Trên người Tô Minh, giờ phút này tràn đầy tử khí, tử khí đến từ Chúc Cửu Giới, bởi vì hắn kiên trì xem xong hoàn chỉnh quá trình cổ kiếm thanh đồng rời đi, nhìn thế giới bên ngoài gương, thấy quả cầu hình tròn trong vũ trụ, và vô số đại lục bềnh bồng, thân hình hắn vì không thể thích ứng bên ngoài do đó dần mục nát, từ trong ra ngoài tỏa tử khí đậm đặc.
Tử khí này có lẽ vốn tồn tại trên người hắn, chẳng qua chỉ có ở bên ngoài mới lộ ra.
Bây giờ Tô Minh vừa bị truyền đưa về còn tồn tại!
Nhưng trong mắt cô gái, Tô Minh bị tử khí lượn lờ như là người hấp hối, cho người cảm giác tu vi không quá mạnh. Điều này khiến mắt cô gái lóe oán độc, dựa theo kế hoạch, giờ phút này cô nên rời khỏi đây rồi, nên xuất hiện ở nơi xa hơn. Bây giờ trận pháp vận chuyển, không biết tại sao ló ra người sắp chết này, làm cô nảy sinh độc ác và hận Tô Minh.
Nhưng tâm kế cô sâu trầm, nhìn hướng Tô Minh, không để ý nắm tay của Tử Hải cự nhân đang rít gào đến gần, biểu tình lộ sợ hãi và đáng thương, mắt có cầu xin. Cô hé môi như muốn nói cái gì, nhưng khác với biểu tình là tay ngọc nhanh chóng nâng lên, một vuốt chộp vào cánh tay Tô Minh biểu tình âm trầm, mạnh kéo, như muốn vung hắn hướng nắm đấm, nhân cơ hội cho cô lại mở trận pháp.
Theo cô nghĩ thì cái người từ bên trong toát ra tử khí hiển nhiên sắp chết rồi, mình là tu vi hậu kỳ Ương Vu, sẽ không ra cái gì ngoài ý muốn, hơn nữa biểu tình của cô đủ mê hoặc người khác. Nhưng khiến cô không ngờ là tay chộp vào cánh tay Tô Minh định kéo hắn thì mặc kệ cô dốc hết sức mạnh vẫn không làm hắn nhúc nhích một ly.
Điều này làm cô ngẩn ngơ, giây phút đó Tô Minh ngẩng đầu, không thèm liếc cô gái cái nào, cất bước tới trước. Cô gái bản năng thả lỏng tay, nhìn Tô Minh bước ra khỏi trận pháp, ngẩng đầu nhìn nước biển rống gầm nắm đấm Tử Hải cự nhân sắp đánh xuống.
"Cút cho ta!” Tô Minh biểu tình âm trâm, hình ảnh ở cổ kiếm thanh đồng khiến tâm tình hắn rất buồn bực, các loại phát hiện khiến hắn trong phút chốc khó thể bình tĩnh, giờ trở lại đất Nam Thần, vừa bước ra trận pháp đã đối mặt cô gái mắt mù và nắm đấm cự nhân đánh tới.
Tiếng ầm ầm vang vọng, Tô Minh đứng đó không nhúc nhích, nhưng nắm đấm Tử Hải cự nhân to lớn bị hắn chống thì mạnh rung động, máu thịt xé rách, Tử Hải cự nhân ló nửa cái đầu khỏi nước biển phát ra tiếng gào thống khổ.
Hình ảnh này khiến cô gái sau lưng Tô Minh mở to mắt lộ vẻ khó tin, chợt ngừng thở, đầu óc trống rỗng.
Trên mặt biển, Tử Hải cự nhân hoàn toàn ló đầu ra, tay phải bị đánh bật ra đang định giơ lên nhưng Tô Minh cười nhạt, nâng nắm ngón tay phải bóp chặt nắm đấm của Tử Hải cự nhân khiến nó không thể thu lại, tay phải mạnh kéo ra ngoài.
Cái kéo này biển rống gầm, chỉ thấy người khổng lồ thân hình cỡ trăm mét bị Tô Minh kéo ra khỏi biển, ở giữa không trung thành hình vòng cung. Tay phải Tô Minh thả ra, lập tức thân thể người khổng lồ tựa diều đứt dây bị vứt bỏ. Nhưng giây phút nó bị vứt đi thì Tô Minh cất bước tới trước, đạp không mà đi, chớp mắt đuổi theo Tử Hải cự nhân, ngón trỏ tay phải mạnh chỉ vào trán nó.
Cái chỉ này tiếng nổ vang vọng, đầu Tử Hải cự nhân nổ tung, thân thể ầm một tiếng rơi vào mặt biển phía xa, co giật vài cái rồi trầm xuống đáy biển.
Cô gái đứng trong trận pháp trên núi người rùn bần bật, đôi mắt nhìn Tô Minh lộ ra kinh hoàng. Cô biến Tử Hải cự nhân cực kỳ cường đại, mỗi con có thể so với Hậu Vu, chúng ở trong nước có ưu thế thiên nhiên, muốn giết một Tử Hải cự nhân thường cần có thực lực trung kỳ Hậu Vu mới làm được. Nhưng cô chính mắt thấy mấy trung kỳ Hậu Vu bộ lạc ra tay dù giết được một Tử Hải cự nhân phải đấu cả tiếng đồng hồ, nhưng một nay, thanh niên áo trắng trước mắt, một mình đối mặt đã giết chết Tử Hải cự nhân, độc tác trơn tru gọn gàng, hiển nhiên mạnh hơn Vu Công bộ lạc cô rất rất là nhiều!!!
“Tiền bối...” Cô gái định mở miệng nhưng chợt ngừng, bởi vì cô thấy Tô Minh ở giữa không trung lạnh lùng liếc mình. Ánh nhìn khiến đầu óc cô gái ù vang, não biến mơ hồ.
Khi ý thức lại tỉnh táo thì cô không thấy Tô Minh đâu, thấy chỉ là sóng to ngập trời ập hướng cô. Trận pháp dưới thân không kịp vận chuyển, ở trong sóng to tan vỡ, cùng với cô bị Tử Hải nhấn chìm.
Tô Minh ở giữa không trung cất bước đi, nhìn xuống nước biển bên dưới, nhìn sóng dữ ngập trời và từng cái đầu to hiện ra trên mặt biển vùng với vô số mãnh thú kỳ dị.
Mọi thứ không giống với hình ảnh trong ký ức của hắn.
Tai biến Đông Hoang đang nhanh chóng lan tràn, dù chưa đến cuối cùng nhưng cách không xa.
"Hỏa Vượn.” Con ngươi Tô Minh trợn to, hắn chợt nghĩ tới Hỏa Vượn, nghĩ đến động phủ và dược đỉnh bên trong!
Tô Minh ở giữa không trung, bốn phía truyền đến từng đợt tiếng gào, chỉ thấy thật nhiều chim bay từ bốn phương tám hướng chớp mắt tới gần, những con chim mắt lộ hung tàn và khát máu, cách hắn ngày càng gần.
‘Tai biến Đông Hoang, dù là khu vực Man tộc cũng sẽ chịu tai nạn cực lớn, trước tai nạn ai nấy thấy bất an, như hủy thiên diệt địa. Bây giờ không phải lúc quay về Man tộc, phải chờ tai nạn qua đi mới nên về. Nơi tránh được tai nạn mình có một chỗ.’ Mắt Tô Minh chợt lóe, bốn phía chim bay đến ngày càng nhiều, tới gần trong thời gian ngắn.
Khoảnh khắc chúng tới gần thì Tô Minh vung tay áo, trước người xuất hiện độc thi.
Độc thi mắt lộ tàn nhẫn, há mồm phun ra khói độc hai màu xanh đen. Khói nhanh chóng khuếch tán, vừa chạm vào đàn chim bay tới thì chúng phát ra tiếng hú chói tai, nhanh chóng hòa tan thành từng giọt độc rơi vào biển.
Tô Minh cau mày nhìn bốn phía, mặt biển cuồn cuộn làm hắn khó thể đoán vị trí đứng, bởi vậy khó thể tìm động phủ. Hắn không thèm để ý những chim bay chết xung quanh, không để ý độc thi giết chóc, hắn trầm ngâm tán thần thức, phủ tám hướng. Trong thần thức hơn phân nửa đều là nước biển, dù là mặt sau cũng đang bị lan tràn, Tô Minh không thấy dãy núi nào rõ ràng.
Hắn mở mắt ra, suy tư nhìn trong đầu hiện ra ngọn núi cô gái đứng. Mắt chợt lóe, tay phải vỗ vào túi trữ vật, lập tức trong tay hắn xuất hiện mộc giản, đó là địa đồ đất Vu tộc. Hắn tập trung nhìn, ở trên bàn đồ thấy một sơn mạch hình vòng cung cùng loại, hơi phân tích, hắn cất đi mộc giản, nhoáng người lao phía xa.
Độc thi theo sau, vui vẻ phun sương, khiến thân hình Tô Minh biến thành cầu vồng từ xa nhìn như bị sương khói xanh đen bao trùm, đi qua đâu trên trời nhiều chim bay đụng phải lập tức thành giọt độc.
Trên mặt biển vô tận bay chừng nửa tiếng, Tô Minh tản thần thức ra, trong mấy ngàn mét đều là biển mênh mông, có nhiều mãnh thú trong biển, dường như phát hiện thần thức của hắn, mạnh nhìn vị tí hắn ở, đặc biệt là người khổng lồ trong biển phát ra tiếng gầm.
Thậm chí giữa không trung, Tô Minh dần phát hiện những con chim bay tới có một phần đụng vào độc dịch không giống như trước lập tức hòa tan mà kiên tri lao ra một khoảng cách mới dần tan.
Phát hiện này khiến mắt Tô Minh chợt lóe, quan sát, hắn dần thấy ra đám chim là vô biên vô hạn, dù có chết nhiều hơn thì từ trong biển không ngừng bay ra. Những con chim bay ra rõ ràng có thể kháng khói độc! Nếu cứ tiếp tục thì chẳng bao lâu khói của độc thi đối với chúng nó sẽ bị suy yếu đến cực hạn!
'Hèn chi...' Tô Minh vung tay áo thu lại độc thi, tay phải nâng lên vung. Ánh sáng xanh chớp lóe, kiếm nhỏ xanh biến ảo lớn lên vòng quanh cạnh Tô Minh.
Có kiếm nhỏ, Tô Minh tiến lên lại có mảng lớn chim bay áp sát. Ánh sáng xanh chớp động, rít gào xoay tròn, chẳng qua chim quá nhiều, Tô Minh giết không hết chỉ có nước thuấn di, hấp dẫn nhiều chim bay xong chớp mắt rời đi.
Mất vài tiếng đồng hồ, Tô Minh ở giữa không trung chợt khựng lại, biểu tình càng nghiêm trọng. Trong thần thức của hắn thấy trên mặt biển ngoài mấy ngàn mét có một vòng xoáy, khí thế làm Tô Minh thấy nguy hiểm phát ra từ trong đó.
Hơi thở ấy theo Tô Minh cảm nhận thì vượt qua Tuyệt Vu!!!!
Mắt Tô Minh chợt lóe, người chớp mắt biến mất, tránh xa vòng xoáy xoay tròn, ở mặt biển chạy hướng có động phủ.
Mấy ngày sau, đây vốn là đất Vu tộc giờ thành bãi biển, trên mặt biển có một cầu vồng xé gió lao đi. Đằng sau có thành đàn chim bay truy đuổi, phía trước bầy chim là một con toàn thân tỏa ánh sáng năm sắc giống khổng tước!
Con thú mắt lạnh lùng, thân thể cỡ vài trăm mét đuổi sát theo Tô Minh!
Lại qua vài ngày, cũng ở trên mặt biển, tiếng gầm quanh quẩn, có từng xúc tua to lớn từ đáy biển vung ra, đi qua đâu không khí xuất hiện cái khe đánh hướng Tô Minh trên trời.
'Đông Hoang đại lục còn chưa va chạm, chỉ tồn tại cường đại trong nước đã khó đối phó như vậy.' Tô Minh lóe người, biến mất giữa không trung.