Bốn thân ảnh bay tới với tốc độ cực nhanh. Từ trên người bọn họ hiển lộ ra lực tu vi khác nhau. Có thể thấy được tu vi hai người trong đó là Chưởng Cảnh, hai người còn lại là Duyên Cảnh, một người trong đó rõ ràng là tu sĩ có thể nắm giữ duyên pháp bản thân .
Bốn người này ở bất kỳ một Chân Giới nào cũng đều có thể có được thanh danh hiển hách. Nếu bốn người cùng liên hợp chung một chỗ thì lập tức khí thế sẽ càng như cầu vồng, khó có thể bị người bỏ qua.
Tuy vậy nhưng bốn người bọn họ lại lựa chọn che giấu. Mặc dù Minh Long Chưởng Cảnh đã bị giết chết, mặc dù ngàn con Minh Long đều đã bị diệt vong, mặc dù tại giờ phút này, tu sĩ Minh Hoàng Chân Giới đứng ở trong biển lửa của Hỏa Khôi lão tổ, từng người tử vong thê lương. Nhưng thần sắc bốn người bọn họ vẫn không thay đổi, vẫn giấu kín ở phía sau Tam hoàng tử, chờ đợi Tô Minh đến. Sau khi màn sáng xuất hiện, trong chớp mắt, thân hình Tô Minh bị đánh bật ra thì bọn họ mới thi triển ra một đòn đánh lén giết chết.
Thân hình Tô Minh bị cuốn đi, khí huyết toàn thân cuồn cuộn. Bốn đạo cầu vồng đang tới gần kia là bốn nam tử trung niên, bốn ánh mắt lạnh lùng, bốn luồng sát cơ mãnh liệt, hóa thành bốn thần thông tràn đầy Minh khí, lập tức xông thẳng về phía Tô Minh.
Không có cách nào có thể né tránh, rất khó tránh được bởi không gian bốn phía đã bị thay đổi. Không gian bốn phía như bị phân cắt, khiến cho nơi đây trở thành độc lập, phong tỏa tất cả đường lui của Tô Minh, hơn nữa còn mượn khí huyết cuồn cuộn tạo thành sát cục chí mạng này.
Tam hoàng tử cười điên cuồng. Vũ Huyên cắn môi dưới, đang không ngừng tự nói với mình rằng nhất định người đàn ông trong mắt cô có thể làm lên kỳ tích.
Ầm!
Thân hình Tô Minh chấn động. Mặc dù thân thể hắn mạnh mẽ nhưng dưới một kích đồng thời của bốn người này, cũng lập tức bị trọng thương, phun máu tươi, thân thể lùi về sau mấy bước. Nhưng dường như hắn vừa mới rời đi, bốn người kia lại cười lạnh, bốn kích lại xuất hiện lần nữa.
- Giết hắn đi, nhớ phải lấy hồn của hắn ra. Ta muốn để cho hắn nhìn thấy ta chà đạp tiện nhân này như thế nào.
Bên trong màn sáng này, Tam hoàng tử cho rằng mình không hề bị nguy hiểm chút nào, đã nắm chắc thắng lợi trong tay. Giờ phút này, hắn nâng tay phải lên, hung hăng tát một cái thật mạnh vào mặt Vũ Huyên .
- Tiện nhân. Hắn là Tô Minh hả? Hắn chính là Tô Minh ngươi gặp ở đại địa Man tộc đúng không? Hắn xuất hiện thì sao? Tu vi của hắn rất mạnh thì như thế nào? Tiện nhân này, Tô Minh ngươi gặp ở đại địa Man tộc chính là một tên điên ngu xuẩn. Nếu hắn ngoan ngoãn mai danh ẩn tích ở bên trong Đạo Thần Tông thì đã không bại lộ cái gì. Nhưng hôm nay hắn quá ngu xuẩn rồi!
Tam hoàng tử cười to.
Bốn phía rơi vào tĩnh mịch quỷ dị. Ngoại trừ những người chiến đấu ở trên bầu trời, tất cả các tu sĩ Đạo Thần Tông đều yên lặng. Trong đầu bọn hắn vang vọng lời nói của Tam hoàng tử của Minh Hoàng Chân Giới kia.
Nhất là ba lão Nhật Nguyệt Tinh, thần sắc trở nên nghiêm trọng, trước nay chưa từng có.
- Ngu xuẩn sao. . .
Thân thể Tô Minh quay ngược lại, hai mắt tràn đầy tơ máu nhìn thấy Vũ Huyên che mặt, khóe miệng tràn ra máu tươi. Lập tức, hồn của hắn bị thiêu đốt, cả người hắn đều sôi trào. Trong lời thì thào, từ trên người hắn bạo phát ra một nguồn lực hủy diệt nồng đậm đến cực điểm.
Luồng khí tức hủy diệt trời xanh này vừa bộc phát ra trong tích tắc, tại một nơi cực kỳ xa xôi, trước kia nơi đó thuộc về Đạo Thần Chân Giới, nhưng hôm nay, khu vực đó đã ở bên trong liên minh Tiên tộc, thân thể bản tôn Tô Minh trong nháy mắt liền run rẩy lên mãnh liệt.
Cái gì có thể được gọi là liều lĩnh?
Cái gì là không quan tâm tới tất cả hậu quả?
Có thể hình dung bằng từ điên cuồng. Nhưng có một từ so điên cuồng còn mãnh liệt hơn vô số lần, là có thể biểu đạt ý liều lĩnh một cách hoàn mỹ nhất.
Đó là để ý.
Bởi vì để ý tới sự vật nào đó, để ý tới người nào đó, vì người này, vì vật này, vì phần để ý này, có thể đi phá vỡ trời xanh, có thể không từ bất cứ việc xấu nào.
Để ý này đối với những người khác được gọi là vảy ngược!
- Ngu xuẩn sao? Có lẽ vậy. Ta cũng không phải là một người cực kỳ thông minh. Bại lộ thân phận thì sao? Bại lộ tất cả thì có làm sao?
Tơ máu trong mắt Tô Minh dần dần tiêu tán. Giờ khắc này, đỏ thẫm tóc dần dần hóa thành bình thường, từ điên cuồng kia đã khôi phục lý trí. Nhưng sâu trong lòng hắn lại nổi lên một luồng điên cuồng, so với lúc tóc đỏ còn mạnh hơn gấp mấy trăm ngàn lần.
Cả đời này, hắn cũng chỉ để ý mấy người như vậy. Nụ hôn năm đó của Vũ Huyên đã lưu ở sâu trong đáy lòng Tô Minh, đã trở thành một trong mấy người mà cả đời này hắn để ý.
Cô ấy yêu thích ta. Nếu ngay cả cô ấy cũng không thể bảo vệ tốt thì việc ta nắm giữ Đạo Thần Tông còn đáng giá sao?
Con người khi còn sống luôn luôn như vậy, là dù phải trả giá tất cả cũng cố chấp lựa chọn.
Cố chấp, cố chấp. Cho dù tơ máu trong hai mắt Tô Minh đã biến mất nhưng vẫn vô cùng kiên định cố chấp. Ý cố chấp này tràn ngập tâm thần Tô Minh, khiến cho một tầng tường ngăn cách trong thân thể Tô Minh ầm ầm vỡ tan trong tích tắc. Trong tích tắc bức tường ngăn cách vô hình kia vỡ tan, đột nhiên Tam Sơn Ánh Nguyệt xuất hiện ở trên bầu trời sau lưng Tô Minh, xuất hiện trong mắt tất cả tu sĩ nơi đây.
Ánh sáng ba mầu của Kiếp Nguyệt Khổng lồ kia không ngừng lưu chuyển, khiến cho tất cả tu sĩ nơi đây cảm thấy khó thở, nhất bốn người gần Tô Minh. Oanh kích mà bọn hắn vừa triển khai, lập tức từ bên trong cơ thể Tô Minh bạo phát đi một luồng khí tức, ầm ầm quét ngang tám phương. Sau khi đụng chạm chung một chỗ, bốn người này lập tức lui về phía sau, thần sắc thay đổi, lộ ra vẻ không cách nào tin tưởng được.
- Ngưng Chưởng lực. Đây là lực lượng đất trời mà từng đại năng tại lúc ngưng tụ Chưởng Cảnh đã dẫn động.
- Biểu hiện cường đại lúc trước của người này đã sớm vượt qua Chưởng Cảnh, làm sao có thể xuất hiện Ngưng Chưởng lực!!!
- Kiếp Nguyệt, người này không phải tu sĩ Chưởng Cảnh, hắn là Kiếp Nguyệt Cảnh. Kiếp Nguyệt khổng lồ như thế này chứng tỏ công pháp hắn tu có thể dùng Kiếp Nguyệt chiến đại năng.
Bốn người thở dồn dập, trong bị cuốn đi này khó có thể che giấu thần sắc hoảng sợ. Bởi vì ở sâu trong lòng bọn hắn, giờ phút này ngoài ý nghĩ không cách nào tin tưởng được ra, còn nổi lên một ý niệm khiến bọn họ sợ hãi.
- Kiếp Nguyệt có thể chiến đại năng, nếu bản thân người này đã trở thành Chưởng Cảnh, như vậy hắn sẽ… càng mạnh mẽ!!!
Giờ khắc này, chẳng những thần sắc bốn người này đại biến, mà ngay cả U Minh Nhị lão giao chiến cùng Chu Hữu Tài cũng cố kỵ, hai mắt cũng mãnh liệt co rụt lại.
Còn có Tử Long chân nhân Đệ Tứ Chân Giới. Hắn đứng mạnh lên, trong thần sắc mang theo vẻ không tin, hơi thở dồn dập. Cho đến giờ khắc này hắn mới tỉnh ngộ. Thì ra đối phương chỉ là Kiếp Nguyệt, đây không là tu vi năm đó cố ý lộ ra, không phải là cố ý giấu diếm, mà thật sự hắn chỉ là Kiếp Nguyệt!!
Trong đôi mắt lão giả áo lam bên cạnh Tử Long chân nhân cũng lộ ra ánh sáng mãnh liệt. Lúc nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong mắt hắn dần dần lộ ra vẻ tán thưởng cùng coi trọng mãnh liệt.
Về phần Đạo Thần Tông, cho dù có không ít người lúc trước đã từng thấy Kiếp Nguyệt của Tô Minh, nhưng giờ phút này, theo luồng khí tức tràn ra từ trên người Tô Minh, lại vô cùng kinh hãi.
Ba vị Tông lão Nhật Nguyệt Tinh đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được một luồng ánh sáng cùng tâm động từ trong mắt nhau.
- Kiếp Nguyệt có thể chiến đại năng, người này như đạt tới Chưởng Cảnh….
Ba người cùng thở dồn dập, hào quang trong mắt lập tức sáng chói.
- Đạo Không Điện hạ.
Từ trong đám đệ tử Đạo Thần Tông bên trên đại lục Thanh Long, cho dù lúc trước vẫn còn chần chờ bởi lời nói của Tam hoàng tử, nhưng tại thời khắc này, lập tức có người mang theo tâm ý phấn khởi, truyền ra tiếng nói.
Tiếng nói này, đến từ tất cả các tu sĩ bên trên đại lục Thanh Long, đến từ chín trăm vạn tu sĩ bên trong trời xanh phía dưới. Tiếng nói của tất cả bọn hắn dần dần dung hợp, hóa thành âm sóng vang vọng ngập trời.
- Đạo Không Điện hạ!!
- Đạo Không Điện hạ!!
Tiếng hô không ngừng vang vọng, tạo thành tiếng nổ vang rung trời chuyển đất, rung chuyển trời xanh, phong vân biến sắc, di chuyển tám phương. Tô Minh ngửa mặt lên trời, phát ra một tiếng thét dài mà trước đó chưa từng có, khiến tất cả tu sĩ nơi đây kiếp sợ.
Ở bên trong tiếng thét dài kia, Kiếp Nguyệt cực lớn phía sau hắn ầm ầm tan vỡ. Từ tan vỡ kia, vô số mảnh vỡ ở bên trong hư vô sau lưng Tô Minh lại ngưng tụ, tạo thành một vầng mặt trời vô cùng to lớn mà trước nay chưa từng có, xa xa vượt qua những tu sĩ Kiếp Dương.
Kiếp Dương này vẫn hiển lộ ra ba màu. Màu đỏ điên cuồng, màu vàng thần thánh, màu xám lạnh vô cùng. Kiếp Dương này đã trở thành cực hạn ở trong mắt tất cả mọi người nơi đây.
Trong chớp mắt, Tam Sơn Ánh Nguyệt cũng đã trở thành Tam Sơn Huy Dương.
- Thủ hộ. . . Để ý. . .
Ở bên trong vầng mặt trời tuyệt luân kia, Tô Minh bộc phát ra tu vi mãnh liệt, rung động trời xanh. Lúc này trong đầu hắn đã hiểu ra.
Sở dĩ tu vi hắn có thể đột phá là bởi vì thủ hộ, để ý là một loại lực lượng. Nguồn lực lượng này hóa thành thủ hộ, là sự điên cuồng có thể hủy diệt hết thảy. Đây là một loại cảm ngộ, một loại lắng đọng sau nhiều lần tâm biến của Tô Minh. Thời khắc này, hắn đã hiểu rằng sự thủ hộ của Tô Hiên Y.
- Lực lượng không đến từ trời xanh, không đến từ hư vô, cũng không phải đến từ ngoại giới. Mượn lực ngoại giới cuối cùng vẫn là ngoại lực. Lực lượng chính thức đến từ tâm linh, đến từ ý chí, đến từ bản thân một người. Tựu như không để cho lực lượng của mình tan ra bên ngoài, không cần lực ngoại giới mà là ý chí bản thân. Giống như lực phản chấn, cũng không cần ngoại giới mà là từ thân thể của mình.
- Lực lượng chính, đại đạo thức chính thức, hoặc là một loại bổn nguyên của Nghịch Thánh Chân Giới. Nhưng bất luận là loại nào thì con đường cuối cùng cũng đều là ý chí bản thân.
Tô Minh hiểu rõ.
Lập tức, một nguồn tu vi chấn động càng mạnh hơn nữa, bỗng nhiên từ trên người Tô Minh ầm ầm bộc phát ra. Nguồn tu vi này khiến cho Kiếp Dương vừa mới ngưng tụ ra kia lập tức muốn hòa tan. Cùng lúc đó, một luồng khí tức thuộc về Chưởng Cảnh xuất hiện.
- Chưởng cảnh, sở dĩ là Chưởng, là bởi vì Chưởng là thủ hộ, dùng bàn tay che chở. Cái ở trong lòng bàn tay vô cùng quý giá.
Tô Minh thì thào.
Cùng lúc đó, ở bên trong khu vực liên minh Tiên tộc, ở trên tế đàn tràn ngập mảnh vỡ đại lục đằng kia, tay phải của thân thể bản tôn Tô Minh uốn lượn mãnh liệt, như muốn nắm chặt một quyền!