Đó là một con vượn, một con vượn toàn thân đỏ sậm, sắc mặt lộ điên cuồng. Cổ nó bị xích sắt vòng quanh, da lông dưới sợi xích đỏ lên, có chút máu thịt liền với sợi xích.
Sợi xích bởi vì con vượn lao nhanh mà banh thẳng ra, siết con vượn hít thở khó khăn hơn, nhưng nó vẫn điên cuồng muốn tránh thoát sợi xích trói buộc.
Màu lông sậm của nó thoạt nhìn như không phải màu vốn có mà là thời gian dài bẩn loạn. Nếu rửa sạch cho nó, từ đầu sợi lông có thể thấy đó là màu lửa đỏ!
Bộ dáng của nó không lớn, chỉ cỡ con nít ba, bốn tuổi. Bây giờ tứ chi rũ trên mặt đất, rít gào hướng bốn phía, đôi mắt nó ẩn giấu hoảng sợ và căm hận, nhìn xung quanh, người run bần bật.
Tô Minh run rẩy, hắn nhìn con vượn màu lửa đỏ trước mắt, trong đầu nổ ầm ầm, quên mất đang ở đâu, mọi thứ trở thành hình ảnh bị chôn giấu sâu trong trí nhớ.
Trong hình ảnh kia, có một thiếu niên mặc da thú đang cười vui vẻ, ở trong rừng nhảy nhót, trên vai thiếu niên có một con khỉ nhỏ màu lửa đỏ nắm chặt tóc thiếu niên, một tay khác cầm hột gặm lấy gặm để. Thỉnh thoảng nó phát ra tiếng *chi chi* thanh âm toát ra vui sướng.
“Đó là một con Hỏa Vượn dị chủng! Hỏa Vượn này không thể nào sinh trưởng ở đất Thiên Hàn, cho dù là trong phạm vi Hải Đông Tông của ta cũng chưa từng gặp! Thậm chí ta tra xét một số điển tịch, khí hậu và hoàn cảnh cả vùng đất Nam Thần vốn không thích hợp cho loại Hỏa Vượn này sinh tồn. Cho nên con khỉ này xuất hiện ta xưng nó là dị chủng! Nó cực kỳ hiếm thấy, ta cũng không biết nó là vật gì. Nhưng nhiều năm qua ta chỉ thấy duy nhất một con này!” Đồng Tử mỉm cười liếc con Hỏa Vượn, chậm rãi nói.
“Chỉ là một con khỉ mà thôi, ngươi lấy nó ra đấu giá tại đây thì cũng quá coi trọng nó rồi.” Một thanh âm sắc nhọn phát ra từ hàng người ngồi hai bên. Người nói chuyện toàn thân mơ hồ, không thấy rõ dáng vẻ.
“Đây không cũng không phải một con khỉ bình thường, tốc độ của nó rất nhanh, dù là lão phu đuổi theo cũng rất tốn sức. Thêm nữa, máu con khỉ có thể kéo dài tuổi thọ, nuốt hết tu vi sẽ tăng tiến. Nhưng quan trọng nhất là bởi vì con khỉ hiếm thấy cho nên nếu rút hồn nó nhét vào trong pháp khí thì lực lượng pháp khí lửa sẽ kinh người! Còn nữa, con vượn này sức rất mạnh, có thể đánh một trận với Tế Cốt! Dùng để trông chừng động phủ thì thật không sai, nói không chừng nó còn có thể lột xác.” Đồng Tử liệt kê ra.
Người Tô Minh run rẩy có lẽ người ngoài không chú ý, Thiên Lam Mộng ở ngay bên cạnh, liếc mắt liền thấy được, cô biểu tình bình tĩnh nhưng lòng đầy thắc mắc. Cô nhìn con khỉ rồi lại liếc Tô Minh, nghĩ không ra tại sao hắn trở nên như vậy.
Tô Minh như không nghe thấy lời của người bên cạnh, hắn nhìn con vượn, lát sau nhắm chặt mặt.
“Đáng tiếc con vượn này khó thuần phục, ta đã dùng hết cách vẫn không thể khiến nó ngoan ngoãn nghe lời. Thậm chí đè ép nó dưới Hải Sơn thì con khỉ vẫn không khuất phục. Nếu không thì ta thật không muốn lấy nó ra bán.” Đòng Tử rất là cảm thán nói. Giới thiệu con khỉ xong, lại lấy ra mấy vật phẩm khác, kể ra tác dụng của chúng.
Mỗi vật nó lấy ra nếu đặt ở hội đấu giá ban ngày đều sẽ khiến oanh động. Nhưng tại đây không dấy lên quá nhiều gợn sóng, cũng lắm là hấp dẫn tầm mắt hơn chút thôi.
Nhưng có thể tới hội đấu giá nhỏ này đều là loại người gừng già ranh như cáo cả, không tính giờ phút này dáng vẻ bị mơ hồ không người thấy được, dù có thấy thì cũng đừng mơ từ biểu tình của họ nhìn ra manh mối.
Có thể đem tu vi đạt tới hậu kỳ Tế Cốt thậm chí là cảnh giới Man Hồn, tất nhiên là trải qua vô số sinh tử. Người có thể sống sót qua thử thách tuyệt không phải hạng tầm thường.
Người tâm trí hơi kém thì không cách nào sống đến bây giờ!
Đối với những vật phẩm sau này Đồng Tử lấy ra thì Tô Minh căn bản không nghe thấy. hắn nhắm mắt lại, đè nén nỗi lòng kích động. hội đấu giá quy mô nhỏ xuấ hiện vật thứ nhất khiến hắn chưa kịp chuẩn bị gì cả, đột nhiên xuất hiện khiến nỗi lòng Tô Minh dậy sóng, chưa kịp chấp nhận thì đã đột ngột hiện ra trước mặt.
‘Tiểu Hồng…’ Trong lòng Tô Minh có thanh âm run rẩy vang vọng.
Ký ức ở Ô Sơn, Tiểu Hồng đối với hắn tựa như thân nhân, đi theo tuổi thơ của hắn, vượt qua vui buồn.
Hình ảnh quen biết Tiểu Hồng, chơi đùa với nó, cô đơn tâm sự, kiềm không được hiện ra trong lòng Tô Minh.
Trí nhớ lúc đó đầy tươi đẹp, trong đẹp đẽ luôn có một bóng dáng đỏ rực đi theo hắn lớn lên, cùng hắn tìm Bạch Linh, cùng hắn lấy trộm nước miếng Ô Long, càng nhiều lúc Tiểu Hồng là thính giả duy nhất nghe Tô Minh lầm bầm. mặc dù mỗi lần Tiểu Hồng sẽ ở bên cạnh không ngừng gậm trái cây sau đó lén vứt hột.
Tô Minh vĩnh viễn không quên được tất cả, hắn vẫn luôn nhớ Tiểu Hồng có một động tác, đó là ngửi tay phải lộ vẻ si mê. Bộ dáng kia khắc sâu trong trí nhớ của Tô Minh.
Tô Minh còn nhớ rõ, hắn từng âm thầm đi theo Tiểu Hồng dò xét sự thật, thấy nó bứt lông con gấu xong làm các chuyện sau đó.
Cho đến Ô Sơn thay đổi, cho đến hố đen xuất hiện cuốn Tô Minh vào trong. Chờ hắn lần nữa mở mắt, Ô Sơn không còn, A Công không còn, bộ lạc không còn, Tiểu Hồng cũng không còn.
Ngày không phải là ngày Tây Minh, đất không phải là đất Tây Minh, tất cả đều xa lạ, lạ đủ khiến một người không thể không nhanh chóng lớn lên, không thể không tập quen im lặng, không thể không học tàn nhẫn chém giết. Chỉ có ở đêm khuya vắng người ở trong góc một mình nhìn bầu trời, hoài niệm, làm bạn với cô độc.
Tô Minh mở mắt ra, giây phút hắn mở mắt, tất cả tĩnh lặng như trở về vị trí cũ. Bên tai hắn truyền đến tiếng kêu rên của con Hỏa Vượn, truyền tới thanh âm của Đồng Tử, truyền tới tiếng trả giá.
Tô Minh thấy con vượn lông đỏ sậm không ngừng giãy dụa như sắp nghẹt thở, bỏ qua ý niệm chạy trốn, ngồi xổm dưới đất, biểu tình bi thương. Ánh mắt nó không ở đây, linh hồn nó không còn trong thân thể, như rời khỏi chỗ này rất xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tô Minh nhìn nó, lòng đau nhói, loại đau này như thủy triều bao phủ, dù rằng hắn nhìn ra được con vượn không phải là Tiểu Hồng.
Nó có linh động như Tiểu Hồng, có bộ lông tương tự, có tốc độ giống nhau, nhưng Tô Minh ở chung với Tiểu Hồng đã nhiều năm, từ vài chỗ rất nhỏ là có thể nhìn ra được đây là Hỏa Vượn nhưng, nó rốt cuộc không phải Tiểu Hồng.
Tựa như Bạch Tố, cô không phải là Bạch Linh.
Lúc Tô Minh nhìn con khỉ, dường như nó phát hiện ra, trong mười mấy người khiến nó căm ghét có một người, ánh mắt khác với người khác. Trong ánh mắt đó lộ ra không phải lạnh lùng mà là một loại đau thương.
Ánh mắt như vậy sau khi nó bị bắt thì cũng từng gặp một ít, trong đau thương đó còn tồn tại thương hại và đồng tình.
Đối với sự thương hại đó nó không cần.
Nhưng ánh mắt người này thì khác. Con vượn có linh trí cực cao quay đầu xem hướng ánh mắt đó, nó thấy thân hình mơ hồ, thấy ánh mắt nhìn lại đó.
Ánh mắt kia không có đồng tình, không có thương hại mà đơn thuần là đau thương. Loại đau thương này khiến người con vượn run lên.
“Con khỉ này không cách nào đơn độc đổi vật, giá trị của nó tuy lớn mà nhỏ. Vậy đi, ta có một luồng ánh sao luyện chế gần trăm năm, đổi hai khối Tạo Hải Thạch của ngươi!”
“Lão phu không có ánh sao nhưng năm đó từng thu được xương thánh thú Vu tộc, đem luyện thành con rối, nhưng giá con rối đã vượt qua những vật phẩm của ngươi. Ngươi tăng thêm mười giọt Hải Tủy Hải Đông Tông thì ta trao đổi với ngươi!”
Đây là cuộc bán đấu giá Tô Minh chưa từng thấy, không phải lấy thạch tệ đấu giá mà là lấy vật đổi vậy. không có cái gì người trả giá cao, cùng ai giao dịch phải lấy ra vật người đó thiếu, ý chí của người đó quyết định tất cả.
“Ánh sao thì lão phu có thể tự luyện chế, tuy hơi tốn thời gian. Còn con rối thánh thú Vu tộc, vật này nếu lão phu tốn chút thời gian, đi Vu tộc cũng không phải không thể lấy. Lão phu muốn là một ít vật hiếm lạ, nếu không có thì coi như xong.” Đồng Tử lắc đầu, trước mặt nó trôi nổi bốn vật phẩm. Một cái là bình ngọc, ba cái khác là một cây dù xanh và hai khối đá màu đen.
Theo lời mới giới thiệu, trong bình chứa dịch Hải Tủy, tác dụng chưa nói nhưng nhìn người xung quanh phản ứng thì chắc cũng biết.
Còn về dù nhỏ kia thì là một pháp bảo có công hiệu đặc biệt. Nó có thể khiến hơi thở của ngươi hoàn toàn biến mất. Cuối cùng hai hòn đá đen chính là Tạo Hải Thạch. Công hiệu giống như rên, có thể trống rỗng sáng tạo ra biển cả, có uy lực lớn lao.
Trừ bốn vật phẩm này ra chính là Hỏa Vượn.
Chẳng qua hai bên mười mấy người không hứng thú với vật Đồng Tử lấy ra lắm, chỉ có hai người kêu giá nhưng không khiến Đồng Tử hài lòng.
“Không ai có vật hiếm lạ, nếu không có thì thay người khác lên vậy.” Đồng Tử có chút thất vọng, liếc mắt hai bên định thu lại vật phẩm.
Nhưng lúc này mắt Tô Mih chợt lóe, phát ra tiếng nói.
“Chờ chút!”
“Ta lấy Thiên Châu đổi!”
Gần như lúc Tô Minh mở miệng thì bên cạnh cũng truyền ra giọng Thiên Lam Mộng!
Hai người cùng lúc lên tiếng, khiến Đồng Tử nghe xong liếc mắt nhìn. Ánh mắt đầu tiên nó không nhìn Tô Minh mà là Thiên Lam Mộng ngồi bên cạnh.
“Mấy viên Thiên Châu?” Đồng Tử nhìn Thiên Lam Mộng, cười hỏi.