Trên bầu trời ba đạo nô đấu với hoàng long bây giờ tiếng nổ không dứt định rời khỏi ánh sáng vàng hạn chế. Nhưng hoàng long mệt mỏi gầm lên làm ánh sáng vàng càng mãnh liệt, hiển nhiên hoàng long đã thi triển tất cả tu vi có thể.
Vũ Huyên mặt xám tro, hơi thở minh tử đậm đặc từ người cô tản ra lượn lờ xung quanh khiến người thấy không rõ bên trong. Nhưng không ngừng vang tiếng nổ cho biết cuộc chém giết kịch liệt giữa Vũ Huyên và đạo nô. Nhưng Vũ Huyên dù gì không phải tu vi bước thứ ba, nuốt vào đan dược có phản phệ rất mạnh, bây giờ chiến đấu có thể nói là cô cắn răng dốc cạn sức. Cô không biết tại sao mình làm như vậy, nếu chỉ là giao dịch mua bán thôi thì không nên cố chấp như thế. Nhưng mỗi lần cô muốn từ bỏ, định khiến hoàng long mang mình rời đi thì trong đầu sẽ hiện ra Tô Minh và mấy sư huynh ở cùng một chỗ vui vẻ cười.
Nụ cười toát ra ấm áp khiến Vũ Huyên thấy ấm lòng, làm cô lưu luyến.
[Huyên Huyên, biết mẹ đặt tên cho con như vậy có ý gì không?]
Trong đầu Vũ Huyên hiện ra ký ức sâu dưới đáy lòng, quý giá nhất, đó là mỗi đêm cô đơn trong căn nhà lạnh lẽo, hồi ức duy nhất làm bạn với cô.
[Con gái ngoan, đừng nghịch nữa, đợi mẹ làm xong áo da cho con, sau này con có ra ngoài đánh nhau với đám nhóc sẽ không chịu thiệt.]
[Mẹ phải đi rồi, đến nơi rất xa. Huyên Huyên đừng khóc, hãy nhớ lời mẹ trước kia từng nói, trong tên của con có ý nghĩa là phải kiên cường, đừng bi thương...]
Vũ Huyên không biết tại sao trong cuộc chiến sẽ hiện ra ký ức quý giá nhất cho cô động lực sống.
'Có lẽ là cảm giác ấm áp đó khiến ta thích nơi đây, làm ta...không muốn rời khỏi.’ Khóe mắt Vũ Huyên rơi giọt lệ.
"Mẹ...” Cô thì thào, không để ý phản phệ và cơ thể dần tê dại, dốc hết sức lực cuối cùng có không để đạo nô ra khỏi hơi thở minh tử.
Bên dưới chiến trường hoàng long và Vũ Huyên, trên mặt biển, ngoài trận pháp trăm dặm Cửu Phong, theo tiếng Táng Tà Thương nổ tán mất lộ ra bóng dáng đạo nô thập cửu, Đạo Nguyên.
"Người là ai?” Đạo nô thập cửu từ khi bước vào đất Man tộc lần đầu tiên không nghe theo mệnh lệnh của Đạo Nguyên ngay mà nhìn chằm chằm Tô Minh, thở hổn hển từ từ nói.
Theo gã thấy thì thanh niên trước mắt tính toán sâu xa, hiếm thấy trên đời, có thể trong hoàn cảnh yếu thế như vậy khiến gã trọng thương, phải biết rằng tu vi của đối phương chỉ là bước thứ hai, có thể làm được điều này đủ thấy người ta cường đại. Người như vậy Đạo Thần Tông bọn họ nên thu vào chứ không phải chiến đấu sinh tử. Nhưng mọi chuyện bởi vì Đạo Nguyên sau lưng gã ham mê và ngang ngược biến thành không thể.
'Nhất định phải giết chết người này, tuyệt đối không thể cho hắn cơ hội trưởng thành. Ở đất Man tộc mà hắn còn có thể trở thành bước thứ hai, sợ là một ngày nào đó trong tương lai có lẽ hắn trở thành Liệt Sơn Tu thứ hai!’ Ánh mắt đạo nô thập cửu chợt lóe, tu vi nhanh chóng vận chuyển trị thương, chắp tay hướng Tô Minh.
“Chuyện này có lẽ là hiểu lầm...” Gã đang nói thì Đạo Nguyên ở bên cạnh liền tức giận la toáng lên.
“Đạo nô thập cửu, ngươi câm miệng cho ta, ta lệnh cho ngươi lập tức ra tay! Giết hắn, giết hắn!!!” Đạo Nguyên phát điên nhìn chằm chằm Tô Minh, đời này gã hai lần bị thương, lần đều tiên do một thương một kiếm của Tô Minh tạo thành, lần thứ hai vẫn là do hắn, làm gã hận thù hắn đã đến mức không thể nào bôi xóa.
Người áo đen đạo nô thập cửu biến sắc mặt, phớt lờ Đạo Nguyên, mỉm cười với Tô Minh, chắp tay định nói cái gì. Tô Minh mắt chợt lóe, Nạp Thần Dược trong người đã hoàn thành dung hợp, giờ phút này hắn không nói một lời tiến tới trước. Hắn sớm thấy ra đạo nô đó định kéo dài thời gian. Không nói đến vết thương của đối phương, vì tinh thần bào vỡ vụn mà tu vi chắn chắn bị phép tắc đất Man tộc mãnh liệt áp chế, trước đó Tô Minh đã đón dược rồi. Vậy nên đạo nô muốn kéo dài thời gian, một mặt trị thương, mặt khác chờ bốn đạo nô nhanh chống tới cứu viện. Chuyện như vậy Tô Minh liếc mắt một cái liền xem thấu, mới nãy không ra tay cho đạo nô vài giây là vì hòa tan Nạp Thần Dược thôi. Hiện giờ Nạp Thần Dược đã dung hợp, sao Tô Minh đối phương thời gian nữa chứ.
Khi Tô Minh không nói một lời vọt tới. Đạo nô thập cửu biến sắc mặt, gã biết đối phương đã nhìn thấu hành động của mắt. Mắt chợt lóe, đạo nô thập cửu nâng lên tay phải hư không chộp, có vô tạn cuồng phong rít gà đến, ở trong tay gã hình thành một cây roi xanh do gió tổ thành. Gã nhoáng người lên, cây roi quét qua quất hướng Tô Minh, cùng lúc đó, tay trái ấn pháp quyết chỉ đằng trước. Lập tức trước mặt gã biến ra một ảo ảnh trời sao, phạm vi cỡ ba trăm mét, tỏa ra ánh sao chói mắt. Nhưng rất rõ ràng, bây giờ gã đã không có tu vi bước thứ ba, áp lực vô hình khổng lồ buông xuống. Không có tinh thần bào ngăn cản, bây giờ đạo nô lộ ra tu vi chỉ có trung kỳ bước thứ hai mà thôi.
Bên này Đạo Nguyên còn ngu xuẩn không biết, chửi bậy lung tung, nhưng giây sau giọng lớn lối ngừng bặt, thay thế là tiếng hút không khí và hét chói tai.
Ngay cả đạo nô cũng biến sắc mặt.
Bởi vì trước mặt đạo nô, Tô Minh bước ra bước thứ ba xong thân hình phình to ra, bốn phía hư ảo vặn vẹo, chớp mắt hắn bước ra bước thứ năm, biến thành thân rắn cao ngàn mét, Chúc Cửu Âm!
Thân thể cao lớn, vảy màu đỏ rực, tràn ngập khí thế uy nhiếp, cộng thêm cảm giác nhiếp hồn chỉ thuộc về Chúc Cửu Âm, đấy là Nạp Thần Dược khiến Tô Minh biến nạp thần!
Chúc Cửu Âm!
Một tiếng gầm kinh thiên phát ra từ miệng Chúc Cửu Âm. Tô Minh hóa thân Chúc Cửu Âm, đã không thể dùng tu vi Man tộc hình dung. Bây giờ hắn cực kỳ mạnh, có thần thông thiên phú hoàn chỉnh của Chúc Cửu Âm, một tiếng nổ tan vỡ hư không vang vọng, cái đuôi khổng lồ quét ngang, khí thế kinh thiên quất hướng đạo nô.
Tiếng nổ vang vọng, cái đuôi Chúc Cửu Âm do Tô Minh biến thành va phạm với roi gió, trong tiếng nổ, roi tan vỡ. Cùng lúc đó, cái đuôi Chúc Cửu Âm quất vào ánh sáng sao ba trăm mét.
Tiếng nổ càng điếc tai vang vọng, ngôi sao ba trăm mét vỡ vụn, cái đuôi Chúc Cửu Âm máu thịt nhầy nhụa nhưng khi tan vỡ thì vẫn quét qua, đánh hướng đạo nô và Đạo Nguyên đằng sau lưng gã.
“Chúc Cửu Âm!!!” Đạo nô biến sắc mặt, túm lấy người Đạo Nguyên vội vàng thụt lùi, cùng lúc đó miệng gã phát ra tiếng kêu kịch liệt.
Tiếng hét như ẩn chứa thần thông khiến gã thụt lùi thì không khí trước mặt thành từng vòng sóng gợn như sóng nước, định ngăn cản cái đuôi to Chúc Cửu Âm do Tô Minh biến thành quất tới.
Tiếng nổ ầm ầm vang vọng, cái đuôi Chúc Cửu Âm quét ngang tan vỡ tất cả sóng gợn mặt nước ảo ảnh, bỗng quất vào người đạo nô thụt lùi.
Đạo nô trợn to mắt học búng máu, thân thể nhờ vào sức mạnh đó tăng nhanh tốc độ hơn kéo Đạo Nguyên rút lui, trong lòng gã hoảng sợ, kẻ địch đất Man tộc trước mắt khiến gã kiêng dè, thần thông, pháp bảo của đối phương khác biệt, tâm kế sâu trầm, tính toán tinh vi, cóo thể biến thân trở thành Chúc Cửu Âm loại mãnh thú diệt giới.
Gã còn như vậy thì đừng nói đến Đạo Nguyên, đã bị hù vỡ mật. Đạo Nguyên mặt trắng như giấy nhìn vật to khổng lồ do Tô Minh biến thành, bỗng đột nhiên cảm thấy hối hận chuyến đi này.
Tô Minh biết biến thành Chúc Cửu Âm không thể kéo dài thời gian lâu, người hắn lại bị trọng thương, quét xong một cái đuôi thì thần hình cao lớn mạnh ngẩng đầu há to mồm hút đi. Hắn định dùng thiên phú thần thông của Chúc Cửu Âm nuốt sống Đạo Nguyên, đạo nô.
Nhưng khi Chúc Cửu Âm do Tô Minh biến thành há to mồm, một tiếng gầm giận dữ vang lên sau lưng hắn, đó là đạo nô nhị nhất đấu với Vũ Huyên!
Đạo nô đó nhoáng người lên lao hướng Tô Minh, sau lưng gã Vũ Huyên hộc máu, mặt trắng bệch như cái xác, lảo đảo lùi ra sau. Cô đã cố gắng hết sức, hạn chế đạo nô nhị nhất đó khá lâu, đây đã là cực hạn của cô rồi. Cô thậm chí dốc cạn sinh mệnh nhưng vẫn không thể kiềm chế lâu hơn được.
Vũ Huyên thụt lùi, lại hộc máu, trong mắt ướt đẫm nước, biểu tình hơi hốt hoảng. Chỉ mình cô nghe thấy bên tai có thanh âm mẹ dịu dàng từ trong ký ức.
[Huyên Huyên phải kiên cường...mẹ ở nơi rất xa chúc phúc con...chúc cho con gái mẹ cả đời vui vẻ...]
"Mẹ ơi...” Vũ Huyên thì thào.
Nếu không phải hiện tại đạo nô thập cửu và Đạo Nguyên gặp nguy hiểm, đạo nô nhị nhất phá tan hạn chế hơi thở minh tử nhất định sẽ trước tiên bắt giữ Vũ Huyên. Nhưng bây giờ gã lo lắng Đạo Nguyên, không rảnh để ý tới Vũ Huyên, dùng tốc độ nhanh nhất khoảnh khắc xuất hiện bên cạnh Chúc Cửu Âm. Gã nâng lên tay phải, nguyên cánh tay như biến mất, bị ngôi sao thay thế, dung hợp cùng tinh thần bào của gã, một chưởng ấn vào Chúc Cửu Âm do Tô Minh biến thành.
Trong mắt Tô Minh toát ra điên cuồng, lúc trước tất cả tính toán rốt cuộc đến đến một cơ họi, có chút thời gian kế hạch và thay đỉ chỉ cách một đường. Đối mặt một chưởng đến từ sau lưng, Tô Minh không chút do dự mở ra tất cả lực Chúc Cửu Âm, há to mồm điên cuồng hút, thân thể Đạo Nguyên và đạo nô thập cửu không thể kiềm chế lao hướng mồm Chúc Cửu Âm.
Nhưng lúc này, bàn tay của đạo nô nhị nhất đã rơi và người Chúc Cửu Âm.
Một tiếng nổ kinh trời vang vọng, thân thể đạo nô thập cửu biến thành cầu vồng bị Chúc Cửu Âm nuốt mất, nhưng thân hình Chúc Cửu Âm không kịp nuốt Đạo Nguyên thì bị một chưởng kia đánh tan thành bốn, năm mảnh.
Theo thân hình Chúc Cửu Âm tan vỡ, Nạp Thần Dược trong người Tô Minh tan biến bị hoàn toàn phá hủy, hắn lộ ra thân thể, hộc máu lùi nhanh ra sau.
"Giết hắn, lột da hắn, rút xương hắn, giam cầm hồn hắn, giết hắn!!!” Đạo Nguyên bị hù người run bần bật, phát ra tiếng hét chói tai.
Mắt đạo nô nhị nhất đó sậm, gã cảm nhận được hơi thở của đạo nô thập cửu đã biến mất, nỗi giận dữ và bi thương tràn ngập thể xác cùng tinh thần. Gã nhoáng người lên, la hướng Tô Minh.