Mục lục
Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài động Tô Minh ở, trên bầu trời, ông lão nhìn mặt đất, biểu tình ngày càng trầm trọng, cuối cùng lộ ra rung động.

“Tuyết Văn…Man Văn năm đó của Tư Mã Tín chính là Tuyết Văn. Hàn Tuyết Văn này từng danh động Thiên Hàn, cực kỳ thích hợp tu hành mộc pháp Thiên Hàn Tông! Không ngờ ta lại một lần nữa nhìn thấy tuyết văn giống hệt của Tư Mã Tín!” Ông lão hít sâu, mắt ngày càng sáng ngời.

“Hay cho một kẻ hoàn thành Ngưng Huyết Khai Trần, có thể lĩnh ngộ cảm nhận hai loại Man Văn hoàn toàn khác biệt. Ngươi từ bỏ Hỏa Nguyệt, bây giờ Hàn Tuyết Văn này chắc đã phù hợp tâm tình ngươi rồi. Nhưng từ người Tư Mã Tín có thể đoán ra Hàn Tuyết Văn là băng đến cực điểm, đoạn là đoạn dục, chúc vô thị chi biết, người này sẽ lựa chọn ra sao đây.” Ông lão thì thào, nghiêm túc nhìn mặt đất. Ánh mắt ông như có thể xuyên thấu mọi thứ, nhìn thấy bên trong động sâu trong rừng, một người ngồi xếp bằng toàn thân phủ băng giá…một người thương tâm.

“Nếu hắn lại từ bỏ nữa, trừ phi hắn có thể cảm nhận Man Văn thứ ba, nếu không thì chỉ đành lựa chọn một văn không phù hợp với mình. Nếu còn không chọn vậy tu vi sẽ vĩnh viễn đông lại tại đây, không thể tăng lên nữa.” Ông lão vẻ mặt lo lắng.

Ông hiểu rất nhiều về Man Văn. Trong lịch sử Man tộc từng xuất hiện một ít người Khai Trần không vẽ Man Văn, nhưng những người đó không hề ngoại lệ đều là tu vi không cách nào tăng tiến, cả đời đứng tại chỗ.

Không vẽ Man Văn thì không xem như là Man tộc chân chính!

“Chắc hắn sẽ không từ bỏ đâu…” Ông lão đang nói thầm thì bỗng biến sắc mặt.

Dưới đất trong rừng sâu, bên trong hang động, trong thế giới nội tâm Tô Minh ngồi xếp bằng, quanh quẩn một câu thì thầm.

“Bỏ vào trong kính hồ đi, xoay người thì không cần mang đi…” Tô Minh thì thầm, hắn nhìn kính băng bên trong có hoa tuyết, nhìn người đàn ông áo trắng đằng sau hoa tuyết.

‘Mình có thể bỏ thứ đó vào trong kính hồ không mang đi sao...’ Mặt Tô Minh lộ biểu tình đau khổ, lại lần nữa thở dài.

‘Mình đã thất hứa một lần…’

‘Không thể ngay cả ký ức này và thiếu niên xúc động đều bỏ đi. Nếu làm như vậy thì, coi như mình được Hàn Tuyết Văn thì ta vẫn là ta sao?’ Tô Minh nhắm chặt hai mắt.

“Hay cho một Man Văn Khai Trần, ta không tưởng tượng được suy tưởng văn Khai Trần nhưng lại huyễn hóa ra làm trăng trong nước, hoa trong gương. Những thứ này đều là hư ảo, chúng đều không phải là thật! Tất cả chỉ là kính hoa thủy nguyệt, cuối cùng không phải là ta lựa chọn!” Tô Minh mở bừng đôi mắt.

“Kính hoa thủy nguyệt…ta không cần!”

Khoảnh khắc Tô Minh nói ra câu này, băng cảnh trước mặt hắn lập tức xuất hiện nhiều vết rạn, từng tiếng *răng rắc* vang lên vỡ thành vô số mảnh vụn. Ngay cả hoa tuyết bên trong, thân hình áo trắng kia như bị tách thành vài phần, tồn tại trong mỗi một mảnh vỡ tán loạn trước mặt Tô Minh.

“Ngu xuẩn!” Ông lão ở trên trời khi thấy hình ảnh này thì tức giận bật thốt, nhưng ông không giống lần đầu Tô Minh từ bỏ Man Văn muốn ra tay cản, chỉ đứng nhìn Tô Minh làm như vậy.

“Nhưng có đủ quyết đoán! Tâm tính phù hợp với yêu cầu đồ đệ của ta. Nếu ngươi thật có thể suy tưởng ra Man Văn thứ ba, vậy cho dù ngươi không thể làm đồ đệ của ta, không qua được thử thách thì ta cũng sẽ đưa ngươi vào Thiên Hàn Tông!” Ông lão nhìn mặt đất, chờ đợi Man Văn thứ ba mà chính ông cũng không biết có xuất hiện hay không.

Thời gian chậm rãi trôi đi, rất nhanh đã là đêm tối. Chẳng qua đêm nay trên bầu trời chiếu sáng ánh lam và ánh đỏ, hình ảnh thật quái lạ.

Trên mặt đất, trong động, lớp băng trên người Tô Minh tán đi, khí lạnh băng giá đóng trên vách đá tản ra trong ngoài núi đều trở lại bình thường.

“Làm không được sao…” Ông lão ở trên trời đợi thật lâu sau thở dài thườn thượt.

Nhưng ông không rời đi mà vẫn ở giữa không trung, tiếp tục chờ, dõi mắt chờ. Một đêm qua đi, khi bầu trời sáng ngời thì Tô Minh trong hang sâu vẫn ngồi xếp bằng, không động đậy. Không có dấu hiệu xuất hiện suy tưởng Man Văn nào, giống như hắn chỉ đang ngủ say.

“Hắn từ bỏ Hỏa Nguyệt thuyết minh bộ lạc hắn sinh ra và lớn lên không phải tu hỏa. Bởi vì khác nhau, bởi vì không muốn nên không chọn. Từ đó có thể thấy ra hắn trọng thân tình.”

“Hắn từ bỏ Hàn Văn, không muốn vô thị, không muốn lạnh băng, thuyết minh hắn trọng là tình cảm.”

“Nhưng càng là người như vậy càng không thích hợp tu hành công pháp và truyền thừa ta. Hắn làm không được tà, làm không được đảo điên. Thử thách…vốn không cần nữa.”

Ba ngày sau, ông lão thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm mặt đất, không chờ nữa. Ông hiểu rằng mặc kệ thời gian Khai Trần dài hay ngắn, một khi thức tỉnh khỏi suy tưởng thì đại biểu kết thúc.

Mà giờ phút này, ông cảm nhận được Tô Minh ở trong động mở mắt ra.

“Nếu ngươi lựa chọn Thiên Hàn, đến khi đó ta sẽ khai…” Ông lão lầu bầu, mang theo tiếc nuối và không tha bước đi hướng Phổ Khương bộ lạc phía xa. Bóng lưng ông có chút cô độc.

Theo ông đi xa, ánh sáng lam và đỏ dần biến hư ảo, cuối cùng ngay cả tượng đá vẫn luôn nhắm mắt cũng biến mất theo.

“Thất bại rồi.” Trong hang, Tô Minh mở mắt ra nhìn vách đá trước mặt, khẽ nói.

Xung quanh tối đen, rất yên tĩnh. Trong không gian tĩnh lặng, Tô Minh ngẩng đầu lên.

Hắn có vẻ mặt bình tĩnh, không còn mơ hồ, không còn dao động mà im lặng ở trong bóng tối tự hỏi lòng mình, từ bỏ hai Man Văn cường đại thì có đáng giá hay không.

‘Hỏa Nguyệt khác với bộ lạc của ta, để ta thay đổi bộ lạc từ nay không còn là tộc nhân Ô Sơn bộ lạc mà trở thành Hỏa Man…việc này, ta không muốn.’

‘Hàn Tuyết, để ta đem tất cả tình cảm bỏ trong gương, xoay người thì không mang theo. Việc này ta cũng không làm được. Nếu vậy thì không cần tiếc nuối làm gì.’

Tô Minh có thể cảm giác ra trong người hai lần từ bỏ suy tưởng được đến Man Văn, tu vi Khai Trần như mất đi sức sống, có ý suy tàn.

“Cái gì là văn…” Tô Minh không chú ý tu vi mình suy giảm, ngẩng đầu nhìn vách đá tối đen trên đầu, thì thào.

Văn, là một loại biểu lộ nội tâm, là một loại chỉ thuộc về tự mình hiểu. Đây là điều năm đó A Công từng nói cho hắn, Tô Minh luôn khắc ghi trong lòng.

“Vì sao Man Văn phải cần suy tưởng.” Tô Minh cười.

Nụ cười của hắn rất nhẹ, nhưng trong nụ cười mỉm kia lại có phần giác ngộ mà không người ngoài nào làm được.

“Người sống trên đời này thường là không biết, chính mình là duy nhất, không biết tâm mình, cần suy tưởng, cảm nhận lòng mình. Cái gọi là Man Văn kỳ thật chính là loại tự hỏi!” Mắt Tô Minh bình lặng không dao động nhưng dần biến sâu thẳm.

“Ta tự hỏi mình, cho nên mới có Hỏa Nguyệt và Hàn Tuyết nhưng đây chỉ là kính hoa thủy nguyệt. Nếu đó là ta tự hỏi ra thì không nhất định là điều ta thật sự muốn.” Tô Minh nhấc lên tay phải đưa tới trước mặt.

Hắn nhìn tay phải của mình, mắt dần lấp lóe tia sáng kỳ lạ.

“Nhờ lần suy tưởng này, ta mới biết rằng mình rốt cuộc muốn là văn gì.” Tô Minh mỉm cười, đem ngón tay phải đặt bên miệng, cắn chảy ra máu. Máu rất đặc, bên trong ẩn chứa lực lượng Khai Trần trong người Tô Minh.

Trong lực lượng Khai Trần ngưng tụ huyết này chính là Man huyết!

“Lấy Man huyết vẽ xuống Man Văn…” Ngón tay Tô Minh không chút do dự chỉ vào trán mình, chạy xuống dưới vẽ ra nét Man Văn thứ nhất trong đời!

Đó là vệt đỏ nhìn thấy ghê người, từ trán hắn xẹt qua chóp mũi, đôi môi, liên tiếp với cằm.

Nếu là vẽ Man Văn thì sẽ dẫn động lực lượng Khai Trần trong người phản ứng, sẽ xuất hiện hình ảnh làn da cuồn cuộn sương đỏ dâng lên như đợt trước, nhưng hiện giờ lại không xuất hiện.

“Văn này là ý chí của ta.” Mắt Tô Minh càng sáng ngời. Trong đáy mắt tồn tại một ít hình ảnh, đó là ấn ký khắc sâu trong linh hồn của hắn, cả đời không quên.

Tay phải lại lần nữa vẽ một đường xẹt qua mắt trái. Nhưng vẽ xuống nét này, lực lượng Khai Trần trong người bình tĩnh như cũ, không xúc động.

“Nó không phải đạt được từ suy tưởng, mà là từ bỏ suy tưởng nhận định ra.” Tô Minh thì thầm, mắt nhắm nghiền. Ngón tay vẽ ra nét thứ ba, ở trên mặt bây giờ có ba vệt máu đỏ. Nhưng rất khó thấy được rốt cuộc hắn đang vẽ cái gì. Có lẽ chỉ có hình ảnh tồn tại trong con ngươi khép kín mới lộ rõ Man Văn Tô Minh sắp vẽ ra.

“Nó không phải nguyệt của Hỏa Man!” Tô Minh vẽ ra nét thứ tư, thứ năm.

“Nó không phải là tuyết băng giá!” Trên mặt hắn, các vệt máu nhìn hơi rối loạn. Dù không ít nhưng cứ thấy thiếu thứ gì đó liên tiếp chúng lại, khiến không ai nhìn ra được đây là hình gì.

“Nó là…” Tô Minh không biết mình vẽ bao nhiêu nét.

Giờ thì ngón tay phải chợt ngừng, hai mắt khép bỗng mở ra, ngón tay hắn xẹt qua huyết dịch thác loạn tựa như điểm mắt cho rồng, đem các vệt máu hoàn chỉnh liên tiếp lại, hình thành một ngọn núi năm đỉnh!

Năm đỉnh, Ô Sơn!

Khoảnh khắc xuất hiện Ô Sơn Văn, lực lượng Khai Trần trong người Tô Minh bị dẫn động, khiến toàn thân tràn ngập nhiều sương đỏ. Đám sương này ùa vào trong văn năm đỉnh núi, khiến Ô Sơn tựa như là thật sự!

Nếu như Thiên Tà Tử không đi, khi nhìn thấy văn này nhất định sẽ thở dài một tiếng. Đây là sơn văn, bình thường nhất trong Man Văn. Nhưng cùng lúc đó, sau khi ông thở dài thì chắc chắn sẽ hít ngụm khí, thở dài biến thành rung động. Rung động này thậm chí hơn văn Hỏa Nguyệt và Hàn Tuyết gấp mấy lần mà ông cảm nhận được từ Tô Minh, khiến ông không thể tin nổi!

Văn Man Văn đều rất đơn giản, có thể vẽ ra hai loại sự vật tính phức tạp, nhưng nếu như nhập vào…

Tô Minh vạch ngực áo, ngón tay phải vẽ xong Ô Sơn không chút tạm dừng, ở ngực, đôi mắt hắn lộ ra dịu dàng và hồi ức, từng nét một, vẽ ra…một bộ lạc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK