Thời gian trôi qua nửa tiếng đồng hồ, Bạch Tố yên lặng đi ra khỏi nhà, vẫn là bộ dáng dây cỏ đỏ cột mái tóc, bên tai hai bím, mặc áo lông ngắn, trên trán còn dán một ít điểm sáng.
Cô không biết tâm trạng của mình là cái gì, nhưng có thể cảm nhận được nó không giống với trước kia. Trước kia đi gặp Tư Mã Tín, mỗi lần đều là toàn thân ấm áp. Dù chỉ nói vài lời với Tư Mã Tín, đánh bàn cờ, nhưng mỗi ánh nhìn chăm chú của y đều khiến tim cô nhảy loạn như có nai con bên trong.
Nhưng bây giờ không có loại cảm giác này nữa, nhạt rất nhiều. Điều này khiến cô thấy phức tạp và cả mê mang.
Im lặng rời khỏi Thất Phong, đi trên con đường quen thuộc tới Nhất Phong. Nhưng con đường này hôm nay cô đi thấy rất ngắn.
Đối với Nhất Phong, Bạch Tố không mấy quen thuộc. Dù tới vài lần nhưng vẫn chỉ biết đường đến động phủ Tư Mã Tín. Khi cô đi tới ngoài động phủ Tư Mã Tín, nhìn thấy y ngồi trên ghế đá, mặc áo dài, tuấn lãng bất phàm.
Tư Mã Tín vẻ mặt nhu hòa, nụ cười hấp dẫn, mắt như ánh sao nhìn Bạch Tố.
“Tố Tố, tại sao hơn một tháng rồi không đến gặp Tư Mã đại ca?”
“Tư Mã đại ca…” Bạch Tố ngừng bước chân, không biết nên nói gì. Cảm giác dã tính trên người cô chớp mắt biến mất, còn lại là ngoan ngoãn nghe lời và phức tạp.
“Đến đây, ngồi đối diện ta.” Tư Mã Tín nhìn Bạch Tố.
Dưới ánh trăng, nụ cười của y càng thêm khiến người si mê, đây là sức hấp dẫn riêng của Tư Mã Tín.
Bạch Tố chậm rãi tới gần, ngồi đối diện Tư Mã Tín, cúi đầu. Bộ dạng như vậy so với khi cô ở Cửu Phong thì hoàn toàn khác biệt, như hai người khác nhau.
Trong đầu Bạch Tố hỗn loạn. Cô không biết vì sao, lần này đến trái tim luôn đập nhanh, nhưng cô biết rõ nhịp đập không nhảy lên vì Tư Mã Tín trước mắt, mà từ sâu trong trái tim mơ hồ nổi lên bất an.
Bất an này cô không tìm thấy căn nguyên, chỉ cảm giác mình không nên tới nơi này.
“Tố Tố, muội làm sao vậy? Sao tinh thần không yên?” Tư Mã Tín sắc mặt thân thiết, tay phải nâng lên định nắm tay Bạch Tố.
Nhưng không đợi y đụng tới thì Bạch Tố như bị điện giật, rút tay lại. Cô ngẩng đầu nhìn Tư Mã Tín, trên mặt lộ ra căng thẳng và thoáng mê mang.
“Không…không có gì…Tư Mã đại ca, ta tốt lắm.” Bạch Tố nặn ra nụ cười.
Cô nhìn thấy sự quan tâm trong mắt Tư Mã Tín, nhưng bây giờ cô chẳng biết tại sao, khi nhìn Tư Mã Tín thì đầu óc hiện ra một người ngồi xếp bằng mặc kệ mình tức thở hổn hển.
“Tố Tố, việc liên quan đến Thiên Hàn Động muội có nói với phụ thân chưa?” Tư Mã Tín không để ý biểu tình và động tác của Bạch Tố, vẻ mặt như thường, dịu dàng hỏi.
Lời nói của y như gió xuân, trong khí trời lạnh lẽo luôn khiến lòng người ấm áp. Ngữ điệu như vậy, nụ cười như vậy, biểu tình như vậy, Tư Mã Tín làm dễ như trở bàn tay, y đã thói quen. Thói quen từng cô gái trong giọng nói như thế, nhìn mình thì ánh mắt biến khác lạ.
Y tin tưởng Bạch Tố cũng sẽ giống thế.
‘Gần đây hắn làm sao vậy, đã bảy ngày không thấy mặt, không biết làm cái quỷ gì trong động phủ…chắc không xảy ra chuyện gì chứ…chắc không đâu…’ Bạch Tố lại thất thần. Mấy ngày nay trong lòng cô vẫn luôn vấn vương một chuyện, đó là tại sao đã bảy ngày Tô Minh không đi ra khỏi động phủ.
Cô rất thắc mắc điều này, thời gian trôi qua từng ngày, thắc mắc dần thêm chút lo âu.
“Tố Tố!” Tư Mã Tín nhíu mày.
Bạch Tố ngây ra, hồi phục tinh thần, lập tức căng thẳng trở lại bộ dáng ngoan ngoãn.
“Tư Mã đại ca…ta…”
“Tố Tố, nếu muội xảy ra chuyện gì thì nhất định phải nói ta biết, đừng như thế này, ta thấy sẽ đau lòng.” Tư Mã Tín dịu dàng nói.
“Nếu là bởi vì ta muốn tiến vào Thiên Hàn Động khiến muội khó xử, vậy ta sẽ từ bỏ. Vì muội, ta sẽ từ bỏ.” Trong mắt Tư Mã Tín tràn đầy dịu dàng.
“Nếu như là vì ta để muội tiếp cận Tô Minh khiến muội sầu khổ, vậy ta cũng có thể từ bỏ. Ta nói rồi, vì muội, ta có thể từ bỏ tất cả.” Giọng Tư Mã Tín có từ tính, rất là dễ nghe.
Bạch Tố nhìn Tư Mã Tín, nhìn người đàn ông trước mặt. Trong mắt cô lại lần nữa xuất hiện bộ dáng Tô Minh. Hai người hoàn toàn khác, thái độ đối với cô khác hẳn. Thậm chí cô biểu hiện trước mặt hai người cũng khác.
“Tố Tố…” Tư Mã Tín nhìn chăm chú vào Bạch Tố.
“Tư Mã đại ca, huynh không cần lo lắng, ta không sao. Ta đã nói với phụ thân, chắc chắn phụ thân sẽ đồng ý việc huynh đi Thiên Hàn Động.” Bạch Tố cắn môi, nhẹ giọng nói.
Tư Mã Tín thầm vui sướng, nhưng vẻ mặt thì lộ ra lo lắng.
“Ta không để ý việc này, ta để ý là…”
“Tư Mã đại ca, ta mệt mỏi…” Đây là lần đầu tiên Bạch Tố đánh gãy lời Tư Mã Tín.
Biểu tình của cô xen lẫn mỏi mệt và phức tạp. Cô nhẹ nhàng đứng dậy, đi hướng phía xa.
Mãi đến khi bóng dáng Bạch Tố khuất xa, Tư Mã Tín bình tĩnh cầm ly rượu trên bàn, uống một ngụm chậm rãi đặt xuống, nhắm mắt trầm tư giây lát, y đứng dậy đi hướng động phủ, trên mặt vẫn giữ sự bình tĩnh, không bởi vì biểu tình và hành động của Bạch Tố mà xuất hiện một chút biến đổi.
Nhưng khi y rời khỏi, ghế đá y từng ngồi rung lên, xuất hiện vết nứt, khoảnh khắc biến thành tro bụi, bị gió thổi bay.
Sáng sớm ngày thứ tám, theo thái dương dâng lên, tia nắng ban mai rơi xuống thì Tô Minh mở mắt ra. Hắn nhìn bên ngoài động phủ sáng tỏ, sắc mặt dần âm trầm.
‘Tám ngày, Tử Xa còn chưa trở về.’ Tô Minh đứng dậy đi ra động phủ, đứng trên bình đài, cau mày.
Trước khi Tử Xa ra đi từng nói tối đa ba, năm ngày là trở về. Gã đi tới mấy bộ phường đều rất khách khí với Thiên Hàn Tông, đối với người cần mua đồ cũng cực kỳ lễ độ. Dù sao nơi này thuộc về phạm vi thế lực Thiên Hàn Tông, trong đất Nam Thần, người dám đắc tội Thiên Hàn Tông không nhiều!
Thậm chí nơi này rất gần với Thiên Hàn đại bộ lạc. Thiên Hàn đại bộ lạc và Thiên Hàn Tông hỗ trợ lẫn nhau, hai bên nhìn như là thế lực khác biệt nhưng kỳ thật là cùng gốc.
Tất cả đệ tử Thiên Hàn Tông sau khi tu vi tới mức nhất định sẽ đi Thiên Hàn đại bộ lạc nhận sắc phong, kính Thiên Hàn đại bộ lạc như kính sư môn. Phạm vi bên này không nói là phòng thủ kiên cố, nhưng đệ tử Thiên Hàn Tông đi ra gần đây thì hiếm khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thêm vào tu vi của Tử Xa tuy không đạt tới Tế Cốt nhưng cũng là đỉnh hậu kỳ Khai Trần, có thể ở trong bảng đất Thiên Hàn xếp hạng thứ mười, tuy không thiên tài như Tư Mã Tín nhưng đủ khiến người chú ý.
Người như vậy càng không thiếu kinh nghiệm ra ngoài, đối với địa thế xung quanh cũng hiểu rất rõ. Cho nên Tô Minh mới để gã tự đi, tiết kiệm thời gian tu luyện của hắn.
Nhưng hôm nay, tám ngày đã qua, Tử Xa không có tin tức gì. Tô Minh không tin Tử Xa bỗng dưng rời đi, điều này không có chỗ tốt gì cho gã. Trừ phi gã bởi vì việc này mà từ bỏ sư môn, sau này không quay về Thiên Hàn Tông nữa. Nếu không thì chỉ cần tu vi của gã không vượt qua Cửu Phong, chỉ cần sư tôn không vượt qua Thiên Tà Tử, vậy chờ đợi gã sẽ là trừng phạt không giữ lời hứa.
Tô Minh ở chung với Tử Xa không phải một, hai ngày. Hắn cảm thấy Tử Xa không phải loại người ngu dốt như thế. Người này biết xem thời thế, quan trọng nhất là cấm chú trong người chỉ mở ra mười ngày.
Tô Minh đối xử với Tử Xa không tính tốt nhưng không đến nỗi xấu, dưới tình huống như vậy, Tô Minh tìm không thấy lý do Tử Xa không trở về.
‘Trừ phi hắn xuất hiện ngoài ý muốn…’ Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, sát khí ngưng tụ trong thân thể. Trải qua mấy ngày ở Vu tộc, sát khí trên người Tô Minh đã không chỉ là có thôi mà thêm cả máu tanh.
Gần như lúc sát khí ngưng tụ thì Tô Minh mạnh ngẩng đầu, góc chân trời có một cầu vồng ảm đạm xiêu vẹo hướng nơi này.
Người trong cầu vồng chính là Tử Xa, mặt tái nhợt, khóe miệng còn có máu tươi. Tới gần Cửu Phong thì cầu vồng tan biến hóa thành bản thân, Tử Xa hộc ra bãi máu. Trong bãi máu có vô số sâu đen nhỏ. Những con sâu mấp máy chồng lên nhau, nhìn thấy ghê người.
Tử Xa mặt không chút máu, chỗ ngực gã có vết thương sâu tận xương. Đùi phải bị một mũi tên đen xuyên thấu. Từ mũi tên tỏa ra từng đợt khói đen, hóa thành quỷ ảnh, như có tiếng cười dữ tợn quanh quẩn.
“Sư thúc…” Tử Xa run rẩy, bùm một tiếng quỳ tại đó, mắt trống rỗng, cười thảm lần nữa hộc máu. Trong máu vẫn tồn tại sâu nhỏ đen. Sự sống của gã chỉ còn một tia, đó hiển nhiên là đối phương không muốn giết gã, cố ý để lại.
“Thiên Hàn đại bộ lạc Bắc Cương bộ lạc Hắc Tiễn Man Sĩ Trác Qua…” Tử Xa nói đến đây thì không thể chịu đựng được nữa, gục sang bên.
Tô Minh đứng trước mặt gã, biểu tình âm trầm đáng sợ, mắt phải cuồn cuộn sát khí, mắt trái bình tĩnh trầm lặng. Tóc bay như có gió thổi, nhưng không thể thổi tan sát khí tỏa ra từ người hắn.
Một tiếng kinh hô phát ra từ bậc thang trước mắt Tô Minh. Đó là Bạch Tố mỗi ngày đến đây. Cô ngơ ngác nhìn hắn, đây là lần đầu tiên, cô trông thấy Tô Minh có bộ dạng như vậy!
Mắt trái sát khí và mắt phải tĩnh lặng, hình thành trùng kích mãnh liệt, khiến tim Bạch Tố chớp mắt ngừng đập.