- Đế Thiên!!!
Bên trong Đệ Ngũ Hỏa Lò, trong không gian sụp đổ, ba phân thân của Tô Minh đồng thời gào thét, vang vọng tám phương.
Ở một khắc vừa rồi, Tô Minh có cảm giác mãnh liệt rằng chính mình đang gọi về bổn tôn, mà giống như hắn đã đưa thân vào bên trong thân thể bổn tôn, có thể đem bổn tôn trực tiếp xuyên qua hư vô mà đến, nhưng bị người khác nhiều lần ngăn cản. Ở bên trong ngăn cản, Tô Minh mượn lực cuồng bạo nơi đây để dẫn thân thể bổn tôn tới, nhưng ở thời điểm mấu chốt nhất, hắn lại bị ngăn cản lại.
Nhưng ngăn cản lúc này lại là để cho Tô Minh ngưng tụ toàn bộ tu vi, lấy lực Kiếp Nguyệt, lấy Tam Sơn Ánh Nguyệt, mạnh mẽ mở hết thảy bức tường cản trở, sau đó mở mắt ra!
Mở mắt ra là mắt của thân thể bổn tôn!
Mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng hắn vẫn thấy được một người khoác áo bào màu đen, thấy được khuôn mặt dưới áo bào, đó là Đế Thiên.
- Sẽ có một ngày, ta sẽ đoạt lại thân thể bổn tôn của ta.
Tô Minh ngửa mặt lên trời rống, mặc dù xung quanh hắn không còn hung linh tồn tại nhưng lúc này, không gian sụp đổ này đã đạt đến cực hạn.
Trong chớp mắt, từ không gian truyền ra tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, ở bên trong nổ vang, dường như là một thế giới tự bạo, cả không gian hoàn toàn nổ tung.
Theo sự nổ tung, toàn bộ lực cuồng bạo quét ngang, mạnh mẽ tuôn về phía Tô Minh, giống như Tô Minh là hắc động duy nhất trong không gian tự bạo chỗ này.
Ba phân thân của Tô Minh đồng thời co rụt hai mắt lại. Lực cuồng bạo tuôn tới trong một chớp mắt, ba phân thân đồng thời hai tay bấm ấn quyết. Ầm một tiếng, vào giờ khắc này, Kiếp Nguyệt của ba phân thân bộc phát ra ánh sáng cường liệt.
Tia sáng này do ba màu xám, hồng, vàng tạo thành. Trong một tích tắc, Tô Minh gầm nhẹ một tiếng.
- Tam Sơn Ánh Nguyệt!
Dường như tiếng hô của Tô Minh vừa truyền ra trong nháy mắt, ba đại phân thân Kiếp Nguyệt vào giờ khắc này đang không ngừng lớn hơn, chồng lên nhau ở giữa ba phân thân của hắn.
Ba Kiếp Nguyệt bỗng nhiên hóa thành một cái. Kiếp Nguyệt này to lớn, vừa xuất hiện lập tức bị lực cuồng bạo từ bốn phía trong không gian quét ngang. Nhưng trong chớp mắt đụng chạm lẫn nhau, Kiếp Nguyệt đã mạnh mẽ cắn nuốt hết.
Có tiếng rầm rầm vang lên. Kiếp Nguyệt của Tô Minh lại mở rộng, cho đến khi lớn tới chừng mười trượng mới dừng lại. Tu sĩ trước đây chưa từng có loại Kiếp Nguyệt này, thậm chí ở trong trời đất này, chưa bao giờ thấy xuất hiện Kiếp Nguyệt khổng lồ như vậy.
Bởi vì Kiếp Nguyệt này là do tu vi toàn thân của mười mấy đại năng cùng ngưng tụ, là do một không gian tồn tại ngàn năm ngưng tụ, là sinh mệnh Tô Minh, từ chết đi về phía sống, từ rét đậm đi về phía mùa xuân.
Nổ vang ầm ầm, không gian vỡ vụn. Tại lần tạo hóa này, Tô Minh không lãng phí chút nào. Hắn hấp thu toàn bộ tạo hóa này, ngưng tụ ra một Kiếp Nguyện trước đây chưa từng có ai, sợ rằng sau này cũng không ai đạt được, chí cường mà từ trước tới nay chưa có.
Cho dù là Kiếp Dương, ở trước mặt Kiếp Nguyệt này, tất cả đều là vô cùng yếu ớt. Kiếp Nguyệt này có thể uy hiếp được đại năng Chưởng Duyên Sinh Diệt.
Trong nháy mắt Kiếp Nguyệt ngưng tụ ra, ba phân thân của Tô Minh mạnh mẽ dung hợp lẫn nhau, ngay lập tức hóa thành một người. Kiếp Nguyệt này ở phía sau người khiến thoạt nhìn cả người Tô Minh tràn đầy một luồng tà khí ngập trời.
Dù sao cũng không có ai sở hữu Kiếp Nguyệt khổng lồ như thế. Giữa mặt trăng lóe lên ba màu sắc, các mầu sắc không ngừng xuất hiện ở trên người Tô Minh. Khi màu xám xuất hiện ở trên người Tô Minh, hắn chính là âm linh trời cao hóa thân, đại biểu cho cái chết, đại biểu cho sự hủy diệt.
Khi màu đỏ xuất hiện ở trên người Tô Minh, chẳng những là nhuộm đỏ thân thể mà còn cả tâm thần cùng linh hồn của hắn. Giờ khắc này, Tô Minh chính là cuồng tiên chấp chưởng giết chóc. Màu đỏ này chính là khát vọng máu tươi, màu máu này là chấp nhất Tô Minh năm đó muốn đem nhuộm đỏ trường không.
Khi ánh sáng màu vàng xuất hiện ở trên người Tô Minh, hắn không còn đại biểu cho hủy diệt cùng giết chóc mà là chí cực sinh cơ, là thương sinh cùng tẩm bổ đối với hết thảy vạn vật trong trời đất. Chỉ cần đi theo hắn là có thể đạt được sinh mệnh vô tận, tồn tại vĩnh hằng trong Hạ Viêm.
Ba loại tính cách khác nhau, khí tức khác nhau, cảm giác khác nhau cùng dung hợp chung một chỗ, khiến cho Tô Minh tà khí ngập trời.
Thế gian này, một từ tà dị thậm chí cũng không cách nào có thể hình dung sự quỷ dị của hắn, nhưng có thể xác định chính là vào giờ khắc này, Tô Minh là tồn tại trước nay chưa từng có trong Tam Hoang đại giới !
Mở mắt ra, thế giới kia bị hủy diệt, mảnh vỡ không gian hóa thành hư vô, ở trong loạn lưu cũng cuốn theo thân thể chí bảo.
Tô Minh quay đầu. Giờ khắc này toàn thân hắn tản ra khí tức tử vong, một thân mặc trường bào màu xám, tóc dài màu xám, con ngươi màu xám, vô tình lạnh lùng.
Thân thể hắn tiến đi về phía trước một bước. Trong thế giới huỷ diệt này, tựa như không có bất kỳ lực lượng nào dám đến ngăn cản cước bộ của Tô Minh. Hắn bước một bước đã xuất hiện ở bên cạnh thân thể chí bảo, tay phải giơ lên một phát đã bắt được cánh tay của thân thể chí bảo.
Tâm thần Hứa Tuệ run lên. Vào giờ khắc này, sau khi cô thấy được ánh mắt cùng con ngươi màu xám của Tô Minh, hô hấp cũng ngừng lại. Một cảm giác xa lạ mãnh liệt làm cho cô không nhận ra người trước mắt chính là Tô Minh.
Tay nắm thân thể chí bảo, Tô Minh màu xám ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng, thân thể mạnh mẽ hướng vào hư vô, thoáng một cái đã rời đi.
Ầm một tiếng, nơi đây tiếng xé gió động trời. Tô Minh đã mang theo Hứa Tuệ xông về hư vô, chợt nhoáng lên rồi biến mất ở trong thế giới hủy diệt này.
Thân ảnh hắn biến mất trong một chớp mắt. Tô Minh quay đầu lại nhìn thoáng qua thế giới phía dưới đang vỡ vụn tạo thành vô số mảnh nhỏ, ánh mắt vô tình nhìn thoáng qua một mảnh nhỏ ở trong đó.
Cũng chính vào giờ khắc này, Mộc Nha lão giả trong tinh không ngoài Đệ Ngũ Hoả Lò, thần sắc cực khó coi. Sở dĩ hắn có thể cảm nhận được hết thảy phát sinh trên người Tô Minh ở bên trong không gian kia chính là bởi vì dấu vết hắn để lại lúc sắp đi .
Để cho hắn không ngờ tới chính là Tô Minh lại đã nhận ra sự tồn tại của dấu vết này. Càng làm cho hắn không ngờ chính là giờ khắc này, với trình độ quỷ dị của Tô Minh, cho dù là Mộc Nha hắn cũng ý thần chấn động.
- Hay cho một kẻ từ chết đi về phía sống, hay cho một kẻ từ rét đậm đi về phía phục xuân, hay cho một kẻ tên Tô Minh!
Hồi lâu sau, Mộc Nha lão giả lẩm bẩm tự nói.
- Tam Sơn Ánh Nguyệt. Ba phân thân chia ra hóa thành sơn ấn, đồng thời chiếu ra một mặt trăng. Từ trước tới nay chưa từng có mặt trăng này, mức độ cường đại đủ để cho Chưởng cảnh đại năng tầm thường cũng phải hoảng sợ. Hắn vốn có thể mượn lần tạo hóa này để đạt đến Kiếp Nguyệt, thậm chí bước vào Chưởng cảnh, nhưng hắn không làm như vậy. Hắn làm như thế chứng tỏ là mưu đồ hắn thật lớn. Có thể thấy được, cái hắn mưu đồ chính là thân thể bổn tôn, bởi vì nếu hắn không hoàn chỉnh, như vậy cho dù là đến Chưởng Duyên cũng xa xa không có tạo hóa như hôm nay. Nếu có một ngày dung hợp thân thể bổn tôn, như vậy hắn sẽ đầy đủ, đúng là đi từ chết về phía sống đã hiểu ra Sinh cảnh. Chuyện này sẽ là mưu đồ của ngươi, ngươi sáng tạo ra một công pháp thần thông, đi về phía bên trong bốn đại cảnh Chưởng Duyên Sinh Diệt, có thể trực tiếp bước vào Sinh cảnh. Thần thông này đủ để sánh cùng thuật Di Sơn, đứng ngang hang cùng cửu trọng kiếm. Đáng khen cho một Tô Minh!
Mộc Nha lão giả ngắm nhìn tinh không phía sau, lẩm bẩm. Cho dù là hắn thì trong đôi mắt cũng lộ ra vẻ tôn trọng.
- Tại không lâu trong tương lai, Tam Hoang đại giới lại sắp có một Sinh cảnh đại năng xuất hiện.
Mộc Nha cảm khái thở dài một tiếng, quay đầu đi về phía xa xa.
- Tô Hiên Y, có đứa con như thế, cho dù hôm nay ngươi phải nhận thống khổ lớn lao thì cũng có thể vui mừng.
Thân ảnh Mộc Nha lão giả dần dần đi về phía xa, biến mất trong tinh không, không thấy bóng dáng.
Bên trong Đệ Ngũ Hoả Lò,
Tô Minh mang theo Hứa Tuệ bước vào hư vô. Ở trong hư vô, dường như hắn đã trải qua vô số năm tháng biến thiên. Trong lúc mơ hồ, hắn thấy được Tử Long chân nhân đang giết một ít thú dữ ở một chỗ bên trong hư vô.
Hắn thấy được ba người Huyền Thương phân tán ra, thấy được Vân Du kêu thê lương thảm thiết, bị một Hỏa Linh đốt cháy thân thể, trực tiếp cắn nuốt nguyên thần.
Hắn cũng nhìn thấy Hoa Vực am hiểu phong hồ đang ở trong một ao đầm, cẩn thận đi về phía trước, không hề chú ý ở trong ao đầm phía sau có hơn mười đôi mắt màu xanh biếc lạnh lùng quan sát bóng lưng của hắn.
Tô Minh cũng nhìn thấy Hỏa Khôi Lão tổ, trong tay cầm một thanh chiến phủ, đang ngửa mặt lên trời cười to, vô cùng yêu thích thanh chiến phủ này..
Còn có Long Hải lão tổ, hôm nay lặng yên không một tiếng động đi theo Huyền Thương, khóe miệng cười lạnh. Huyền Thương không phát hiện ra lão đã đi theo thật lâu.
Còn có cả Chu Hữu Tài.
Tô Minh thấy giờ phút này Chu Hữu Tài đang ở bên trong một không gian, ngồi trên ngọn núi nhìn về phía trăng sáng chảy nước mắt. Hắn cầm trong tay một viên đan dược, nước mắt chảy xuống, rơi trên mặt đất. Chu Hữu Tài lẩm bẩm:
- Ta nhất định sẽ tìm được Đệ Ngũ Thạch, đi tới Đệ Ngũ Chân Giới, đi tìm đến tộc Tố Minh. Bất luận ta phải trả giá bao nhiêu, ta cũng muốn làm ngươi sống lại.
Tô Minh nhìn hết thẩy những điều này. Những người khác hắn có thể quên nhưng Chu Hữu Tài thì khác. Tô Minh nhớ được Uổng Sinh Thương, nhớ được người này ở trên ngọn núi đã ra tay cứu trợ, đây là ân.
Ân, cần báo đáp.
Nhớ lấy lời của Chu Hữu Tài, tóc Tô Minh không còn là màu xám tro mà biến thành màu vàng, con ngươi trong hai mắt của hắn cũng hóa thành vàng óng ánh, cả người tỏa ra khí tức là một loại sinh cơ mênh mông khó có thể hình dung, cũng có cảm giác ấm áp làm cho người khác không thể tự chủ muốn đến gần.
Với cái bộ dáng này của hắn, cho dù không mỉm cười nhưng mọi người xem ra cũng là mỉm cười. Nụ cười này ấm áp, có sức hút làm cho người ta từ bỏ hết thẩy, lựa chọn đi theo, là một loại ánh sáng thần linh làm cho người ta si mê, làm cho người ta sùng bái .
Không biết Tô Minh đã đi bao lâu ở bên trong hư vô. Tới cuối cùng, trước mặt hắn xuất hiện một mảnh sương mù mơ hồ, có thể thấy trong sương mù này có một nơi có mấy Đạp Linh Thai.
Nơi này chính là chỗ sâu nhất trong Đệ Ngũ Hoả Lò, là tầng ngăn cách thứ nhất. Bước qua nơi này chẳng khác nào là bước vào chỗ quan trọng nhất của Đệ Ngũ Hoả Lò.
Nơi đó sẽ xuất hiện Đệ Ngũ Thạch.