Mắt Tô Minh lóe sát khí, lắc người, từ ẩn núp lộ ra mặt. Hắn xuất hiện không khiến cây to trăm mét kinh ngạc, hiển nhiên trước đó cái cây này đã nhận ra Tô Minh, dù sao lúc hắn mới vào không gian thì không che giấu thân hình.
Nhưng Hỏa Khôi lão tổ căn bản không đoán được cỗ này còn có Tô Minh ẩn núp.
Đúng là đã nghèo còn mắc cái eo, mặc dù hiện tại Hỏa Khôi lão tổ đã chạy ra nhưng toàn thân tu vi nhanh chóng giảm thất. Khoảnh khắc Hỏa Khôi lão tổ cảm nhận sát khí thì lão trông thấy Tô Minh lao nhanh đến..
Trong khoảnh khắc, Tô Minh đã đuổi kịp, đây không phải là tốc độ của hắn, là Oán Ngụy triển khai tốc độ cực hạn. Giây phút đến gần, Tô Minh giơ lên tay phải, lực lượng Ách Thương trong người toàn bộ ngưng tụ, bốn người Huyền Thương căn bản không thể khống chế, bị Tô Minh rút đi tu vi, ngưng tụ ở một chưởng này cách không ấn hướng Hỏa Khôi lão tổ.
Thiên địa chấn động, bàn tay Tô Minh biến thành gió lốc lao hướng Hỏa Khôi lão tổ. Ánh mắt của Hỏa Khôi lão tổ lộ ra điên cuồng, hét chói tai chất chứa thê lương. Mắt thấy Hỏa Khôi lão tổ sắp bị lão tố nhấn chìm, biểu tình của lão lộ ra bất cần, hai tay ấn ngực mạnh xé ra ngoài.
Cái xé này lão... Xé thân thể ra hai nửa, một nửa xoay người lao hướng Tô Minh, nửa khác tự bạo.
Hỏa Khôi lão tổ đó đường đường là chưởng cảnh đại năng lại bị buộc tự bạo, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì chắc chắn Tô Minh nổi tiếng như cồn.
Sự thật đây không phải công bao của mình hắn, trọng điểm là cây to trăm mét tồn tại tổn hại nặng Hỏa Khôi, cộng thêm thân hình chí bảo của hắn có Oán Ngụy nên mới như vậy.
Nhưng Tô Minh ẩn giấu đến nay, nếu chỉ có thể hủy một nửa thân hình của Hỏa Khôi lão tổ thì sau này Tô Minh vẫn bị uy hiếp, hắn làm sao bằng lòng? Nếu đã ra tay thì Tô Minh phải cố gắng hết sức tiêu diệt Hỏa Khôi lão tổ.
Nửa thân hình của Hỏa Khôi lão tổ tự bạo, tiếng nổ ngập trời, sóng gợn hủy diệt khuếch tán. Oán Ngụy dưới thân Tô Minh mắt chợt lóe, hai cái đầu rồng rít gào vọt hướng sóng gợn tự bạo.
Oán khí hóa thành biển lửa, lửa hóa thành màu đen, càn quét tám hướng, chướp mắt bao phủ trùng kích sinh ra từ Hỏa Khôi lão tổ tự bạo, khiến lực lượng tan vỡ này chỉ trong chướp mắt chứ không thể khuếch tán. Cùng lúc đó, chỗ Tô Minh phát ra tiếng hú dài, tu vi trong người toàn diện bùng phát, dẫn động Ách Thương phân thân đến, khiến sức chiến đấu trong phút chốc đạt đến đỉnh điểm, Tô Minh đạp một bước trực tiếp biến mất tại chỗ.
Lực lượng tự bạo nửa người của Hỏa Khôi lão tổ bị Oán Ngụy bao phủ không thể tỏa ra ngoài, trong thời gian một chớp mắt này bước chân Tô Minh đạp xuống, vượt qua phạm vi tự bạo, xuất hiện hướng càng xa hơn. Hỏa Khôi lão tổ hiện tại chỉ có nửa người, đã chạy tới chỗ lối ra, sắp nhấc chân bước vào sau lưng lão.
"Ở lại cho ta!"
Mắt Tô Minh lộ sát khí, khi nói chuyện thì giơ lên tay phải, mạnh kéo hướng Hỏa Khôi lão tổ đã tới lối ra.
Cái chộp này khiến Hỏa Khôi lão tổ người chấn động, mạnh ngoái đầu, ánh mắt nhìn Tô Minh chất chứa oán hận và kiêng dè rất sâu. Hỏa Khôi lão tổ biết nếu lão còn do dự nên lấy hay bỏ thì hôm nay chắc chắn không thể rời khỏi đây. So với mạng sống thì thứ khác chẳng là gì.
Hỏa Khôi lão tổ không chút do dự, lão còn có nửa mình ngửa đầu phát ra tiếng gào, trán xuất hiện một điểm đỏ. Điểm đỏ thẫm nhanh chóng xoay tròn, xuyên thấu đầu Hỏa Khôi lão tổ bay ra khỏi sau gáy lão, đó là một viên ngọc thạch màu đỏ.
Hình dạng ngọc thạch vừa hiện ra liền hóa thành bóng ảo bán trong suốt, bộ dạng chính là Hỏa Khôi lão tổ, hiển nhiên đó là nguyên thần của lão.
Nguyên thần rời khỏi thân thể.
Cùng lúc đó, nửa người của Hỏa Khôi lão tổ tự bạo, đó là lão không tiếc nguyên thần bị tổn thương, muốn mượn lực lượng tự bạo ngăn cản Tô Minh. Cùng lúc đó, Hỏa Khôi lão tổ muốn dùng nguyên thần mượn tự bạo trùng kích đẩy mình tới lối ra. Loại quyết đoán dứt khoát này khiến con ngươi Tô Minh co rút, cùng với tiếng nổ ngập trời, tay phải của hắn chộp vào nửa người tự bạo.
Trong tiếng nổ, thân thể Tô Minh thụt lùi mấy bước, ngẩng đầu, hắn thấy nguyên thần của Hỏa Khôi lão tổ gần như tan vỡ, biến mất trong lối ra không gian vặn vẹo.
Nghênh đón Hỏa Khôi lão tổ sẽ là ngàn năm trôi qua trong không gian, lão chỉ còn lại nguyên thần tất nhiên sẽ bị thời gian làm tổn hại nặng. Bởi vì Hỏa Khôi lão tổ không còn thân hình, không thể hút bị đi tuổi thọ sự sống, thế thì cái bị hút chắc chắn là tinh hoa nguyên thần của lão. Nếu Hỏa Khôi lão tổ may mắn còn sống thì chắc chắn sẽ không là Hỏa Khôi lão tổ lúc trước nữa, lão sẽ vô cùng suếu.
Không gian khoảng cách vô biên vô hạn, hư vô mờ ảo, khi bước vào không nhất định là một khu vực. Trong đầu Tô Minh lóe lên ý nghĩ truy đuổi nhưng rồi từ bỏ.
Tô Minh vung tay áo, thấy sau khi nửa người Hỏa Khôi lão tổ tự bạo, trong trùng kích tứ tán có một túi da thú màu đỏ. Tay phải của Tô Minh hư không chộp, túi da thú lao tới chỗ hắn, bị hắn bắt lấy. Tô Minh ngáoi đầu nhìn phía xa cây to trăm mét và Oán Ngụy.
Tự bạo ở chỗ Oán Ngụy đã kết thúc, nó lắc người xuất hiện bên cạnh Tô Minh, biểu tình hơi mệt mỏi nhưng không bị thương.
Hiện tại Tô Minh đứng bên cạnh lối ra không gian, có thể nói hiện nay hắn đã chiếm quyền chủ động, dù lùi hay tiến tới đều ra khỏi đây được.
Tô Minh nhìn cây to trăm mét phía xa, cái cây cách sương đỏ dần tan biến nhìn Tô Minh, bên cạnh nó còn có Long Hải lão tổ.
Khi ánh mắt Tô Minh và cây to giao nhau lại chuyển hướng Long Hải lão tổ thì bỗng nhiên trong óc hắn có thanh âm yếu ớt, thanh âm mông lung mơ hồ, có sốt ruột và khao khát mãnh liệt.
'Đạo hữu cứu ta! Ta là Long Hải, đến từ Đạo Thần chân giới, bị yêu thụ này đoạt hồn, đánh mất chính mình... Hiện giờ có huyết vụ của Hỏa Khôi lão tổ, liên hệ giữa ta và cây này tạm thời cắt đứt, ta mới tỉnh táo lại, cứu ta với...'
'Long Hải ta lấy tu vi chưởng duyên sinh diệt thề tại đây, mặc kệ đạo hữu có cứu được ta hay không, đời này nếu ta tự do sẽ phụng đạo hữu là chủ nhân, nếu làm trái thì khiến nguyên thần của ta tán cùng khung trời, để tộc nhân Long thị ta đời đời chết!'
Cùng với thanh âm của Long Hải, sâu trong lòng Tô Minh bỗng tăng lên một sự liên hệ kỳ lạ. Liên hệ như ẩn như hiện, mơ hồ giống như lời nói.
'Lời thề chưởng duyên!' Hứa Tuệ sốt ruột kêu lên.
Thanh âm của Long Hải vang trong lòng Tô Minh cũng bị Hứa Tuệ và bốn người Huyền Thương nghe thấy, đặc biệt là Hứa Tuệ rõ ràng biến nôn nóng hơn.
'Lời thề này không phải hứa suông, lão chẳng những thề mà còn tác động duyên hư vô. Thề đã khắc vào khung trời, thành ước. Không ngờ Long Hải lão tổ này có quyết đoán như vậy!'
Tô Minh nghe lời Hứa Tuệ nói, nheo mắt thành một khe hở, bên trong lóe tia sáng. Tựa như Hứa Tuệ đã nói, Long Hải lão tổ đúng là có quyết đoán, chắc lão hiếm khi tỉnh táo, vì bắt chặt cơ hội này, không đợi Tô Minh đồng ý đã đưa ra tất cả của mình, thề thốt như vậy.
Long Hải lão tổ dùng thời gian nhanh nhất, ngắn nhất nói ra để biểu đạt thành ý chân thành nhất, hiển nhiên sợ Tô Minh không tin lời lão nói, do đó bỏ lỡ cơ hội lần này, vì vậy lão không tiếc tất cả.
Cứ như vậy Long Hải lão tổ lập tức sẽ lấy được lòng tin của Tô Minh, chuyện này từ ban đầu cầu cứu biến thành dụ dỗ, đó là từ nay hắn có một chưởng duyên sinh diệt hộ vệ, cũng khiến việc cứu viện Long Hải đối với lão rất quan trọng biến thành với Tô Minh cũng quan trọng không kém.
Loại suy nghĩ biến đổi này đến từ lời nói, lời thề phát ra, có thể thấy Long Hải lão tổ không uổng là chưởng cảnh đại năng, nếu đổi thành người khác sợ là sẽ lãng phí nhiều thời gian về mặt đạt được niềm tin. Việc này không liên quan gì Tô Minh, hắn rất có thể xoay người bỏ đi, dù ra tay cũng là cảm giác làm việc giúp người, một khi thấy nguy hiểm lập tức từ bỏ. Nhưng lúc này thì hoàn toàn khác.
Tô Minh trầm ngâm, khóe môi cong lên cười lạnh, bỗng cất bước hướng cây to trăm mét. Tô Minh chưa đến gần thì ý thức của Long Hải biến mất. Cây to trăm mét lắc người, từ trên cây có đôi mắt lóe tia sáng âm u nhìn chằm chằm Tô Minh.
“Không lựa chọn rời đi? Vậy ngươi hãy ở lại đi!"
Tiếng vù vù quanh quẩn, cây to trăm mét lắc lư kịch liệt, thật nhiều lá cây bay lên, đó là ba ngàn lá cây ngưng tụ hình thành một thanh trường kiếm, rít gào vòng quanh sương đỏ sắp tan biến, lao hướng Tô Minh.
“Ba ngàn lá cây đại biểu ba ngàn đại đạo, ba ngàn đại đạo có ba ngàn duyên, duyên này diệu không thể tả, duyên này là thụ ta tổ duyên khởi duyên lạc!"
Tiếng ồm ồm phát ra từ cây to trăm mét vang vọng bốn phía, ba ngàn lá cây tổ thành trường kiếm như rạch phá hư vô xuất hiện trước mặt Tô Minh.
Mắt Tô Minh lóe tia lạnh băng.
“Thứ giả duyên cững xứng tự xưng là duyên khởi duyên lạc?” Tô Minh hừ lạnh.
Khi kiếm lá cây đến thì hắn giơ tay phải chém tới trước.
Trảm tam sát!
Trời đất vào khoảnh khắc này như bị đao nhẫn sắc bén chặt đứt trước mặt Tô Minh, rơi vào kiếm lá cây. Tiếng nổ ngập trời, kiếm lá cây lập tức tan vỡ.
Cây to trăm mét con ngươi co rút, cùng lúc đó, thanh âm của Tô Minh đầy kiêu ngạo nhìn xuống thiên hạ vang vọng trong trời đất.
“Chồi non nh nhỏ nhà ngươi cũng dám ở trước mặt ta xưng tổ!"
Cùng với giọng Tô Minh vang vọng, hơi thở Ách Thương bùng phát từ thân hình Tô Minh chí bảo, không chút giữ lại toàn bộ bùng phát. Khí thế Ách Thương xuất hiện cuốn động khung trời, cuốn bát hoang, khiến thế giới này nghiêng trời lệch đất.
Khí thế này tràn ngập kiêu ngạo, huênh hoang, bá đạo, điên cuồng xem thường chúng sinh, tà ác không thể tả.
Cây to trăm mét lập tức biến sắc mặt.