Mùa mưa liên miên, ngày hôm nay thì ít rất nhiều. Bình thường hay có mưa nhỏ, tí tách rơi.
Tô Minh đã thói quen nơi đây ẩm ướt, không như mấy năm trước khó chịu. Cha Phương Mộc đưa về cốt đao chứng minh suy đoán của Tô Minh, điều này khiến hắn phấn chấn. Sự phấn khởi này cho Tô Minh tại nơi xa lạ đem đến tự tin đầu tiên.
Từ dẫn ra Phương Mộc đến lấy đao đổi vật, cuối cùng đao được đưa trở lại, nhìn thì bình thường kỳ thật thể hiện tâm kế của Tô Minh. Từng bước một, từ xa lạ mờ mịt đến đặt vững địa vị. Cùng cha Phương Mộc tiến hành một trận giao lưu suy đoán tu vi, Tô Minh biểu đạt thiện ý thích hợp, cha Phương Mộc đưa về cốt đao chính là đáp lại và xem như tạm chấp nhận.
Đao tuy không quý báu nhưng bên trong ẩn chứa ý nghĩa khác hẳn.
Bỏ đao vào túi rách, Tô Minh tiếp tục ở trong hang động của mình tĩnh tọa, đem tu vi ổn định từng bước tăng mạnh.
Trong núi năm tháng chớp mắt qua nhanh, lại là mấy tháng sau, sợi máu trong người Tô Minh đã tăng hơn hai trăm sáu mươi sợi. Ngày hôm nay hắn xếp bằng trong động, toàn thân lấp lóe ánh sáng đỏ, có bảy con rồng bay ra từ khiếu thứ bảy lăn lộn xoay quanh đỉnh đầu.
Thời gian không dài lắm, bảy con rồng xoay quanh một chỗ bỗng chấn động, không biết gặp chuyện gì mà mất bình ổn, thoáng chốc tan vỡ trên đỉnh đầu Tô Minh, hóa thành vô số sợi tơ tản ra, khiến Tô Minh đột nhiên mở mắt.
Trong mắt hắn xẹt qua nghi ngờ, tay phải nhanh chóng nâng lên chộp hướng sợi tơ tản ra. Thoáng chốc sợi tơ vòng quanh chợt tạm ngừng, ngưng tụ lại trong tay phải của Tô Minh, chậm rãi dung nhập vào bàn tay, cuối cùng biến mất.
Tô Minh sắc mặt âm trầm, chậm rãi ngồi dậy, chớp mắt ra khỏi động đứng bên ngoài. Bây giờ sắc trời đã tối, trăng treo trên cao, chẳng qua có mây khói mỏng khiến ánh trăng nơi đây mông lung.
Tô Minh đứng đó không động đậy, nhưng sắc mặt ngày càng trầm trọng. Khí huyết trong người hắn như không bị khống chế, có dấu hiệu nghịch chuyển. Tóc hắn không gió tự bay, không phải bay hướng đằng sau mà xuyên qua bên tai và gò má bay tới trước. Dường như bầu trời tối đen kia có lực hút kỳ lạ, hút tóc Tô Minh. Trên mặt đất, đất cát ngập nước, bây giờ nước gợn sóng, chậm rãi di chuyển phát ra tiếng rào rạo, trôi hướng đằng trước. Có một ít cành lá mục bỗng bay lên, không có gió quái dị xoay vòng bốc lên trời.
Hai mắt Tô Minh sáng ngời, thuật tỉ mỉ bao phủ toàn thân, ức chế khí huyết xao động, nhìn chằm chằm chân trời, sắc mặt nghiêm nghị suy nghĩ.
‘Đây là Khai Trần cảnh đang thi triển Man thuật! Khoảng cách chắc là không xa, nếu không tại đây sẽ không cảm nhận rõ ràng như vậy.’
Tô Minh đang suy nghĩ, bỗng nhiên chân trời truyền đến tiếng trầm đục, thanh âm ầm ầm trong đêm như sấm dấy lên từng đợt hồi âm.
Ngay sau đó, một cầu vồng xẹt qua chân trời, cách xa Tô Minh hướng tới đằng sau rừng sâu bay nhanh.
Chỗ đó là nơi rất sâu trong rừng mưa, Tô Minh từng đi một lần nhưng ẩm ướt gấp mấy lần bên ngoài, không chia mùa. Thế nên hình thành khí thể làm người ngửi liền buồn nôn, tinh thần không tập trung. Thời gian dài chút sẽ khiến người khó vận chuyển khí huyết, có kịch độc.
Vậy nên Tô Minh chỉ đi một lần liền dừng bước, không dễ dàng bước vào.
Bây giờ cầu vồng bay nhanh, bên trong có một bóng người. Không thấy rõ hình dáng nhưng ánh sáng cầu vồng ảm đạm, hiển nhiên người đến vừa đi vừa hộc máu.
Hơi thở Khai Trần từ bóng dáng ấy tỏa ra, cực không ổn định. Tô Minh có ảo giác người này đôi khi là đỉnh Ngưng Huyết, đôi khi là sơ kỳ Khai Trần.
‘Đây là…’ Hai mắt Tô Minh chợt lóe, lập tức biến lạnh lẽo như lưỡi kiếm sắp ra khỏi vỏ. Nâng tay lên vung trước mặt, bỗng chốc có hồn Nguyệt Dực vô hình tỏa ra, bao phủ xung quanh.
Tô Minh vừa làm xong thì chớp mắt chân trời lại có cầu vồng đánh tới. Cầu vồng này như bị sương mù dày đặc bao phủ, lúc chạy nhanh đứng một bóng người. Cũng không thấy rõ hình dáng nhưng sát khí chẳng hề ẩn giấu lộ ra ngoài.
Y chạy nhanh giữa trời, dưới chân khói đen cuồn cuộn. Người này nâng lên tay phải, định chỉ hướng Tô Minh đứng phía xa. Y một đường truy sát không thuận lợi, nỗi lòng khó chịu trên đường gặp vài người, đều bị y tiện tay giết chết, lấy khí huyết mấy người đó khiến sương khói dưới chân nhanh chút.
Sự tồn tại của Tô Minh dù lúc trước ở trong động thì vẫn bị người này phát hiện. Y nghĩ rằng một Man Sĩ Ngưng Huyết tầng thứ bảy không có gì quan trọng, giết như đè bẹp con kiến. Y không thèm quan tâm vung ngón tay định lấy mạng.
Nhưng khoảnh khắc y sắp hạ ngón tay xuống thì sắc mặt bỗng thay đổi. Y rõ ràng cảm nhận được Tô Minh đứng ở dãy núi bên dưới, quanh người có lực lượng khiến y thầm chấn kinh.
Vì vậy y không muốn phiền phức, hừ lạnh thu lại ngón tay, tập trung vào người bỏ chạy đằng trước, bám sát theo.
Tô Minh đứng đó, trán toát mồ hôi, sắc mặt tái nhợt nhưng đôi mắt thì bình tĩnh như mặt hồ. Mới nãy nếu không phải hắn phản ứng nhanh, mở hồn Nguyệt Dực chấn nhiếp, chỉ sợ người trên khói đen chỉ tay một cái sẽ khiến Tô Minh gặp họa. Tuy không mất mạng nhưng vẫn phiền phức.
‘Y là Huyền Luân!’ Tô Minh hít sâu, đôi mắt lấp lóe.
Vốn hắn không thể nhận ra thân phận đối phương, nhưng tiếng hừ lạnh đó rất quen thuộc. Tại Hàm Sơn Thành Tô Minh có ấn tượng cực sâu với Huyền Luân, khắc ghi trong lòng.
‘Người y truy sát có tám phần trăm chính là Hòa Phong!’ Tô Minh trầm mặc, ánh mắt nhìn hướng sâu trong rừng mưa, thấy rõ khoảng cách hai cầu vồng nhanh chóng kéo gần. Theo đó là tiếng ầm ầm, hiển nhiên hai người đang chiến đấu sinh tử.
‘Không ngờ Hòa Phong đã đột phá! Lúc trước nhìn thấy thì người nọ bị Hàn Phỉ Tử mang đi, không ngờ nay gặp lại gã chẳng những bị Huyền Luân truy sát, còn đột phá. Khó trách Huyền Luân đuổi theo đến đây, nếu Hòa Phong không đột phá, chỉ sợ trên đường đã chết rồi.’ Sắc mặt Tô Minh âm trầm. Việc này vốn chẳng hề liên quan đến hắn, nhưng chỗ hai người truy đuổi là cánh rừng mưa. Huyền Luân bá đạo, nếu Tô Minh không phản ứng nhanh thì khó tránh khỏi bị cuốn vào trong.
“Thôi, nơi đây không thể ở lại nữa, ai…” Tô Minh thầm than, phóng người nhanh chóng trở về động, bỏ hết đồ vật vào túi rách, vọt ra động chạy nhanh hướng rừng mưa dưới núi.
‘Coi như Hòa Phong có đột phá thì xem bộ dạng tuyệt đối không phải đối thủ của Huyền Luân. Một khi Huyền Luân giết người này, nếu rời đi thì tốt, nếu quay đầu tìm mình thì xui. Việc này thật rắc rối.’ Tô Minh đặt quyết định, bóng dáng chạy nhanh trong rừng, thầm nghĩ trước tiên đi An Đông bộ lạc.
‘Tuy rằng như vậy sẽ phá vỡ kế hoạch.’ Lòng Tô Minh có chút bực mình. Rõ ràng không liên quan đến mình nhưng tai bay vạ gió. Cánh rừng mưa này là bình phong thiên nhiên, bên trong có nhiều thảo dược, Tô Minh thật không nỡ bỏ.
‘Đợi tránh khỏi sự việc này rồi có lẽ còn trở về được.’ Tô Minh chạy nhanh, lập tức đè nén suy nghĩ này. Tô Minh hơi hiểu biết tính cách Huyền Luân, rõ ràng là vui mừng thất thường.
Đang chạy nhanh, sau lưng Tô Minh không ngừng vang tiếng nổ, còn vang vọng tiếng gào thê lương.
‘Việc này hơi kỳ. Rừng mưa này lớn như vậy, có nhiều chỗ như vậy, vì sao Hòa Phong nhất định phải tới đây, chỉ hy vọng là trùng hợp.’ Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh.
‘Nếu không phải trùng hợp, vậy là Hòa Phong cố ý dẫn Huyền Luân tới đây. Trừ phi nơi này có gì đó giúp ích cho y?’ Tô Minh khó hiểu, tốc độ dưới chân càng nhanh, muốn đi khỏi nơi rắc rối này.
Nhưng ngay lúc này, sâu trong rừng mưa đằng sau lưng hắn, quanh quẩn thanh âm truyền đến một tiếng sốt ruột. Thanh âm này rõ ràng dùng Man thuật đặc biệt truyền ra, mang lực xuyên thấu tản ra khoảng cách thật xa, đủ để Tô Minh cách nơi giao chiến cực xa nghe thấy.
“Ta giữ chân Huyền Luân, Hứa huynh, chạy mau! Chuyện Hòa ta kính nhờ, nơi giấu vật là quà báo đáp Hứa huynh!” Thanh âm kia quanh quẩn bao phủ xung quanh, không khuếch tán quá xa mà hướng phía Tô Minh chạy nhanh.
“Hả? Hừ, chuyện nhỏ!” Sâu trong rừng mưa Huyền Luân đang đấu với Hòa Phong, nghe lời này thì mắt chợt lóe, cười nhạt đánh tiếp. Nhưng ngón trỏ tay phải nâng lên, hướng tới chỗ Tô Minh chỉ một cái.
Chỉ tay một cái khói đen bên người y vặn vẹo, hóa thành mặt quỷ dữ tợn gầm rống bay nhanh hướng chỗ Tô Minh.
Tô Minh chạy nhanh mắt lộ sát khí. Bây giờ hắn đã phản ứng lại, đó là mưu kế của Hòa Phong, lấy đó ép buộc khiến mình không thể không ra tay giúp.
Nếu không thì coi như mình rời đi cũng khó tránh bị truy sát.
Trong lời nói có quá nhiều sơ hở, nhưng Tô Minh biết rõ gã vốn không sợ điều đó. Gã chỉ muốn để Huyền Luân nghe mà thôi, vậy thì dù Huyền Luân biết có chín phần là giả nhưng vẫn sẽ nghi ngờ truy sát.
‘Tệ hại!’ Tô Minh siết chặt nắm tay. Từ khi hắn tới nơi xa lạ này, mọi thứ khá thuận lợi, dù cẩn thận hành động nhưng vẫn cách biệt khá xa với mấy người mưu kế sâu.
Tô Minh mạnh ngoái đầu. Sau lưng hắn, khói đen biến thành mặt quỷ gào thét tới gần, cách không đến trăm mét.