Không biết ngộ đạo kéo dài bao lâu, có lẽ mấy ngày, có lẽ là vài năm, cũng có lẽ là mấy chục, hàng trăm năm hoặc lâu hơn. Chính Tô Minh cũng không biết thời gian, không biết ngộ đạo này đại biểu cái gì với hắn.
Tô Minh không biết, đây là từ xưa đến nay, trong thế giới bươm bướm Tang Tương, vài kỷ nguyên qua, từ kỷ thứ nhất bắt đầu đến bây giờ chưa từng xuất hiện cảnh giới ngộ đạo hướng đạo nhai.
Đừng nói là người ngoài, chính Tam Hoang cũng chưa từng ngộ đạo như vậy. Thậm chí là Tang Tương từng hoàn chỉnh, nó cực kỳ khát vọng. Tất cả xuất hiện trên người Tô Minh vào phút này. Có lẽ đây là lần đầu tiên cũng là cuối cùng trong thế giới này.
Khi Tô Minh bước vào ngộ đạo chưa từng có thì mất hết ý thức, mặt mờ mịt đi trong không trung. Trong đại giới ý chí Tang Tương tránh né, tận cùng vòng xoáy âm tử nối tiếp với thế giới, ý chí Tang Tương run rẩy. Ý chí Tang Tương biến thành một con bươm bướm nhìn trời sao xa xôi, thân thể run rẩy, cảm nhận trên người có một hơi thở làm nó rung động. Đó là hơi thở đạo nhai, trạng thái này là có người đang cảm ngộ đạo nhai. Tang Tương không thể tin được, nó run rẩy, ý chí tan rã, dù lại ngưng tụ nhưng có thể thấy được nó rung động.
- Là hắn sao ... người đang cảm ngộ, là hắn đúng không?
Biểu tình Tang Tương phức tạp, nó từng vô cùng khát vọng loại cảm ngộ này nhưng luôn không xuất hiện, giờ đã hiện ra, trong thế giới của nó.
Cùng lúc đó, trong Tam Hoang đại giới, trên bản tinh Minh Hoàng, dưới cái cây trông sum xuê nhưng thật ra đã chết, thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành yên lặng đứng đó nhìn cái cây, không biết đang nghĩ điều gì.
Giây phút Tô Minh bước vào ngộ đạo, thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành biến sắc mặt, vụt xoay người, ngẩng đầu nhìn chằm chằm trời sao, biểu tình dần lộ ra khó tin. Rất hiếm khi thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành làm vẻ mặt như vậy, y nhấc chân định đi tìm.
- Hơi thở đạo nhai, đây là hơi thở đạo nhai, là có người cảm ngộ đạo nhai! Không thể nào, không có sinh mệnh nào đạt tới đại viên mãn bất khả ngôn, không tới cảnh giới đó thì không cách nào cảm ngộ đạo nhai! Đây là ... Tô Minh!
Thanh niên do ý chí Tam Hoang biến thành khựng bước, biểu tình vẫn tràn đầy khó tin nhưng không bước ra một bước.
Giờ phút này, trong Thiên Khuyết giới cánh thứ bốn mà Tô Minh ở, giây phút hắn cảm ngộ đạo nhai, thuyền cổ ẩn hình bên lỗ hổng, Diệt Sinh lão nhân ngồi khoanh chân nhìn dấu chưởng của Tô Minh in trên bia gỗ, khóe môi cười nhạt.
Chợt nụ cười đông lại, Diệt Sinh lão nhân vụt ngẩng đầu, biểu tình hoàn toàn biến đổi.
- Cảm ngộ đạo nhai, cái này ...
Diệt Sinh lão nhân con ngươi co rút, lóe qua tia không thể tin, mãnh liệt hơn cả Tam Hoang, Tang Tương.
Diệt Sinh lão nhân không suy nghĩ nhiều, mạnh lắc người, trông như vẫn còn khoanh chân nhưng có một cái bóng chồng lên người lão, nhanh chóng bay ra thể xác, tựa tàn ảnh xuất hiện trong nhất giới này. Tàn ảnh xuất hiện ở nơi Tô Minh mờ mịt tiến tới, nó giơ lên tay phải định ấn xuống.
Nhưng khi bàn tay đụng vào Tô Minh thì có tiếng ầm vang, người hắn phát ra khí thế kinh thiên, nó thuộc về ... đạo nhai!
Khoảnh khắc hơi thở xuất hiện, cái bóng phát ra tiếng gào thê lương, tan biến. Trông như Tô Minh chẳng biết gì, vẫn biểu tình mờ mịt đi tới. Tô Minh thật sự không nhận ra, giờ đây hắn chìm trong ngộ đạo, đã quên mọi thứ, đầu óc trống rỗng.
Trên thuyền cổ, khi cái bóng tan biến thì Diệt Sinh lão nhân khoanh chân ngồi run lên, hộc ngụm máu. Bao nhiêu năm qua trừ lúc Diệt Sinh lão nhân bước vào lỗ hổng cánh Tang Tương ra vì vết thương toác ra mà hộc máu, giờ là lần thứ hai lão nhìn thấy máu của mình.
Cả đời Tang Tương không chạm tới đạo nhai, nhưng cảnh giới năm đó cho nó cảm giác đạo nhai tồn tại, đó là cảm giác thấy nhưng sờ không được. Bởi vậy lúc phát hiện hơi thở này, trong tinh thần Tang Tương hiện ra hai chữ đạo nhai, mặc dù chỉ có một lũ hơi thở và hiểu ra nhưng đối với nó đã là ước mơ tha thiết.
Tam Hoang cũng vậy, so với Tang Tương từng đạt tới cảnh giới đại viên mãn bất khả ngôn thì vào lúc y thành công không mấy hoàn mỹ đã mất cơ hội trở thành đại viên mãn bất khả ngôn, trừ phi y có thể hoàn toàn đoạt xá Tang Tương. Mấy kỷ qua Tam Hoang luôn làm như vậy nhưng vẫn không thể thành công, chỉ có thể xâm thực, có lẽ nếu cho y đủ thời gian thì sẽ có một ngày y thành công.
Dù là vậy, Tam Hoang chỉ đạt tới lúc Tang Tương mạnh nhất, đại viên mãn bất khả ngôn.
Tam Hoang đoạt xá hơn phân nửa Tang Tương xong có được khá nhiều ký ức truyền thừa, trong đó có sự khát vọng đạo nhai của Tang Tương, khiến Tam Hoang thật tự nhiên thấy đạo nhai, cũng cho y hiểu Tô Minh đang hiểu ra cảnh giới gì.
Còn Diệt Sinh lão nhân, một người vẫn sống sót trong khi n hiều bươm bướm Tang Tương đã chết, thậm chí vạch kế hoạch lớn, làm sao lão không biết tới đạo nhai? Không nói cái khác, chỉ tiếp xúc Huyền Táng mấy lần đã cho Diệt Sinh lão nhân nhớ kỹ hơi thở đạo nhai, biết đạo nhai đáng sợ cỡ nào.
- Loại cảnh giới đạo nhai này dù là người có tư chất cao tới đâu trong toàn thương mang cũng tuyệt đối không thể chỉ dựa vào một lần đạo nhai là có thể bước vào cảnh giới tu hành này? Lão phu nuốt lực lượng sinh mệnh trước khi chết của ba con Tang Tương mà chỉ miễn cưỡng chạm được, ngươi ... Dựa vào cái gì có thể thành công!? Tô Minh này ... không thể làm được!
Diệt Sinh lão nhân nhìn chằm chằm vào trời sao, sắc mặt âm trầm, giơ tay phải lên, cào hướng bia gỗ in dấu tay Tô Minh, dấu tay biến mơ hồ.
- Mọi chuyện vẫn dựa theo kế hoạch cũ, tế phẩm chính là tế phẩm, không có khả năng chạy ra khỏi bàn tay của lão phu.
Mặc dù Diệt Sinh lão nhân nói như vậy nhưng đôi khi ngẩng đầu nhìn trời sao, ánh mắt lộ ra căng thẳng hiếm khi xuất hiện trong mấy năm qua, trừ lúc lão đối diện Huyền Táng.
- Oán khí vẫn chưa đủ nhiều, ba sử Nộ, Ai, Oán, lão phu lệnh cho các ngươi hết sức ngưng tụ oán khí!
Diệt Sinh lão nhân siết chặt tay phải, khi mở ra thì trong lòng bàn tay xuất hiện ba đoàn hồn, lời nói truyền vào linh hồn, ba người áo đen ở trong Nghịch Thánh trận doanh lập tức cảm nhận được.
Ba người áo đen ở khu vực khác nhau lặng im giây lát, chớp mắt toát ra nhiều phân thân, bộ dạng giống y như Tô Minh, dấy lên gió tanh mưa máu mỗi một giới Nghịch Thánh sinh linh đồ thán, mỗi một phân thân biến thành bộ dạng Tô Minh đều như một cá thể có lý trí riêng, trong giết chóc, máu lạnh tanh tưởi để lại tên Tô Minh. Cái tên như nguyền rủa, dần dần miệng vô số tu sĩ trong Nghịch Thánh trận doanh thốt ra sự thù hận ngập trời. Mãi khi dao động khuếch tán tới Ám Thần trận doanh, từng tia oán khí ngưng tụ vòng quanh đại giới Ám Thần, Nghịch Thánh, oán khí cực kỳ đậm đặc.
Tình huống như vậy kéo dài mười năm sau, Tô Minh vẫn mờ mịt đi trong thế giới cánh thứ bốn. Tô Minh đi qua rất nhiều nơi, đi hết thế giới cánh thứ bốn. Có nhiều người ngẫu nhiên thấy Tô Minh trong trời sao này. Không có sinh mệnh nào có thể tới gần Tô Minh, còn địch ý thì khi ra tay sẽ dựa theo tu vi trình độ khác nhau mà chịu vết thương bắn ngược khác đi, giống như Diệt Sinh lão nhân.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lại là mười năm, tổng cộng hai mươi năm đã qua. Đối phương người thường đó là khoảng thời gian để con nít trở thành thanh niên, đối với tu sĩ thì hai mươi năm chỉ trong chớp mắt. Đặc biệt là những lão quái tồn tại bao nhiêu năm trong giới này, hai mươi năm thật như là nháy mắt.
Mục đồng của tốt, ông lão áo tím cũng thế, và thanh niên áo trắng kia, ba người đã chuẩn bị hoàn thành truyền thừa xong xuôi. Chỗ bọn họ có nhiều đạo hữu nghe ba người khuyên nhủ cũng hiểu mọi thứ, tụ tập cùng nhau định để lại truyền thừa cho mình. Bọn họ trông thấy Tô Minh đi trong trời sao hai mươi năm qua, nhưng không thể tới gần, cảm nhận từ người hắn có hơi thở khiến họ run rẩy, chậm rãi tràn đầy. Bọn họ đứng nhìn, yên lặng chờ ngày Tô Minh thức tỉnh.
Khi sáu mươi năm đến, có thể nói tất cả lão quai thức tỉnh trong Thiên Khuyết giới cánh thứ bốn đều thấy Tô Minh đi trong sáu mươi năm, biểu tình mờ mịt, khí thế kia ngày càng đậm đặc làm nơi hắn đi qua trời sao vặn vẹo. Nơi đây vĩnh viễn vang tiếng nổ khi Tô Minh đi qua thì yên lặng lại. Đến đây thì tu sĩ giới này làm sao không hiểu Tô Minh đã chìm trong một loại ngộ đạo, không thể quấy nhiễu.
Nếu có thể tiếp tục mãi, hoặc là hắn thành công ngộ đạo, đạt tới cảnh giới kinh thiên, hoặc là ngộ đạo thất bại. Mặc kệ thế nào, loại ngộ đạo này nếu nói là một cảnh giới thì chỉ gặp chứ không cầu được.
Thời gian trôi qua, đối với Tô Minh, hắn không hay biết gì cả, bởi vì giờ phút này hắn đã không còn suy nghĩ, quên mọi thứ. Nếu không ai quấy rầy thì Tô Minh có thể ngộ đạo cho đến toàn thế giới hủy diệt.
Tô Minh không biết trôi qua bao nhiêu năm, không biết mấy năm nay tên hắn ở Ám Thần, Nghịch Thánh đã ngưng tụ oán khí sâu báo nhiêu, những chuyện này không nằm trong óc Tô Minh. Tô Minh chỉ cảm giác đi tìm chân lý, tìm giải thích nghi hoặc, tìm hiểu ra, tựa như trước mặt hắn có một con đường ảo. Tô Minh phải đi tiếp, cho dù không có cuối cũng sẽ không ngoái đầu lại.
Trong sáu mươi năm này Tang Tương, Tam Hoang đều yên lặng cảm nhận Tô Minh tồn tại, họ không biết hắn có thể thành công hay không nhưng chuyện này liên quan rất lớn, có thể quyết định cách cục của giới này.
Diệt Sinh lão nhân cũng vậy, trong sáu mươi năm này sinh mệnh lão có gần chín mươi phần trăm tập trung vào nhìn Tô Minh, mãi khi ... lại qua sáu mươi năm.
Tròn một trăm hai mươi năm qua đi, Tô Minh vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh nhưng hơi thở đạo nhai trên người hắn càng lúc càng đậm đặc. Tới đây thì Diệt Sinh lão nhân sốt ruột đến không ngồi yên được nữa, lão không thể mặc kệ Tô Minh cảm ngộ. Mặc dù Diệt Sinh lão nhân chắc chắn Tô Minh không thể thành công nhưng Diệt Sinh lão nhân không cách nào ngồi xem chuyện xảy ra.
Diệt Sinh lão nhân sợ ... lỡ như.
Cách toàn Tang Tương hủy diệt còn sót lại ba trăm năm, Diệt Sinh lão nhân không cho phép thời gian này xảy ra chút ngoài ý muốn. Biểu tình Diệt Sinh lão nhân dần vặn vẹo, trong mắt lộ ra dứt khoát. Diệt Sinh lão nhân giơ tay phải lên, mắt nhìn ba đoàn hồn trong tay.
- Bước vào Tam Hoang, lấy đầu tất cả tông môn Cửu Phong đưa tới đây, dùng máu của bọn họ buộc người này thức tỉnh!
Giọng nói của Diệt Sinh lão nhân chất chứa âm trầm, đây là cách duy nhất lão nghĩ đến đánh phá Tô Minh ngộ đạo.
Khi lời của Diệt Sinh lão nhân truyền vào ba hồn thì Ám Thần, Nghịch Thánh đã dấy lên gió tanh mưa máu trong giới trận doanh. Ba người áo đen hình thành oán khí im lặng nghe theo, cất đi phân thân, biến thành ba cầu vồng đen lao hướng lỗ hổng thông hướng Tam Hoang.
Khi Diệt Sinh lão nhân dứt lời, ba người áo đen xông hướng lỗ hổng thì bên cạnh lão, trong hư vô truyền đến tiếng thở dài.
- Ngươi cần gì làm như vậy?
Tiếng thở dài xuất hiện cực kỳ đột ngột, làm Diệt Sinh lão nhân biến sắc mặt, vụt ngẩng đầu. Trước mặt Diệt Sinh lão nhân, từ trong hư vô một bóng người bước ra, bộ dạng kia chính là Tô Minh. Nhưng Diệt Sinh lão nhân rõ ràng cảm nhận được hiện tại Tô Minh vẫn đang mờ mịt đi trong ngộ đạo.
Diệt Sinh lão nhân con ngươi co rút, lên tiếng:
- Đạo Thần!
Bóng dáng Tô Minh bước ra từ hư không giơ tay phải lên, chậm rãi đẩy tới trước. Trông bóng dáng Tô Minh chân thật nhưng thật ra hư ảo mơ hồ. Một chước giơ lên, con ngươi Diệt Sinh lão nhân co rút, lắc người, trước mặt lão cũng xuất hiện cái bóng mơ hồ, cách giống hệt như Tô Minh tổ thành.
Hai bóng người đụng chạm. Chỉ một kích, không gian trước mặt hai người như bị xé rách một khe hở, xuyên qua không gian, như ánh sáng và bóng tối vĩnh viễn không dung hòa.
Khi khe hở xuất hiện, thuyền cổ của Diệt Sinh lão nhân vốn tàng hình chợt lộ ra trong vặn vẹo, tóc lão tung bay. Thân ảo trước mặt Diệt Sinh lão nhân biến thành từng đốm sáng tan biến.
Cái bóng Tô Minh cũng tan biến ở khe hở bên kia, lúc tán đi hắn lắc đầu, biểu tình có tiếc nuối và dứt khoát.
Khóe môi Diệt Sinh lão nhân cong lên nở nụ cười, lên tiếng:
- Năm tháng một trăm hai mươi năm đã hiểu ra đến hình thành Đạo Thần, Tô Minh, ta xem thường ngươi rồi. Nhưng vậy thì sao? Ngươi không tổn thương ta được, mà ta cũng không thể tổn thương ngươi. Vậy thì ba trăm năm sau, giữa ngươi và ta sẽ có sự kết thúc. Ba trăm năm không còn xa!
Thân thể Diệt Sinh lão nhân và thuyền cổ cùng tan biến trong không trung với cái bóng Tô Minh, chỉ có khe hở phân cách giới này vẫn tồn tại chứng kiến sự việc xảy ra.
Trong trời sao, Tô Minh mờ mịt đi tới chợt khựng bước, hơi thở chậm rãi đông lại, biểu tình không còn mờ mịt. Tô Minh từ từ mở mắt ra.
Tô Minh im lặng thật lâu sau lạnh nhạt nói:
- Sau ba trăm năm, khi lại gặp nhau thì ngươi ... còn là ngươi không?
Biểu tình của Tô Minh lạnh nhạt hơn một trăm hai mươi năm trước, đôi mắt càng sâu thẳm, khí chất ôn hòa như hoằng nước trong. Bình tĩnh, lạnh nhạt, tựa như thế giới này tan vỡ trước mắt cũng không thể khiến Tô Minh biến sắc mặt, trừ phi ... có người đụng vào nghịch lân của hắn.
- Đạo nhai, không ngờ lần này ngộ đạo biến thành ta lần đầu tiên chạm vào đạo nhai, đáng tiếc không đủ thời gian. Nếu có thể ngộ đạo vạn năm hoặc lâu hơn thì có lẽ một hơi bước vào đẳng cấp đó bằng tu vi hiện nay.
Tô Minh hơi tiếc nuối nhưng hắn hiểu là mình không có đủ thời gian, hủy diệt sắp đến rồi, nếu cứ chìm đắm trong ngộ đạo, khi thức tỉnh thì mọi thứ đều không tồn tại, cảm giác bi ai đó e rằng sẽ bị chôn trong năm tháng lắng đọng, muốn tìm cũng không thấy đâu. Dù sao, thuật đảo ngược thời gian không phải là pháp môn vạn năng.
- Tuy không thật sự bước vào cảnh giới đạo nhai nhưng bây giờ ta đã có một luồng hơi thở của nó, ngưng tụ ra ... Đạo Thần mà Diệt Sinh lão nhân đã nói.