“Ta không nói về Tố Minh tộc đâu, ta giận rồi, không thèm nói cho ông biết!” Thiếu nữ mặt lộ vẻ đắc ý, liếc ông lão trong vòng khói một cái, biểu tình đáng yêu.
“Tiếc là mầm tốt nha, tuổi trẻ, ngộ tính kinh người này, lấy tâm làm bàn vẽ, hồn làm bút, phỏng theo thiên địa biến hóa!” Thiếu nữ nói, lại nhìn vòng khói.
Ông lão trong vòng khói mặc dù khuôn mặt mơ hồ nhưng có thể thấy ra biểu tình chắc như cũ không chút thay đổi, dường như không thèm để ý người có ngộ tính kinh người này.
“Tâm hồn phỏng theo hả, này không tính cái gì.” Ông lão từ từ nói.
“Lấy tu vi có thể so với vấn đỉnh, chiến tu bước thứ hai, các loại tính toán, mặc dù cuối cùng không thắng nhưng khiến người bước thứ hai chật vật, bản thân thành công bỏ trốn.” Thiếu nữ lại nói.
“Tâm cơ thâm trầm, lấy tu vi thấp chiến đấu, người có thể làm được tuy không nhiều nhưng không phải chưa từng gặp.” Lần này thì ông lão trong vòng khói im lặng giây lát sau lại nói.
"Vậy nếu thêm vào tuổi không lớn đã lộ minh chi tiên triệu, có thể nghịch chuyển năm tháng chảy thì sao nào?” Thiếu nữ vẻ mặt như thường, cười khẽ nói.
Lời vừa thốt ra, trong vòng khói vặn vẹo, lát sau truyền ra giọng ông lão.
“Nghịch chuyển năm tháng chảy?"
“Đúng vậy, rồi thêm nữa có hơi thở Tố Minh tộc này. Trải qua ta quan sát và phán đoán thì có chín phần là Tố Minh tộc được đồn đoạn tuyệt từ mấy vạn năm trước trong Minh Hoàng chân giới ta!” Thiếu nữ nhìn vòng khói, đắc ý nói.
Lần này thì trong vòng khói im lặng càng lâu hơn, mãi đến khi ông lão phát ra thanh âm nhìn như bình tĩnh nhưng hơi kích động.
“Ngươi có chắc chắn hắn là người Tố Minh tộc, còn có minh chi tiên triệu không?"
Thiếu nữ không nói gì, tay phải nâng lên bay ra một khối ngọc giản. Ngọc giản bay vào vòng khói tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trong ánh sáng lộ ra hình ảnh chính là Tô Minh và Đế Thiên đấu với nhau, và cả trận đấu cùng Thân Đông.
“Hắn ở đâu?” Qua một lúc trong vòng khói truyền ra thanh âm trầm thấp, vòng khói vặn vẹo lờ mờ thấy ông lão ngồi bỗng đứng dậy.
"Ai dà, ông nói hay dữ à. Ta vì tương lai Minh Hoàng chân giới chúng ta thà hy sinh hạnh phúc tương lai của mình đi ra ngoài tìm truyền nhân cho ngươi, dễ dàng sao? Rồi còn bị người khác hiểu lầm nữa! Hừ, thôi đi, khụ khụ, đưa mười thanh Thứ Minh Kiếm, một trăm viên U Minh Đan, ba trăm viên Hóa Linh tán và một lần cơ hội minh trì quán đính.” Thiếu nữ đếm ngón tay, bộ dạng chịu thiệt thòi nói.
“Con bé này. Thôi được, cho ngươi hết, nói cho lão phu đứa trẻ này ở đâu?” Giọng bất đắc dĩ của ông lão vang lên.
Thiếu nữ mặt mày hớn hở, lập tức lấy ra một ngọc giản nữa ném vào vòng khói.
Sóng gợn dập dờn, vòng khói và ngọc giản biến mất.
Trong trời sao, vũ trụ, Minh Hoàng chân giới trong bốn chân giới, một mảnh hư vô trôi nổi một đại lục đen. Đại lục vô biên vô hạn, bên trên hoang tàn vắng vẻ không có chút sự sống. Trung tâm đại lúc tồn tại phế tích hoang vắng, trong vô tận phế tích có một gian nhà, bây giờ lặng lẽ bị đẩy ra.
Một ông lão mặc áo dài trắng đi ra, toàn thân mơ hồ thấy không rõ ràng nhưng trong mắt sự mong chờ lộ rõ rệt.
“Đúng là người Tố Minh tộc rồi, không ngờ thế gian này vẫn còn tồn tại Tố Minh tộc. Rắc rối duy nhất là hắn ở đạo chân là thật hay giả. Nhưng coi như là ở đất Âm Tử Đạo Thần chân giới, nói không chừng lão phu phải đi một chuyến, đích thân xem thử người này thật hay giả!"
Khi ông lão nói chuyện thì nhấc chân tới trước, hòa vào bóng đêm, biến mất không thấy.
Giây phút ông lão rời đi thì trong Minh Hoàng chân giới, một nơi khác tràn ngập dòng sông ngân đen lượn lờ không biết phạm vi bao lớn, chớp lóe ánh sáng rực rỡ, dù ở khoảng cách xa cũng thấy rõ ràng.
Trong vô tận sông ngân có nhiều thân hình tu sĩ xuyên qua. Sâu trong thiên hà có một hồ nước, chính giữa hồ nước có một hòn đảo, bây giờ trong đảo ngồi xếp bằng một cô gái. Cô gái đeo khăn che đen, mắt chớp lóe ánh sao. Trước mặt cô là một vòng xoáy bềnh bồng, bên trong lộ ra khuôn mặt ngây thơ của hoàng long thiếu nữ.
“Phù thủy tỷ tỷ...một trăm viên Thủy Dung Đan, năm trăm phó thiên hà tinh thần thủy, cộng thêm tỷ phải làm chủ cho ta, thủ tiêu hôn sự với con trai thứ bốn của Minh Hoàng. Vậy thì ta sẽ nói cho tỷ vị trí của người Tố Minh tộc, ta chỉ báo cho tỷ biết trước tiên á, nếu tỷ từ chối thì ta lập tức đi kêu Minh lão à."
Cô gái đội khăn che mặt hung dữ trừng thiếu nữ trong vòng xoáy, nhưng ánh mắt yêu thương không cách nào che giấu được. Mãi đến vòng xoáy tán đi đôi mắt cô lộ suy tư.
“Thế gian này thật sự còn tồn tại Tố Minh tộc sao. Tố Minh tộc...mấy vạn năm trước đã chết hết bởi hiên kiếp.” Khi nói tới hai chữ hiên kiếp thì biểu tình cô gái lộ ra kinh sợ.
“Thuở xa xưa truyền thuyết nguyên Minh Hoàng chân giới do tộc họ sáng tạo ra, nếu người này thật sự là người Tố Minh tộc thì sẽ là kho báu lớn nhất với Minh Hoàng chân giới ta!” Cô gái chậm rãi đứng dậy, mắt chớp lóe tiến tới trước một bước, biến mất trong không trung.
Lại nói bên Tô Minh, khi bình minh đến, thân thể hắn như u hồn hướng tới sơn môn Tàng Long phân tông, tay cầm một ngọc giản. Ngọc giản chính là vật nằm trong túi trữ vật của ông lão họ Cố Tàng Long Tông để lại.
Mặt trên ghi rõ dưới Thiên Thủy Cốc Tàng Long Tông có một động phủ giấu vật tông môn của họ, tất cả vật chưa kịp mang đi khi tai kiếp bỗng đến đều nằm ở đó.
Tô Minh lao nhanh đi, tất cả tĩnh lặng nhưng tai hắn còn nghe từ trong Tàng Long Tông truyền đến tiếng hét thảm yếu ớt. Người Tà Linh Tông cướp đoạt đang đuổi tận giết tuyệt, rồi xung quanh bị phong ấn thành lồng giam. Trừ ông lão họ Cố có lẽ dựa vào tu vi liều mạng trọng thương chạy ra ngoài, người còn lại dù có trốn ra Thiên Thủy Cốc cũng không thể thoát khỏi phong ấn.
Cho nên bốn phía truyền đến tiếng hét yếu ớt, cũng có đệ tử Tàng Long Tông tìm chỗ trốn tránh, tiếng hét trước khi bị tàn nhẫn giết chết.
Tô Minh biểu tình bình tĩnh, hắn không có nhiều lòng đồng tình ngăn cản cuộc giết chóc không liên quan gì hắn, đây là trận giết chóc trong tông môn tiên tộc. Tô Minh lặng lẽ bay đi, thẳng đến dưới Thiên Thủy Cốc, cũng chính là vực sâu dưới cầu treo Tàng Long Tông thì khựng lại.
Cẩn thận lại nhìn ngọc giản trong tay, Tô Minh tản ra thần thức, chốc lát sau nhoáng người lao xuống vực sâu. Không lâu sau khi hắn dừng lại thì ánh mắt rơi vào vách đá trước mặt.
Chỗ đó nhìn như bình thường, tràn ngập rêu xanh, sơn thạch toát ra tang thương, hiển nhiên tồn tại rất lâu. Bốn phía chẳng có chút linh lực dao động, càng không có dấu vết đục đẽo.
Đứng tại đây, mắt Tô Minh lóe tia sáng kỳ lạ, nâng lên tay phải định ấn pháp quyết thì nhíu mày, ngẩng đầu nhìn bên trên rồi phớt lờ nó, ấn pháp quyết chỉ vào tảng đá không có gì kỳ lạ liên tục đánh ra.
Lát sau, từng tiếng xé gió phát ra từ bên trên, Tô Minh không ngừng ấn quyết, tảng đá nhìn như bình thường lập tức phát ra tiếng ầm ầm chấn động. Chỉ thấy mặt trên như bị xốc lên rèm che, rêu xanh biến đi lộ ra là một động phủ phong kín. Trên cửa động phủ có một chỗ lõm vừa khít khảm vào khối ngọc giản. Tô Minh không chút nghỉ ngơi vung ngọc giản ấn vào chỗ lõm.
Cửa phát ra tiếng ầm ầm, từ từ mở ra.
Khoảnh khắc cửa mở thì tiếng xé gió bên trên càng vội vàng, tiếng nói âm trầm lộ ra.
“Tiểu tử, ngươi nói chỗ kho báu ở đâu? Nếu bị ta phát hiện ngươi dám chơi đùa với chúng ta thì trên lá cờ Thiên Bảo của ta còn thiếu một lũ chủ linh, có thể làm ngươi nhận hết hành hạ ôm hận mà chết!"
Thanh âm này Tô Minh nghe quen tai, suy tư liền nhớ ra trên pháp khí bay đệ tử nội tông gầy gò định huyết tế mình. Tô Minh không thèm để ý, đi hướng động phủ. Giây phút hắn bước vào động phủ thì phía trên sương khói cuồn cuộn, bên trong có ba vệt đỏ rít gào lao đến.
Đằng trước nhất chính là đệ tử nội tông gầy gò, sau lưng hai đồng môn mắt đỏ rực, mang theo mong chờ và tham lam. Trong đó một người dưới nách kẹp một thanh niên run bần bật, nhìn từ quần áo thanh niên chính là đệ tử Tàng Long Tông.
Khoảnh khắc họ xuất hiện từ trong sương khói, đệ tử nội tông gầy gò dẫn đầu liếc mắt liền thấy vách đá bị mở ra hiện động phủ, cũng trông thấy Tô Minh đứng đó.
Gã ngẩn ra rồi nở nụ cười.
“Đệ tử ngoại tông mà cũng dám đến chia một chén canh hả? Coi như ngươi may mắn, hôm nay ông nội ngươi huyết tế đã đến cực hạn, cút ngay cho ta!” Đệ tử nội tông gầy gò cười khẩy lao hướng Tô Minh, theo gã thấy thì hắn chẳng đáng là gì, nếu không tránh đường thì cứ giết ngay.
Gã để ý chính là trong động phủ, kho báu mà đệ tử Tàng Long Tông đã nói.
Hai người sau lưng gã ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Minh, rít gào tới gần, chỉ có thanh niên Tàng Long Tông bị họ kẹp dưới nách là ngây ngốc nhìn cánh cửa mở rộng. Gã chú ý thấy trên cánh cửa ngọc giản không hề bắt mắt khảm vào, con ngươi co rút nhìn chằm chằm Tô Minh.
“Không tránh đường? Nếu đã đi tìm chết, một con kiến ngoại tông bình thường, ta thành toàn cho ngươi!” Người gầy gò tới gần, thấy Tô Minh vẫn đứng đó thì mất kiên nhẫn, nâng lên tay phải muốn tiện tay giết đối phương.
Nhưng khi gã vừa nhấc tay lập tức trông thấy ánh mắt Tô Minh. Đó là đôi mắt bình tĩnh đến khiến người sợ hãi, bình tĩnh như trời đất tan vỡ trước mặt cũng sẽ không biến sắc, bình tĩnh làm đệ tử nội tông gầy gò trông thấy rồi thì tinh thần bản năng chấn động.