Chiến ý này làm các cường giả xung quanh hoảng sợ, trong mắt bất giác lộ ra tôn kính.
"Minh nhi, số của ngươi tốt bởi vì ta là phụ thân của ngươi. Ta chỉ là một tộc nhân bình thường trong Tố Minh tộc, nhưng sự tồn tại của ta khiến cả hoàng tộc phải kính sợ. Còn ngươi, nếu như không có trận chiến tranh này, ngươi nhất định sẽ được ta bồi dưỡng vượt qua ta, càng vượt qua hoàng tử, dù là Tố Minh lão tổ cũng phải xem trọng con của Tô Chiến ta!!! Nhưng số của ngươi không tốt, vì ngươi là nhi tử của Tô Chiến ta, bởi vì ngươi và ta sẽ chết trong trận chiến này, ngươi có sợ không?” Người đàn ông trung niên ngửa mặt cười dài, tay vung trường đao.
Lực lượng bá đạo khó tả bùng nổ, chặt đứt đầu một sinh cảnh, đập vỡ nguyên thần, máu văng ra rơi vào mặt bé sơ sinh.
Anh nhi vươn lưỡi như nút sữa nuốt máu vào, vui vẻ nhếch môi cười.
"Đây mới là nhi tử của Tô Chiến ta, không uổng lúc trước ta lẻn vảo Ám Thần, đoạt lấy mẹ của ngươi là mạch căn nguyên thánh tộc Ám Thần, mặc kệ nàng có muốn hay không, dù sao sinh ra ngươi! Nhưng số của ngươi thật không tốt...” Người đàn ông trung niên cúi đầu nhìn anh nhi trong lòng, thần thức mang theo bá đạo mà hiền lành, càng mang theo bi thương.
Tiếng ầm ầm vang vọng, chém giết mở ra. Tô Minh nhìn trong hình ảnh, nhìn người đàn ông trung niên cao lớn kia, đó không phải là Tô Hiên Y, một người lạ chưa bao giờ xuất hiện trong ký ức của Tô Minh. Nhưng chỉ có người lạ này khiến Tô Minh nhìn thấy có cảm giác linh hồn run rẩy, có cảm giác hắn chính là anh nhi kia, liếm máu địch, mút, cười.
Theo nổ vang quanh quẩn, hình ảnh không ngừng biến đổi, cho đến khi Tô Minh thấy được trong hình ảnh trở thành khói lửa tỏa ánh sáng rực rỡ trong trời sao. Khói lửa kia dùng sinh mệnh thiêu đốt, cũng sẽ bao phủ tất cả, bao gồm người đàn ông kia, gồm anh nhi trong lòng của y ở trong khói lửa rực rỡ này biến thành hư ảo, chỉ có một câu như vang vọng trong khung trời yên lặng.
"Minh nhi, nếu có kiếp sau thì cha vẫn là cha của ngươi, nếu có kiếp sau, cha sẽ dạy ngươi tu đạo, cha sẽ mang theo ngươi đi khắp khung trời. Ta sẽ... Yêu ngươi cả đời, bởi vì ngươi là nhi tử của Tô Chiến, dù ta có chết thì ngươi phải nhớ kỹ, phụ thân của ngươi tên là Tô Chiến. Còn mẹ của ngươi, nếu người đàn bà này biết ta chết, có lẽ sẽ khóc hoặc không, nhưng dù thế nào thì cuộc đời Tô Chiến không thẹn với trời, với đất, với tộc nhân, với bạn tốt!"
Hình ảnh chấm dứt, cảm giác đau đớn linh hồn bị xé rách tồn tại trong thể xác và tinh thần của Tô Minh, nhưng hắn không thèm để ý tới thống khổ kia, vì hắn thấy sau khi hình ảnh kết thù thì lại xuất hiện một hình ảnh bị phong ấn trong trí nhớ. Trong trời sao tràn ngập thi thể, không biết trôi qua bao nhiêu năm sau, đi tới một người...
Đó là, Tô Hiên Y!!
Trong trời sao tràn ngập chết chóc, Tô Hiên Y lặng yên đến, đứng tại chỗ thật lâu, trong ánh mắt lộ ra bi thương, cho đến khi y muốn xoay người rời đi thì chợt kêu lên. Tô Hiên Y giơ tay phải, từ trong trời sao chộp ra một lũ hồn mỏng manh, đó là hồn của một anh nhi, đó là khi cha nó chết thì lựa chọn bảo vệ hồn đó, một tàn hồn trong chiến trường hoang vô vì bên trong ẩn chứa kỳ dị từ mẫu tộc nên vẫn giãy dụa sống sót.
Tô Minh thấy Tô Hiên Y nhìn lũ hồn này rất lâu, sau đó thì thào nói.
“Tô Chiến, ngươi vì khiến ta thuận lợi mang theo thê tử rời đi, dẫn đi kẻ địch đuổi giết ta. Ngươi biết sẽ có một ngày ta đi tới đây, nên ngươi tự bạo bảo vệ con của mình. Vậy thì sau này đứa nhỏ này chính là con trai của Tô Hiên Y ta!"
Tô Hiên Y nhẹ giọng nói, khi xoay người mang đi tất cả cái xác, mang đi chân giới thứ năm, xác của địch ta, trán anh nhi bị nhỏ vào một giọt máu, rời khỏi đây.
“Cha của ngươi vì bảo vệ tộc đàn mà hy sinh chính mình, ngươi sẽ tuần hoàn ý chí phụ thân của ngươi chưa hoàn thành, hy sinh chính mình để vực dậy tộc đàn chúng ta, ngươi nguyện ý không?” Tô Minh nhìn linh hồn yếu ớt trong tay, nhẹ giọng nói.
Trong thanh âm chất chứa điên cuồng lạnh lẽo khiến hồn anh nhi cảm giác đáng sợ, run run như sắp tan biến.
“Ngươi sẽ đồng ý.” Tô Hiên Y giơ tay trái lên, mang theo một tia tàn khốc, trực tiếp xé huyết trong hồn tách khỏi hồn, xoay người đi xa.
Khi hình ảnh khác xuất hiện thì Tô Minh trông thấy một người phụ nữ, xinh đẹp dịu dàng. Bà kinh ngạc nhìn Tô Minh, biểu tình lộ ra thống khổ.
“Ta không đồng ý, Tô Chiến chết trận vì chúng ta, chúng ta không thể..."
"Đây là lựa chọn của ta, Tô Chiến chết vì tộc đàn, hắn chết có ý nghĩa!” Thanh âm lạnh lùng cắt đứt lời người phụ nữ nói.
"Hắn không chết vì tộc đàn, hắn là vì cho chúng ta rời đi! Lấy tu vi của hắn vốn có thể mang theo đứa nhỏ thuận lợi chạy ra, chúng ta không thể làm vậy với con của hắn! Lúc trước nó là con của Tô Chiến, bây giờ cũng là con của ta!!!"
“Nếu không bằng cái này thì con của chúng ta sẽ chết! Huyết mạch tương đương với Tô Hiên Y ta, tàn hồn này có tư cách trợ giúp đã là vinh quang rất lớn với hắn, dù Tô Chiến còn sống cũng sẽ đồng ý!"
“Ngươi điên rồi, Tô Hiên Y, ngươi điên rồi!"
Hình ảnh lại biến mất, khi lại xuất hiện thì Tô Minh bị người phụ nữ kia ôm vào trong ngực, bềnh bồng trong trời sao mênh mông. Hơi thở người phụ nữ mong manh sắp hấp hối, mắt rơi lệ cúi đầu nhìn Tô Minh.
"Xin lỗi, thật xin lỗi, nếu có một ngày ngươi biết được mọi chuyện có thể trách ta nhưng xin tha cho con ta, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi. Gia đình chúng ta có lỗi với phụ thân của ngươi, càng có lỗi với ngươi. Tô Minh, con ta..."
Hình ảnh tới đây thì chấm dứt trong đầu Tô Minh. Hồn của Tô Minh không đau nữa, cũng không mờ mịt, ý niệm điên cuồng khiến Tô Minh không thèm quan tâm đau đớn, mờ mịt không đem lại ích lợi gì. Tô Minh mỉm cười, nụ cười điên cuồng, hủy diệt mọi thứ. Nụ cười kia không có tự giễu mà là lạnh lùng khiến người sợ hãi, Tô Minh nguyên thần cười dài. Tiếng cười mang theo thê lương, mang theo mối hận ngập trời từ Tô Minh.
"Rất xin lỗi sao?” Thần thức Tô Minh động, cuốn lấy hạc trọc lông.
Khoảnh khắc Đế Thiên thành công luyện chế mười triệu thi thể thì thần thức của Tô Minh đã rời đi, về tới chiếc nhẫn màu trắng, về tới thân thể ông lão mặc áo đen.
Khoảnh khắc thần thức của Tô Minh rời đi, toàn bộ mạch lạc trong thân thể bản tôn của Tô Minh tỏa ánh sáng rực rỡ. Thân thể bản tôn của Tô Minh mở mắt ra, mắt lóe ánh sáng, thân thể đã trở thành Đế Thiên.
Mặt Đế Thiên lộ ra vui sướng cùng kích động, y chậm rãi ngồi dậy, ngửa mặt lên trời cười to. Ông lão mặc áo đen, Tinh Cực Đạo lộ nụ cười. Bạch Phượng ở bên ngoài cột sáng nhìn thấy hình ảnh này cũng toát ra ánh mắt trông chờ.
Nhưng đúng lúc này, chiếc nhẫn màu trắng bỗng toát ra ámnh sáng chói lòa, ánh sáng chớp lóe, nguy hiểm mãnh liệt dâng lên trong tinh thần của Tinh Cực Đạo, ông lão mặc áo đen.
Cùng lúc đó, tiếng cười của Đế Thiên ngừng bặt, y vụt cúi đầu nhìn thân thể của mình, ánh mắt lộ ra không thể tin cùng hoảng sợ. Thân thể của Đế Thiên vào giây phút này như hòa tan, trên thân thể hiện ra vô số khuôn mặt, rậm rạp không thể tính số lượng.
Hơi thở đủ hủy diệt một giời bùng phát từ thân thể, hơi thở kia mạnh đến nỗi khiến Đế Thiên biến sắc mặt, con ngươi Tinh Cực Đạo co rút.
“Thi thể này không đúng, đây... Đây là..."
"Đây là cấm pháp của ám đường Ám Thần, mười triệu cấm hồn thuật!!!” Ông lão mặc áo đen phát ra tiếng hói chói tai, biểu tình vặng vẹo, ánh mắt lộ ra không thể tin cùng hoảng sợ, thanh âm run run.
"Đây là mười triệu thi hồn cấm!!!!” Ông lão mặc áo đen bản năng lặp lại một lần nữa.
Ông lão mặc áo đen hét rầm lên, vọt nhanh ra ngoài, biểu tình hoảng sợ cực kỳ.
Tinh Cực Đạo người run bần bật, phát ra tiếng rít tuyệt vọng, lắc người cũng lựa chọn rời khỏi cột sáng.
Nhưng đúng lúc này, Đế Thiên mới nắm giữ thân thể, khi lực lượng hủy diệt kia khuếch tán phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa rung động truyền khắp toàn bộ Đạo Thần chân giới.
Tiếng nổ phát ra, Đế Thiên hét thảm thiết. Đế Thiên liều mạng muốn thoát khỏi thân hình này nhưng bất lực, y hét thảm, mối hận không thể tả.
“Tô Hiên Y!!!” Đây là tiếng hét của Đế Thiên, đệ nhất kiêu hùng đấu với Tô Hiên Y mấy vạng năm, năm đó tu vi hiên tôn kinh thiên, sinh mệnh đã chấm dứt.
Thanh âm bị tiếng nổ hoàn toàn lấn át, trong tiếng nổ thân thể Đế Thiên mới nắm giữ bỗng nổ tung. Đến từ mười triệu thân hình tự bạo, đến từ cấm thuật hủy diệt của Ám Thần, khiến thân hình này phát ra lực lượng vượt qua hiên tôn, thậm chí rất ần với bất khả ngôn, hoặc là vượt qua bất khả ngôn. Không ai biết cụ thể, một kích vô cùng giai đoạn kế hoạch thứ nhất Tô Hiên Y chuẩn bị vô số năm đã phát động.
Đây là tự bạo có thể hủy diệt một chân giới, một thân hình Đế Thiên đích thân luyện hóa, được Nghịch Thánh chân giới giúp đữo liên hợp dẫn bạo điên cuồng, nó hỏng mất, có thể kéo theo toàn bộ sinh mệnh của Đạo Thần chân giới, thậm chí là tinh cầu, trời sao hoàn toàn hủy diệt. Sau này trong bốn chân giới không còn Đạo Thần, chỉ còn thứ ba!
Đây là lực lượng hủy diệt đủ để phá hỏng một chân giới đều ngưng tụ trong phạm vi cột sáng, khiến cột sáng bị lực lượng cao nhất xé rách, khiến cột sáng sau này về sau không hề là cột sáng, mà là biến thành một chỗ hổng trong tam hoang đại giới, duy nhất cũng là toàn bộ lỗ hổng chưa từng có trong tam hoang đại giới.
Lỗ hổng này xuất hiện khiến tu sĩ Nghịch Thánh phạm vi lớn buông xuống, tu vi của họ không cần bị áp chế, không cần làm lại thân hình, thậm chí trừ bỏ bất khả ngôn ra, dù là tu vi mạnh cỡ nào cũng không bị ảnh hưởng nữa, có thể đầy đủ buông xuống, số lượng thật nhiều.
Giống như mở ra cánh cửa hoàng tuyền, đó là kế hoạch của Tô Hiên Y. Bởi vì xuất hiện lỗ hổng này, Ám Thần đang trên đường dùng cột sáng bị Tô Hiên Y lợi dụng Tô Minh phá hủy, Ám Thần sẽ bị buộc không thể không từ bỏ chuẩn bị trước đó, không thể không hết sức công kích Nghịch Thánh, dùng thời gian ngắn nhất tranh đoạt lỗ hổng duy nhất.
Bởi vì bọn họ không thể cho Nghịch Thánh một mình hưởng hết, vì trận doanh phe nào hoàn toàn nắm giữ tam hoang sẽ hoàn toàn diệt sát trận doanh khác.
Kế hoạch giai đoạn thứ nhất của Tô Hiên Y chính là khiến Nghịch Thánh cùng Ám Thần chiến tranh, ngay lập tức đánh tới gay cấn, ngay lập tức đánh tới mức độ điên cuồng chưa từng có.