Nhưng mặc kệ là Tô Minh hay những người khác đều biết rằngnhững tơ đỏ này bản thân họ còn có cách trốn hoặc tránh chứ nói gì chân vệ tu vi mạnh hơn họ, đã đến trung kỳ vị giới rồi. Chỉ có thể trói buộc một lúc chứ không thể quá lâu, chắc chắn đối phương sẽ lao ra đuổi theo ngay.
Thời gian bây giờ rất quý giá, không thể lãng phí một chút nào. Tôn Côn vì giữ mạng, khi bị Tô Minh túm lấy lao nhanh vội vàng nói ra con đường gã tìm kiếm. Có Tôn Côn từng đến trung tâm phong ấn dẫn đường, Tô Minh dốc hết tốc độ xé gió lao đi trong con đường tỏ ong này, sau lưng hắn Long Lệ, Điền Lâm bị trọng thương nhưng cắn răng theo sát, dù sao nếu tụt hậu thì kết cuộc sẽ là bị Kinh Nam Tử đuổi kịp rồi chết.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua nhanh, Tô Minh xách Tôn Côn tăng tốc độ cao nhất xuyên qua, bên tai nghe phía xa có tiếng nổ trầm đục, uy nhiếp vô cùng bá đạo của Kinh Nam Tử khuếch tán. Hắn biến sắc mặt, tốc độ càng nhanh hơn. Long Lệ, Điền Lâm sau lưng hắn biểu tình âm trầm, hai người hiểu Kinh Nam Tử đã thoát khốn, e rằng bây giờ đang nhanh chóng đuổi theo.
“ Vị trí trung tâm ở ngay trước mắt, dọc theo con đường này tiến lên, khoảng cách chưa đến năm trăm mét!” Tôn Côn mặt không chút máu cao giọng nói nhanh, Tô Minh như biến thành luồng gió.
*Vèo!*
Khoảng cách năm trăm mét nhìn như Tô Minh thuấn di nhưng sự thật là tốc độ cực nhanh thân thể xuyên thấu hư vô. Lao ra khỏi năm trăm mét, Tô Minh từ đường hầm xuất hiện trong động đá vôi trống trải mà mênh mông. Động đá rát lớn, phạm vi mấy vạn trượng, chính giữa là dung nham tím đen, giữa dung nham ngâm một bộ xương khô trên người bị cắm vào ba thanh kiếm.
Khi Tô Minh đến thì khí thể cực nóng ngộp thở ập vào mặt, hít nó vào thân thể từ trong ra ngoài như bị thiêu đốt.
Tô Minh đứng giữa không trung quét mắt qua, tập trung và bộ xương trong dung nham tím đen. Sau lưng hắn, Điền Lâm, Long Lệ cũng biến thành cầu vồng lao ra khỏi đường hầm đứng bên Tô Minh, khi thấy xung quanh thì hít một hơi.
“ Xích Hỏa Hầu! “
“Bộ xương này chắc chắn là đại tu dị tộc Xích Hỏa Hầu không biết bị phong ấn ở đây bao nhiêu năm! “
Khi Long Lệ, Điền Lâm chăm chú nhìn và bộ xương ngâm trong dung nham tím đen thì con ngươi Tô Minh co rút, tinh thần rung lên. Từ khi hắn đi đến đất phong ấn nhiều lần cảm giác bị ánh mắt ai đó nhìn chăm chú, hiện tại hắn nhìn về bộ xương thì cảm giác bị nhìn chằm chằm bỗng nhiên lại xuất hiện nữa.
Loại cảm giác này cực kỳ mãnh liệt, đến mức Tô Minh lập tức phán đoán ra chẳng những ánh mắt lúc trước nhìn chằm chằm hắn thuộc về bộ xương, bây giờ hắn đối diện bộ xương, ánh mắt như ẩn chứa sự sống mênh mông khiến tinh thần người chấn động, hư đặt mình vào ngàn vạn ảo cảnh.
“Chỉ có mở ra tất cả phong ấn của đại tu dị tộc này, đó là cách duy nhất cho chúng ta đối kháng Kinh Nam Tử!” Điền Lâm siết ngực áo, khóe miệng tràn máu, gấp giọng nói.
“Nhưng phải làm sao để mở ra tất cả phong ấn đại tu dị tộc chứ?” Tôn Côn đã được Tô Minh buông ra, nhờ lực vị giới nơi này hồi phục chút tu vi, sốt ruột hỏi.
“Long ta biết, lấy xuống giới thạch là có thể khiến phong ấn chỗ này không còn cân bằng, hoàn toàn tan vỡ. Tiếc rằng lúc trước khi ta lấy ra thì bị chân vệ trọng thương, nếu không bây giờ phong ấn này sớm vỡ vụn rồi. Ta còn nhớ vị trí giới thạch, nếu các ngươi có thể bám chân Kinh Nam Tử một thời gian thì ta có bảy phần nắm chắc lấy xuống giới thạch, khiến phong ấn tan vỡ.” Long Lệ thở hồng hộc, khàn giọng nói.
“Có thật là bảy phần nắm chắc không?” Điền Lâm cắn răng, ngoái đầu nhìn Long Lệ. Ngay cả Tôn Côn, Tô Minh cũng im lặng nhìn sang.
“Đã đến nước này sao Long ta nói lung tung được. Nếu phen này không giết chân vệ Kinh Nam Tử đó thì chúng ta sẽ vùi thân nơi đây. Long ta nói bảy phần thì đúng là bảy phần!” Long Lệ hít sâu, trầm giọng nói.
“Tốt, Tô huynh, Tôn huynh, chúng ta đều là người Kinh Nam Tử muốn giết, ai cũng khó thể một mình chạy ra, nhưng Điền ta thề, nếu chúng ta có cơ hội giết Kinh Nam Tử thì tất cả vật phẩn trên người hắn đều thuộc về các ngươi, ta không lấy cái gì!” Điền Lâm đang nói thì phía xa trong con đường truyền đến tiếng gầm của Kinh Nam Tử, thanh âm cách chỗ này đã không xa.
Tô Minh biểu tình nghiêm trọng, bây giờ hắn không còn cách nào khác, chỉ đành như vậy. Hắn gật đầu.
Tôn Côn cười khổ, nhanh chóng lấy ra một ít đan dược bỏ và miệng, nắm chặt từng giây phun nuốt.
“Long huynh, lát nữa Kinh Nam Tử xuất hiện, ba chúng ta liều mạng ngăn cản nhưng ngươi phải nhanh lên. Chúng ta...chúng ta tối đa kéo dài một tiếng đồng hồ cho ngươi, đó đã là cực hạn, nếu khi ấy ngươi còn không thành công thì...” Điền Lâm dừng lời.
Long Lệ hít sâu, trầm trọng nói.
“ Một tiếng là đủ rồi, nếu không thành công thì là ông trời muốn diệt chúng ta. “
Ngay lúc này, tinh thần Tô Minh run lên, lùi vài bước. Có tiếng nổ truyền ra từ con đường phía xa, vo số đá vụn bắn ra lao hướng đám Tô Minh. Khí thế âm u như mãnh thú hoang cổ há mồm táp hướng mọi người.
Điền Lâm biến sắc, cắn răng, nhoáng người lên hóa thân trở thành một cái cây. Nhánh cây cuồng vung, có vô số ảo ảnh biến ra, rậm rạp vọt tới trước.
Tôn Côn ở một bên cắn chót lưỡi phun ra máu tươi, máu ở giữa không trung biến thành một tấm phù văn đỏ. Phù văn toát ra mùi máu đậm đặc, có sương đỏ lượn lờ vọt tới trước. Tôn Côn phát ra tiếng hú chói tai, thân thể lùn tịt run lên, từ mỗi vị trí trên người có nhiều vật nhỏ xíu văng ra. Những vật nhỏ có mặt ngọc, có tinh châu, có lệnh bài màu phỉ thúy, thậm chí là vật điêu khắc bằng gỗ, rải rác tới mấy trăm cái. Chúng nó văng ra khỏi người Tôn Côn biến thành mấy trăm vệt sáng rít gào đi.
Tô Minh mắt chớp lóe, lùi lại thì giơ lên tay phải, sát kiếm trong tay, mắt sáng ngời. Hắn vận chuyển tu vi, sức mạnh thân thể bùng phát, hắn biến thành kiếm quang lao tới trước.
Ba người cùng ra tay đối kháng khí thế hung thần truyền đến từ ánh sáng đỏ. Long Lệ vội vàng thụt lùi, nhoáng lên chui vào một hang ong, dựa theo ký ức lao nhanh tới chỗ giới thạch phó hạch.
“Có thể khiến ta mở ra cấm ấn bản thân thứ nhất, mấy con kiến các ngươi đủ tự hào.” Một thanh âm lạnh lùng rõ ràng vang lên trong tiếng nổ ba người Tô Minh cùng ra tay.
Ngay sau đó, ba bóng đỏ từ trong màn sáng đỏ vọt hướng ba người Tô Minh.
*Bùm bùm bùm!*
Điền Lâm đứng mũi chịu sào bị bóng đỏ va đụng, hộc máu, thân thể biến thân cây có một nửa vỡ nát, lại biến thành thân nguyên thần lùi ra sau.
Kiếm của Tô Minh cuốn bóng đỏ, lực lượng hùng hồn từ bóng đỏ truyền nhanh tới, lực lượng có hơi thở hủy diệt, mắt thấy sắp xông vào người Tô Minh. Ngũ phương ấn trên người Tô Minh toát ra ánh sáng đối kháng cùng lực hủy diệt, bộ đồ nhìn như tầm thường của hắn run lên, biến thành tinh thần thánh bào trực tiếp đối kháng cùng lực hủy diệt. Hai báu vật thêm vào sức mạnh thân thể của Tô Minh, khiến hắn hộc máu vẫn giữ cân bằng thụt lùi, vung tay áo, trước mặt hắn lần đầu tiên hiện ra Man tượng trong Thần Nguyên Phế Địa, vung nắm đấm đánh hướng bóng đỏ.
Trừ Tô Minh và Điền Lâm, khi Tôn Côn va chạm với bóng đỏ thì không tiếc dùng hết pháp bảo tự bạo để chóng lại. Đặc biệt là phù văn đỏ tỏa ra sóng gợn khiến không khí xung quanh có dấu vết vỡ vụn, gã thì mau chóng lùi lại. Nhưng khi gã lùi thì một trường thương màu đỏ *ong* kêu, xuyên thấu hư vô, xuất hiện ở trước mặt Tôn Côn. Tôn Côn con ngươi co rút, trường thương đâm vào trán gã, trực tiếp xuyên thấu.
Người Tôn Côn run rẩy, thân hình nhanh chóng héo rút, máu thịt hình như bị trường thương hấp thu hết, chỉ hai giây gã đã biến thành thây khô.
Cùng lúc đó, bóng đỏ trước mặt Tô Minh và Điền Lâm biến mất, đằng trước Tôn Côn, Kinh Nam Tử mặc giáp đỏ cất bước đi ra, nắm trường thương, từ từ rút ra khỏi đầu Tôn Côn, nhìn hướng Tô Minh và Điền Lâm.
“ Hai ngươi, một là năm đó ta nhân từ tha không giết chuột nhắt, một là dám bất giờ giết phân thân ta, tọi không thể ta. Muốn chết như thế nào? Ta cho hai ngươi tự lựa chọn.” Kinh Nam Tử mặc áo giáo đỏ, đội mũ giáp màu máu, cầm trường thương đỏ rực, âm trầm nói.
Trong trường thương đỏ của gã có sợi tơ đỏ chảy xuôi, dọc theo bàn tay Kinh Nam Tử chui vào cánh tay của gã. Những tơ máu đó là tinh hoa thịt của Tôn Côn, giờ truyền vào người Kinh Nam Tử, khí thế của gã tăng nhanh chóng mặt. Mới nãy gã bị chút thương trong chớp mắt hoàn toàn lành lại. Gã quét mắt hướng Man tượng của Tô Minh, con ngươi co rút, hiển nhiên là vật gã chưa từng thấy. Nhưng Thần Nguyên Phế Địa có rất nhiều tội nhân, các loại thần thông thuật pháp đếm hoài không hết, cho nên gã chỉ liếc mắt rồi thôi.
Tô Minh biểu tình trầm trọng, vọt người lên đứng trên vi Man tượng, nhìn chằm chằm Kinh Nam Tử, tay siết chặt sát kiếm hơn.
Đột nhiên một thanh âm yếu ớt đột ngột vang bên tai Tô Minh.
'Minh hữu Tố Minh thánh tộc, có còn nhớ minh ước thứ năm không? Lão phu là Xích Hỏa Hầu Di Thị tộc, nguyện tuân theo minh ước thứ năm, chỉ cầu người hồi sinh cho trăm vạn tộc nhân của tộc ta năm đó chết trận để lại minh hồn phiên.'
Thanh âm vang vọng, vậy mà Điền Lâm và Kinh Nam Tử không hề phát hiện, chỉ mình Tô Minh có thể nghe thấy.