Trên bầu trời con thú Cửu Anh năm đầu gầm rống, tiếng như sấm đánh oành oành kinh người. Ông lão xấu xí Vu tộc không thể chịu đựng ngã xuống đất hôn mê.
Trong động phủ, gậy rắn phát ra tiếng rít sắc nhọn, xem bộ dạng như gặp phải đại địch, tùy thời sẽ lao ra. Nhưng bởi vì trong người có khắc ấn của Tô Minh, năm cái đầu thú Cửu Anh kẻ địch của nó lại thuốc về hắn, cho nên nó bỏ ý niệm chém giết.
Còn về ông lão Man tộc trong phòng đá, bây giờ mắt nhắm nghiền, thân thể run bần bật. Trên bầu trời truyền đến tiếng gầm, trạng thái hiện giờ của lão không thể chịu đựng được nữa.
Tô Minh ngồi xếp bằng trong đại sảnh động phủ, đôi tay bấm đốt niệm thần chú không ngừng biến đổi, lực lượng thiên địa dâng tràn dung hợp với thần thức của hắn, xông vào trong Hàm Sơn Chuông.
Xung quanh Tô Minh có một vòng bụi phấn linh thạch. May là hắn có linh thạch không ít mới có thể giữ cho sự tiêu hao này. Thật nhiều linh thạch không ngừng bị Tô Minh lấy ra, hút hết linh lực bên trong rồi lại lấy ra cùng số lượng linh thạch.
Lấy cách này, chậm rãi, lực lượng ùa vào Hàm Sơn Chuông ngày càng nhiều. Bầu trời năm cái đầu gầm rống chậm rãi, cái đầu thứ sáu của con thú chín đầu cũng rung động.
Theo nó rung động, Tô Minh ở trong Hàm Sơn Chuông lần nữa cảm nhận bình chường tồn tại. Hắn biết rõ, chỉ cần mình có thể đột phá bình chướng này, vậy có thể khiến cái đầu thứ sáu này mở mắt ra, thức tỉnh.
Có kinh nghiệm cái đầu thứ năm thức tỉnh, Tô Minh biết muốn đột phá bình chướng này thì rất khó. Nhưng hắn không tử bỏ, dùng linh thạch kéo dài, lấy lực lượng thiên địa làm dẫn, lần lượt trùng kích.
Liên tục năm lần, mỗi lần trùng kích đều khiến bình chướng vô hình như chấn động. Mỗi lần rung động thì cái đầu thứ sáu ở bên ngoài cùng run rẩy, đôi mắt nhắm chặt có dấu hiệu sắp mở.
Nhưng chỉ cần bình chướng vô hình không mở thì cái đầu thứ sáu sẽ không thức tỉnh. Mắt Tô Minh chớp lóe, đôi tay bấm thần chú lại đẩy ra trước.
“Mở!!!”
Đầu óc chấn động, bình chướng trong Hàm Sơn Chuông lại trùng kích, thân thể cái đầu thứ sáu run bần bật nhưng vẫn không thức tỉnh.
Thử tám lần rồi Tô Minh hiểu, dựa theo cách cũ khiến cái đầu thứ năm thức tỉnh là cực hạn tu vi hiện nay của hắn. Rõ ràng sau bốn đầu Hàm Sơn Chuông, mỗi cái đầu thức tỉnh đều cần tu vi cuồn cuộn chống đỡ, không dễ dàng như bốn cái đầu trước.
Bây giờ tu vi của hắn chỉ kém một chút là có thể khiến cái đầu thứ sáu thức tỉnh, nhưng chênh lệch một chút tựa như khe vực không cách nào vượt qua.
‘Như vậy xem ra chỉ có thể nhờ vào sức mạnh bên ngoài!’ Mắt Tô Minh chợt lóe, đôi tay không bấm thần chú nữa mà đứng dậy lùi lại vài bước, đi tới chỗ sâu nhất trong động phủ, vách đá có vài khe nứt, khiến sơn mạch như hít thở.
Giây phút tới gần vách đá thì tay phải Tô Minh bỗng nâng lên ấn vào bề mặt. ấn một cái vách đá lập tức chấn động, khe hở mới xuất hiện, liên tiếp với khe cũ. Lực lượng một chưởng của Tô Minh, những khe hở xuyên thấu vách đá, liên tiếp với bên ngoài.
Khe hở gia tăng, lúc trước hít thở yếu ớt như gấp gáp nhiều hơn. Trong phút chốc sơn mạch tăng hô hấp lớn, bởi vì tăng lớn khiến lực lượng thiên địa tăng mạnh vài lần lao đến, khiến sơn mạch lại xuất hiện vòng xoáy khổng lồ.
Vòng xoáy là lực lượng thiên địa ngưng kết thành, bây giờ xuất hiện, theo thần thức của Tô Minh đánh hướng Hàm Sơn Chuông. Bình chướng bên trong khiến đầu óc Tô Minh ù vang, như sắp tan vỡ, thân thể cái đầu thứ sáu run bần bật, chậm rãi nâng lên, đôi mắt đã hé ra khe hở.
‘Cach này không sai, nhờ vào cách cục nơi này có thể giúp mình đột phá chút hạn chế. Lại kéo dài một lúc là thành công!’
Nhưng ngay lúc đó, mặt Tô Minh trắng bệch. lực lượng thiên địa quá khổng lồ, thần thức của hắn tựa con thuyền trong sóng giữ, khó thể khống chế, tu vi của hắn vẫn không đủ.
Mắt thấy lực lượng thiên địa tuôn trào như con ngựa hoang thoát cương chạy tứ tán. Đôi mắt Tô Minh có tơ máu, một khi lực lượng thiên địa tán ra ngoài thì dù có thể lại ngưng tụ, nhưng nếu không một hơi nhờ vào thế cái đầu thứ năm mở ra mà thức tỉnh cái đầu thứ sáu, sau này thử nữa trừ phi tu vi cao không ít, nếu không thì thời gian ngắn khó thể thành công.
Đối mặt loại kết quả này, Tô Minh nhất định phải đánh cuộc!
Hắn cắn đầu lưỡi, hộc búng máu. Theo máu phun ra, bốn khối Man Cốt trong người Tô Minh tùy theo chấn động, phát ra tất cả lực Tế Cốt hiện nay của hắn.
Cùng lúc đó, kinh mạch bị mở ra trong người Tô Minh, lực lượng luyện khí trở thành chất lỏng nhanh chóng vận chuyển ngày càng ít, đến cuối cùng gần như biến mất. Những luyện khí biến mất này đã nhập vào hết thần thức của Tô Minh, khiến lúc lực lượng thiên địa sắp tan vỡ thì thần thức miễn cưỡng khống chế chúng.
Một giây, hai giây, sau hai giây thì lực lượng thiên địa dâng trào xuất hiện tán loạn. Tay phải Tô Minh nâng lên nhanh như tia chớp chỉ vào người, mỗi lần ngón tay rơi xuống thì trong cơ thể kinh mạch bị mở rộng sẽ liên tiếp chỉ điểm.
Khi hắn điểm vài cái, người nặn ra lực luyện khí còn sót lại, thêm vào lực lượng Man Cốt phối hợp, cuối cùng khiến lực lượng thiên địa tan vỡ kéo dài thêm hai giây.
Chính vì bốn giây này, bình chướng vô hình trong Hàm Sơn Chuông đột nhiên bị xé mở, Theo đó đôi mắt cái đầu thứ sáu mạnh mở ra, bên trong có ánh sáng xám chớp động. Cái đầu thứ sáu đã thức tỉnh!
Nó ngửa đầu phát ra tiếng gầm, còn lại năm cái đầu cùng gào thét, thanh âm kinh thiên động địa vang vọng tám hướng. Ông lão Man tộc trong động phủ của Tô Minh không thể chống cự được nữa, thân thể nổ ra không nhiều lắm mưa máu, lập tức rơi vào hôn mê, loại hôn mê này là cố ý!
Trên bầu trời, trong đôi mắt cái đầu thứ sáu thức tỉnh xuất hiện bóng dáng Tô Minh. Bây giờ sáu cái đầu cùng gầm lên, thanh thế kinh người, đáng tiếc không ai nhìn thấy, chỗ này lại là nơi xa xôi trong Vu tộc. Nếu không thì chắc chắn sẽ khiến người để ý.
Bộ dạng của thú Cửu Anh nhìn như thánh thú của Vu tộc, đổi là ai thấy cũng sẽ chấn kinh.
Tô Minh ngồi xếp bằng trong động phủ, mặt trắng bệch nhưng đôi mắt đầy kích động. Hắn có lòng muốn mở ra cái đầu thứ bảy, nhưng thân thể đã rất yếu ớt, linh thạch tiêu hao cực lớn. Huống chi hắn biết lấy tu vi hiện giờ, khiến cái đầu thứ bảy thức tỉnh vốn là chuyện không thể.
Im lặng, hắn từ bỏ tiếp tục. Đôi tay bấm đốt niệm thần chú, tay phải chỉ lên trên.
“Cửu Anh Nam Hoàng Thông Hình Sát, thu!” Miệng Tô Minh lầm bầm, theo ngón tay chỉ, bầu trời thú Cửu Anh to lớn nhanh chóng biến mơ hồ, chớp mắt trong suốt không còn bóng dáng. Hàm Sơn Chuông cũng thu nhỏ lại, hóa thành luồng sáng đen vọt hướng sơn mạch, dọc theo mấy lỗ hổng bên trên động phủ chui vào, bềnh bồng trước mặt Tô Minh.
Hàm Sơn Chuông bây giờ trông như lục lạc cổ xưa, tỏa ra tang thương. Khi Tô Minh nhìn thì hắn có cảm giác nó là một phần thân thể, dù nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận sự tồn tại của nó. Tinh thần máy động là có thể khiến báu vật này biến đổi.
‘Sau khi cái đầu thứ sáu thức tỉnh ra thần thông, chỉ là như vậy…’ Tô Minh nhắm mắt lại, cảm nhận trong Hàm Sơn Chuông bởi vì cái đầu thứ sáu thức tỉnh, tất cả biến đổi tăng lên, lát sau từ từ mở mắt ra, giật mình.
Hắn nhíu mày, lấy một ít đan dược nuốt xuống, không vận chuyển mà đứng dậy đi qua đi lại trong động phủ, dường như chần chờ việc gì đó khó quyết định.
‘Như vậy xem ra dù tu vi đến trình độ nhất định, muốn mở ra cái đầu thứ bảy cũng không khả năng lớn. Nhưng cùng lúc đó, một khi có thể mở ra cái đầu thứ bảy, hiện ra biến đổi thì sẽ đạt tới trình độ cực kỳ đáng sợ. Nếu mình đoán không sai, dựa theo thuật pháp của cái đầu thứ sáu, một khi cái đầu thứ bảy thức tỉnh, có xác suất rất lớn khiến một lũ chân linh của thú Cửu Anh giáng xuống.’
Tô Minh dừng bước chân, mắt có quyết đoán.
‘Việc này không thể do dự nữa, tại đất Vu tộc này vốn nguy hiểm trập trùng, giết chóc không thể tránh được, nếu đã vậy thì…’ Tô Minh nhìn Hàm Sơn Chuông bềnh bồng ở một bên, vẻ mặt phức tạp.
‘Mình phải hoàn thành yêu cầu thức tỉnh cái đầu thứ bảy!’ Tô Minh vung tay áo, Hàm Sơn Chuông lập tức bay hướng hắn, dung nhập vào thân thể.
‘Chuông này đúng là báu vật, nhưng tại sao nó bị đặt ở Hàm Sơn Thành nhiều năm như vậy mà không bị người lấy đi, chỉ có Tư Mã Tín và mình có thể tranh đoạt? Man tộc không thiếu cường giả, còn có ám ảnh tiên tộc giáng xuống. Tại sao họ bỏ qua Hàm Sơn Chuông? Trừ phi bọn họ không cách nào mang đi, không thể lấy, hoặc là…không dám di động?’ Vấn đề này Tô Minh từng nghi hoặc nhưng đến hiện nay vẫn không có đáp án chính xác.
Lắc đầu, hắn không suy nghĩ việc này nữa mà khoanh chân ngồi, hít vào thở ra, thời gian nhoáng một cái đã qua ba ngày.
Ba ngày sau, ông lão Vu tộc hôn mê ngoài sơn mạch mở mắt ra, con mắt xoay tròn vài vòng, đứng bật dậy, nhìn bốn phía, từ từ lùi ra sau.
“Cứ thế đi rồi?” Giây phút lão lùi lại thì giọng lạnh lùng của Tô Minh chậm rãi truyền ra từ trong sơn mạch, rơi vào tai ông lão.
Người ông lão khựng lại, mặt nặn ra nụ cười.
“Nếu không có việc gì thì ta không ở đây nữa, đã vài ngày không về, trong bộ lạc còn có không ít việc đang chờ, núi này là của ngươi.” Ông lão vội vàng nói.
Từ đầu tới cuối lão không nhìn thấy bóng dáng Tô Minh, trong lòng đối với Nhiếp Hồn Ương Vu càng kiêng dè sâu hơn. Cộng thêm tình hình trước khi hôn mê khiến lão kinh sợ, giờ sớm không có lòng xung đột.
“Phạm vi ba ngàn mét nơi đây…” Giọng Tô Minh chậm rãi truyền ra, không đợi hắn nói xong thì ông lão Vu tộc liên tục gật đầu.
“Biết biết, trong ba ngàn mét, ta đi nói với người trong bộ lạc tuyệt đối sẽ không bước vào. Cái kia, không có việc gì thì ta xin từ biệt.”