuôn mặt bên dưới mặt nạ dù vẫn tái nhợt nhưng vết thương đã hồi phục hơn phân nửa. Trên người hắn vết thương nặng nhất là trái tim.
Trúng Man thuật của tộc trưởng Nhan Trì bộ lạc, nếu không có viên đá bí ẩn bảo vệ, trái tim Tô Minh chắc chắn chịu không nổi tiếng cười của đối phương mà vỡ tan. Tuy giờ hồi phục đôi chút nhưng vẫn có cảm giác kim đâm.
Hắn ngồi xếp bằng tại đó, tay phải nâng lên ấn giữa trán mặt nạ. Lập tức trán hắn lóe ánh sáng xanh, kiếm nhỏ xanh huyễn hóa ra bị Tô Minh cầm lấy. Trên kiếm nhỏ có ba đốm đỏ ăn mòn kiếm hồn, khiến kiếm khí biến hỗn tạp, giảm bớt uy lực rất nhiều.
“Cường giả trung kỳ Khai Trần…” Tô Minh thì thào, tay trái sờ điểm đỏ, hồi lâu sau hắn thở dài, không thể bôi xóa vệt đỏ.
Đang trầm ngâm thì sắc mặt Tô Minh chợt biến, phạm vi hắn Khắc Ấn cảm giác có người đang tới gần.
‘Là ông ta!’ Tô Minh híp mắt.
Ngoài dãy núi, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng. Đông Phương Hoa sắc mặt cẩn thận chạy nhanh tiến lên. Trên người ông đầy vết thương, áo bị máu nhiễm đỏ, mặt trắng bệch thở hồng hộc, lúc chạy không ngừng ngoái đầu, mắt đọng nỗi kinh sợ.
‘Chỗ đáng chết này! Nhan Trì bộ lạc lại có thể tiến vào ào ạt. Ai, trận này ngàn cân treo sợi tóc, may là tìm đến một ít thảo dược, chắc có đủ tư cách được che chở.’ Đông Phương Hoa cười khổ cẩn thận chạy nhanh.
ông đang chạy thì bên tai bỗng vang lên một thanh âm bình tĩnh.
“Đông Phương huynh.”
“A!?” Đông Phương Hoa biến sắc mặt, thốt ra lời nhưng không tạm dừng mà bản năng chạy nhanh vài bước mới nghe ra giọng nói có chút quen thuộc.
“Mặc huynh?” Đông Phương Hoa ngây ra, dừng bước nhưng biểu tình vẫn rất cảnh giác, nhìn bốn phương, ánh mắt cuối cùng rơi vào người từ xa tiến đến.
Tô Minh chậm rãi đi hướng Đông Phương Hoa, dừng ngoài mười mét. Hắn nhìn ông lão chật vật trước mặt, hiển nhiên sau khi vào chỗ này thì đường đi không yên bình.
Đông Phương Hoa cũng nhìn rõ khuôn mặt Tô Minh, thở phào, mặt lộ nụ cười khổ.
“Mặc huynh đột nhiên lên tiếng khiến lão phu giật mình, làm Mặc huynh chê cười.”
“Không sao, chỗ này bị Nhan Trì bộ lạc chiếm cứ, rất nguy hiểm, ngược lại là Mặc ta bất cẩn.” Tô Minh lắc đầu, hắn có thể đồng cảm lúc trước Đông Phương Hoa kinh hoàng.
“Sao Đông Phương huynh chỉ có một người. Ta còn nhớ lúc trước Trần huynh đi chung với ngươi.” Tô Minh nhìn Đông Phương Hoa, bình tĩnh nói.
“Trần lão đệ…ai, hắn đã bị giết. Mặc huynh, đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đừng ở lại quá lâu. Nếu huynh không có chỗ đi thì không bằng cùng ta tới nơi tập hợp. Lấy tu vi như Mặc huynh, không cần giống như ta phải ra ngoài tìm thảo dược mới được Nam Thiên đại nhân che chở.” Đông Phương Hoa vội nói.
“Điểm tập hợp? Tốt, vậy đi chung với Đông Phương huynh thôi.” Tô Minh lòng máy động, gật đầu. Dưới sự dẫn dắt của Đông Phương Hoa, hai người nhanh chóng rời khỏi đây chạy hướng phương xa.
“Khách mời An Đông bộ lạc ta đã chết hơn phân nửa, bây giờ còn sống trừ huynh, ta thì chỉ còn hai người. Một là Nam Thiên đại nhân, khách quý của An Đông bộ lạc. Còn có một người là Sửu Nộ. Người này tính tình nóng nảy, là người hầu của Nam Thiên đại nhân, cũng là khách mời An Đông. Lúc ta và Trần lão đệ đi thì gặp nạn, Trần lão đệ chết, khi ta gặp nguy hiểm được Sửu Nộ cứu.” Trên đường đi Đông Phương Hoa nhỏ giọng kể cho Tô Minh việc đã trải qua.