Đế Thiên phân thân bị hủy diệt, phó tòng sắp đặt ở đất Man tộc giám thị Tô Minh cũng bị bắt, tất cả điều này khiến vận mệnh Tô Minh bị sắp đặt xảy ra biến đổi dữ dội. Những điều này cũng là nguyên do khiến ông lão sợ hãi. Lão biết rất nhiều chuyện, nhưng càng hiểu nhiều thì càng sợ hãi. Bây giờ điều duy nhất lão dựa vào là Tô Minh còn chưa tìm về ký ức thuộc về mình.
“Ta có đủ kiên nhẫn, nếu không muốn thì thôi."
Hai ngón tay Tô Minh lại ấn ngực ông lão, lập tức từ người lão phát ra tiếng *ầm ầm* lấy mắt thường trông thấy làn da xuất hiện từng cái vòng xoáy. Những vòng xoáy nhanh chóng xoay tròn nổ tung, có gió lốc từ bên trong quét ra. Cái loại thống khổ này khiến ông lão run rẩy, giọt mồ hôi to toát ra.
“Ta không nhất định phải biết hết từ chỗ ngươi, ta muốn là hành hạ ngươi, vĩnh viễn hành hạ. Kỳ thực giữa chúng ta không có mối thù quá sâu, cần gì như vậy?” Tô Minh lắc đầu, tay phải vung lên.
Lập tức gió lốc trong người ông lão càng cuồng bạo, quét nội tạng lão, như muốn đem trong thân thể nghiền thành hồ, loại cảm giác xé rách khiến lão phát ra tiếng hét thảm.
Giọng hét dưới ánh trăng ngoài động phủ kéo dài hơn nửa đem, khiến người Mệnh tộc trong sơn cốc nghe thấy rõ. Mãi đến khi sắc trời dần sáng thì tiếng hét mới từ từ yếu xuống. Tô Minh nhìn ông lão run bần bật, tay phải nâng lên ấn pháp quyết chỉ một cái. Lập tức Hàm Sơn Chuông biến ra bao phủ ông lão, tiếng chuông vang vọng. Chuông ngân người bên ngoài chỉ nghe tiếng *đinh đong*, nhưng trong tai ông lão thì là đinh tai nhức óc, như có vô số người rống gầm khiến não ù vang. Người lão run dữ dội, máu thịt nứt ra, xương cốt sắp tan vỡ.
“Ta cho ngươi đủ thời gian đi suy nghĩ.” Tô Minh từ từ nói.
Hắn không thèm quan tâm ông lão nữa mà bình tĩnh nhắm mắt lại, chìm đắm trong ôn dưỡng nguyên thần.
Nguyên thần của hắn xuất hiện thời gian không lâu, nếu muốn phát huy toàn bộ thần thức thì cần ôn dưỡng một đoạn thời gian.
Thời gian chậm rãi trôi qua trong lúc Tô Minh ôn dưỡng nguyên thần. Chớp mắt đã là một tháng, trong thời gian ngày người Mệnh tộc cả sơn cốc đôi khi nghe chuông ngân, đôi khi nghe tiếng hét thê lương.
Đối với việc hành hạ ông lão, Tô Minh không đơn thuần lấy kình phong nữa mà phối hợp thuật lôi điện, lửa Hỏa Man, cộng thêm cách nguyền rủa.
Không phải thi triển một lần mà chậm rãi dùng. Khi đối phương thích ứng gió xé thì hắn sẽ thêm sấm xét rót vào máu thịt gân mạch, để lão chịu đựng luyện ngục như thiên kiếp. Khi lão đã quen sấm sét và gió xé thì Tô Minh thêm vào lửa Hỏa Man, trong ngoài thiêu đốt, kinh mạch hủy diệt, máu thịt hành hạ khiến ông lão đau đớn sống không bằng chết. Cộng thêm Hàm Sơn Chuông ngân, khoảng thời gian này ông lão nhận hết đau đớn cả đời lão chưa từng có. Nếu không phải Thiết Mộc qua đời, như vậy hành hạ và Tô Minh ôn dưỡng nguyên thần không ngừng kéo dài, trong thời gian ngắn hắn sẽ không đi ra động phủ.
Thiết Mộc cuối cùng vẫn không tránh khỏi cái chết. Ngày này hoàng hôn, bầu trời bên ngoài đổ mưa phùn, lão khép mắt.
Tô Minh có thử chữa trị nhưng dầu hết đèn tắt, Thiết Mộc không có bao nhiêu sức lực.
Nước mưa rào rào, Chúc Cửu Giới ít khi có mưa rơi, một khi xuất hiện sẽ liên tục mấy tháng, nước mưa cả trời đất biến mông lung, không thấy quá xa.
Bên trong sơn cốc mấy trăm người Mệnh tộc đều đi ra động phủ, trong tận cùng sơn cốc nhìn Thiết Mộc nằm đó bị tộc nhân bao quanh nước mưa rơi ướt. Lão nhắm mắt, sắc mặt bình tĩnh không có bao nhiêu thống khổ, ngược lại có loại giải thoát.
Xung quanh rất yên tĩnh, dù có tiếng khóc thì cũng sẽ bị nước mưa che giấu.
Tô Minh cũng đi ra động phủ, đứng bên cạnh xác Thiết Mộc, nhìn khuôn mặt quen thuộc. Chuyện năm xưa hiện ra trong ký ức, dù không tiếp xúc nhiều nhưng có thể gọi là cố nhân. Tô Minh thấy rất nhiều sống chết nhưng lần này không giống. Nhìn Thiết Mộc, trước mắt hắn hiện ra hình ảnh lúc đấu với lão.
Nam Cung Ngân đứng cạnh Tô Minh, vẻ mặt bi thương. Chuyện này gã đã trải qua rất nhiều lần trong mười lăm năm. Gã vốn tưởng mình tê dại rồi nhưng giờ mới phát hiện không thể chết lặng, sao mà chết lặng được.
"Năm đó Thiết Mộc tiền bối có thể ra ngoài nhưng vì để người bộ lạc đi trước, cuối cùng trận pháp tan vỡ mà không thể rời đi. Mười lăm năm qua các tiền bối khác chết đi, mãi đến năm năm trước chỉ còn lại một mình Thiết Mộc tiền bối Hậu Vu, giờ thì tiền bối cũng qua đời.” Nam Cung Ngân chua xót khẽ thì thầm.
Bên cạnh xác Thiết Mộc quỳ một thanh niên, thanh niên sắc mặt đau thương, gã chính là thiếu niên năm đó Nam Cung Ngân mang đi, cánh tay phải đã mất, gã quỳ ở đó chảy nước mắt.
“Đưa tiễn Thiết Mộc tiền bối!” Nam Cung Ngân im lặng một lát từ từ nói.
Theo thanh âm, bốn phía người Mệnh tộc đều quỳ lạy, biểu tình bi thương. Nước mưa rơi trên người họ, rất lạnh, nhưng không ai tránh đi.
Xung quanh Thiết Mộc đi ra hai tộc nhân, nâng xác lão lên, từng bước một thuận theo đường sơn cốc đi hướng phía xa.
Thanh niên chảy nước mắt đi theo sau lưng, Nam Cung Ngân liếc Tô Minh, cũng đi hướng đó.
Tô Minh im lặng hứng nước mưa, cùng người Mệnh tộc quỳ lạy, đi sâu trong sơn cốc.
Sâu trong sơn cốc là nơi tế đàn xương thú, cũng là chỗ chôn xương người Mệnh tộc chết trong mười lăm năm nay.
Từng mảnh xương trắng hếch, từng bia đá khắc chữ trong mưa mông lung toát ra không phải âm u mà tràn đầy đau thương.
Đau thương này Tô Minh không cảm nhận sâu sắc nhưng phía Nam Cung Ngân, mỗi lần đến đây sẽ khiến lòng gã như bị kim đâm.
Chôn Thiết Mộc, ở mộ dựng lên bia đá khắc tên và hai chữ Mệnh tộc, khắc chiến tích cả đời lão. Nam Cung Ngân im lặng bái, mang theo đau thương xoay người đi.
Ánh mắt Tô Minh quét qua đất tế đàn, nước mưa càng lớn, trong mông lung hắn như thấy vô số anh linh, bảo hộ tộc nhân sơn cốc mười lăm năm lần lượt ra đi.
Thiết Mộc chết biến thành đau thương quanh quẩn trong lòng các Mệnh tộc, khiến mấy ngày sau mọi người ít nói hẳn ra.
Bên ngoài đổ mưa, thời gian trôi qua mưa ngày càng lớn, tiếng mưa rơi rào rào, mưa bụi che bốn phía, trong mông lung càng mơ hồ, như liên tiếp trời và đất, trở thành tấm màn mưa.
Tô Minh ở trong động phủ của mình, nghe bên ngoài mưa tí tách, tiếp tục chìm trong tĩnh tọa. Vẫn cứ hành hạ phó tòng Đế Thiên, không ngừng lại. Thiết Mộc chết không xúc động hắn nhiều lắm, đau thương quanh quẩn nơi đây cũng vậy. Dù sao đối với hắn chỗ này không là nơi hắn sống mười lăm năm, không có nhiều ký ức để lại. Nhưng không biết tại sao trong lòng hắn có cảm giác nặng nề.
“Chết tha hương, chôn xương nơi xứ người. Dù là Hậu Vu cũng khó quyết định sống chết, ông ta còn đỡ, cuối cùng biết quê mình ở đâu, đường về quê ở nơi nào. Nhưng quê hương của ta ở đâu? Ô Sơn rốt cuộc ở đâu? Hoặc là Ô Sơn không phải quê hương thật sự của ta. A Công từng kêu ta phải đi Giới Man Sơn.” Tô Minh thì thào, mắt mê mang, từng hình ảnh Ô Sơn hiện ra trước mắt, dần mơ hồ.
Thời gian lại trôi qua một tháng. Trong thời gian hai tháng Tô Minh ôn dưỡng nguyên thần chậm rãi đến trình độ viên mãn.
Ôn dưỡng xong nguyên thần, thần thức của hắn đã tới đỉnh, một khi tản ra tuy không thể phủ lên phạm vi trăm vạn nhưng đối với xích long, Man Hồn độc thi, con rối Cơ Vân Hải thì có cảm ứng.
Một ngày này Tô Minh ngồi xếp bằng sắc mặt nghiêm túc, thần thức chậm rãi tản ra lan hướng bốn phía, trọng điểm ở chỗ cảm ứng xích long và con rối, độc thi. Dần dần, sắc mặt hắn âm trầm.
Thần thức phủ lên khiến ý thức Tô Minh khuếch tán, theo hắn truyền ra hô hoán, đầu tiên đáp lại là dao động đến từ phương tây.
Dao động rất yếu ớt, khi đụng chạm với thần thức Tô Minh thì óc hắn mơ hồ, lờ mờ lóe hình ảnh.
Trong hình ảnh có một cung điện to lớn, cung điện xây trên ngọn núi, trong cung điện có tám pho tượng to lớn, chính giữa pho tượng trên mặt đất có bộ xương nửa quỳ, tứ chi bị xích sắt đóng chặt trên đất.
Đáp lại Tô Minh không phải pho tượng kia, không là bộ xương mà là trên mặt đất bộ xương ở, có đồ đằng bị vẽ ra!
Đồ đằng nhô lên xoay quanh bốn phía mặt đất, bộ dạng là xích long rút nhỏ nhiều!
Chẳng qua màu sắc không phải đỏ thẫm mà tối tăm hơn, vẻ mặt thống khổ, không nhúc nhích. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện tám pho tượng như trấn áp đạp trên đồ đằng xích long, còn vị trí bộ xương xích sắt bị đóng trên mặt đất là đầu rồng xích long!
Đầu Tô Minh lóe hình ảnh lộ ra tình cảnh này xong biến mất, ngay sau đó xuất hiện là hình ảnh mới. Trong đó là một mảnh đầm lầy, sâu trong đầm lấy tối đen có đôi mắt xanh chớp lóe, như có tiếng rống phát ra, hình ảnh tan biến.
Tô Minh mạnh mở mắt ra, bên trong lóe tia sáng lạnh.
"Âm Linh tộc!!!" Hắn đứng bật dậy, ở chỗ này để lại một luồng thần thức xong cất bước ra ngoài động phủ, khoảnh khắc biến mất.