Góc phía bắc Đông Hoang đại lục, một vùng đất bốn phía toàn đất trũng, bầu trời hiếm có bóng người, nơi này đất mênh mông, bị trở thành phạm vi Chúng Sinh tông, người ngoài nghiêm cấm tiến vào nửa bước.
Chúng Sinh tông từ mười hai bộ lạc Đông Hoang đại lục vạn năm trước liên hợp lại thành một trong bốn tông môn Đông Hoang, có thế lực cực kỳ cường đại. Trong tông môn có Man Hồn đại viên mãn trấn giữ, khiến Chúng Sinh tông tại Đông Hoang danh tiếng nổi như cồn!
Giờ phút này, trong vô số đất trũng có một cái bên trong vô số lầu các tinh mỹ vòng quanh, có khói đen cuồn cuộn bốc lên trời, sâu trong khói đen thấy trên mặt đất có một đại điện đen. Đại điện như thiêu đốt khiến khói đen cuồn cuộn. Khói đen là thứ duy nhất trong phạm vi vô tận này! Nó là tinh thần tượng trưng toàn Chúng Sinh tông, là rõ ràng nhất chấn nhiếp người ngoài tông!
Tại Đông Hoang đại lục, chỉ có Man Hồn đại viên mãn mới có thể ngưng tụ ra khói cuồn cuộn như vậy, dùng cách này chấn nhiếp tám phương!
Giờ phút này, sâu trong đại điện ngồi xếp bằng một ông lão áo đen. Ông lão tóc tai bù xù, mặt có Man Văn con bò cạp. Bò cạp tỏa ánh sáng âm u khiến ông lão trông càng quái dị bí ẩn.
Dao động cường đại quanh quẩn trong ngoài người lão, bốn phía trống trải, chỉ có một người đàn ông trung niên cung kính quỳ trước mặt lão cách hơn mười mét.
Nhưng lúc này, tay phải ông lão tan vỡ, máu thịt nhầy nhụa, năm ngón tay trái cũng vỡ ra.
Tình hình đột ngột khiến người đàn ông trung niên đối diện vụt ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng sợ và chấn kinh, tràn ngập kinh hoàng. Gã không biết xảy ra chuyện gì, lão nhận được Ma La cầu cứu nên lập tức bái kiến đại trưởng lão trong tông, cầu xin đối phương ra tay. Nhưng sau khi đại trưởng lão thi pháp lại xảy ra tình hình này, sao không khiến gã kinh hoàng được?
“Đại trưởng lão!” Người đàn ông trung niên còn chưa nói xong thì thấy ông lão mặt có Man Văn bò cạp mạnh mở mắt ra, trong mắt lóe tia sáng ngời.
Người đàn ông trung niên kinh sợ cảm nhận khí thế khiến gã kinh hoàng đột ngột xuất hiện trong đại điện!
Khí thế không thuộc về ông lão mà là giữa không trung đại điện, một ảo ảnh bóng thương. Ảo ảnh chợt lóe lao hướng ông lão, khoảnh khắc đến gần thì lão cắn đầu lưỡi, hộc búng máu. Máu ngưng tụ thành khuôn mặt người lao hướng trường thương.
*Ầm ầm!*
Thanh âm vang vọng trong đại điện, dấy lên dòng khí khiến người đàn ông trung niên liên tục rút lui, hộc máu, biểu tình càng hoảng sợ lớn. Gã lờ mờ đoán được chuyện gì nhưng không dám tin!
'Điều này không thể nào, lấy tu vi của đại trưởng lão thế mà...thế mà bị thương, còn bị khí thế đối phương đuổi theo, sao có thể? Đại trưởng lão là đi cứu Ma La, Ma La ở hải ngoại, đối đầu là Nam Thần, không lẽ...Ma La gặp phải ba cường giả Nam Thần!? Nhưng dù là ba cường giả thì đại trưởng lão cũng sẽ không như vậy!!!'
Người đàn ông trung niên tinh thần chấn động, ngoài đại điện khói đen bốc lên trời có chớp mắt bị ngăn chặn,dù nhanh chóng bình thường lại, dù không bao nhiêu người thấy, nhưng hình ảnh đó đủ chứng minh đại trưởng lão đối mặt một thương của Tô Minh đã chấn động.
Tiếng ầm ĩ qua đi, ảo ảnh trường thương tan biến. Đại trưởng lão ngồi xếp bằng tại đó, đôi tay máu thịt bầy nhầy quái dị mọc ra, xem bộ dạng thì không bao lâu là hoàn toàn hồi phục.
Người đàn ông trung niên tim đập nhanh, định mở miệng thì thanh âm lại bị đánh gãy. Chỉ thấy ông lão ngồi ngồi xếp bằng tại đó mạnh ngẩng đầu nhìn giữa không trung.
“Ngươi là ai!?” Thanh âm ẩn chứa giận dữ và chút kiêng dè!
“Nam Thần, Tô Minh!"
Khi đại trưởng lão hỏi thì người người đàn ông trung niên run lên, vụt ngẩng đầu nhìn. Gã nghe thanh âm vang vọng bốn phía trống trải như ngăn cách thời không. Thanh âm lạnh lùng, mang chút trẻ con, nhưng lọt vào tai người đàn ông trung niên, khiến gã nhớ kỹ.
Đại trưởng lão Chúng Sinh tông, ông lão ngồi xếp bằng tại đó biểu tình cực kỳ âm trầm, không nhìn đôi tay hồi phục mà mắt chớp lóe. Lão biết mình khinh địch, lão không ngờ người khiến Ma La cầu cứu sẽ có mộta tia hơi thở tu mệnh khiến lão sợ hãi!
‘Thế gian này tu mệnh, thật sự có người bước vào tầng cảnh giới đó sao? Tô Minh, Tô Minh...'
Thật lâu sau, người đàn ông trung niên ở một bên run rẩy ngẩng đầu lên nhìn ông lão, do dự một lúc cung kính nói.
"Lão tổ..."
“Đừng để ý Ma La nữa, ngươi đi xuống sắp xếp, sau này đệ tử Chúng Sinh tông, không cho phép bước vào Nam Thần nửa bước!"
Trên đảo Ma La, Tô Minh từ Túc Mệnh biến đổi. Hắn đứng đó, vẫn mặc Táng Tà giáp, nhưng khí thế trên người vẫn không bằng trước đó, dù là vậy nhưng phát ra một thương mạnh nhất thì Tô Minh như ngộ ra.
Hắn lờ mờ cảm giác đã bắt được thứ gì nhưng mơ hồ, không rõ ràng, như cách vô số sương khói che đậy đường phía trước.
Tuy nhiên, hắn tin rằng một ngày nào đó, khi tu vi của mình bước vào Man Hồn, sương phủ con đường sẽ bị hắn phất tay xua đi!
Ánh mắt hắn lạnh lùng rơi vào mặt đất không xa, Ma La chỉ còn một nửa thân hình. Giờ phút này mạng sống của Ma La không còn bao nhiêu, nhưng lão không muốn chết, lão sợ chết, sợ từ nay biến mất khỏi thế gian.
Lão càng sợ Tô Minh, nỗi sợ hắn đã tới đỉnh trong đời sống. Lão chính mắt thấy ngay cả đại trưởng lão cũng không thể chống lại một thương thì lão dựa vào cái gì đối kháng?
Khi lão thấy ánh mắt Tô Minh thì đôi mắt lộ tuyệt vọng.
Tô Minh đi hướng Ma La. Giờ phút này, trên đảo Ma La một mảnh tĩnh lặng. Tất cả đã chết hết, đảo tràn ngập máu tanh khiến người nghe buồn nôn.
Ma La run rẩy, mắt thấy Tô Minh từng bước một đi đến, mỗi bước đạp xuống như đạp nát sự sống của lão, làm lão trong vô tận sợ hãi, phát điên lên.
“Ngươi giết ta cũng vô dụng, ta là người Chúng Sinh tông, ta đến đây là vì Chúng Sinh tông sắp đặt. Hắc Tước đại nhân cứu mạng! Hắc Tước đại nhân!!!” Ma La trong nỗi sợ đã phát điên, đôi mắt bỗng sáng ngời.
Lão nhớ ra rồi, lão còn một thuật bảo mệnh!!!
Đó chính là Hắc Tước, khiến lão chỉ cảm nhạn hơi thở đã tim đập chân rung, không dám ra tay mà cung kính cung phụng, Hắc Tước đại nhân!
Khí thế đó không chỉ khiến lão sợ hãi mà khi Bảo Sơn cảm nhận cũng hoảng sợ!
Nghĩ đến Hắc Tước, Ma La nỗi lòng tuyệt vọng lại có hy vọng mới. Lão không chút nghi ngờ, nếu Hắc Tước đại nhân ra tay thì người trước mắt chết chắc, tuyệt đối không có lý do sống.
Nhưng lão thét gào mà trên đảo không có chút hồi đáp. Bước chân Tô Minh không tạm dừng, đi tới cách Ma La vài mét.
"Hắc Tước đại nhân!!!” Ma La như bắt lấy ánh sáng cuối cùng trong đời, mắt thấy Tô Minh ngày càng tới gần, tu vi không còn nhiều ngưng tụ trong người khiến lão bay lên, mạnh đập vào mặt đất.
Khoảnh khắc lão đập đầu vào đất, mặt đất phát ra tiếng két két, từng khe hở xuất hiện, liên tiếp cùng một chỗ, hóa thành một khe rãnh to lớn. Trên mặt đất đảo bị xé rách.
Khoảnh khắc khe hở bị mở ra, khí thế cực kỳ cường đại, thậm chí vượt xa tu mệnh rất nhiều bùng phát từ trong khe hở.
Khí thế mạnh mẽ khiến trời đất biến sắc, khiến vô số mãnh thú quanh quẩn ngoài đảo run rẩy phát ra tiếng gào cùng chạy đi.
Trong khí thế có giọng nói già nua vang vọng.
"Là ai!!!"
"Là ai quấy rầy lão phu tu hành!"
"Là ai to gan, dám quấy rầy lão phu tu luyện!!!"
Thanh âm như sấm ầm ầm vang vọng, biểu tình Ma La cực kỳ cung kính, càng cuồng nhiệt, vội hét chói tai.
"Hắc Tước đại nhân, là ta, xin Hắc Tước đại nhân ra tay giết chết người này! Xong việc vãn bối nhất định lấy ra vật cung phụng gấp mấy lần!!!” Ma La mừng như điên, gã tin tưởng chỉ cần Hắc Tước thức tỉnh là mình sống được!
Đặc biệt lão nhớ đến lúc gặp Hắc Tước, lão càng hưng phấn. Lão chưa từng cảm nhận khí thế cường đại như vậy. Dưới khí thế này, lão nhìn thấy bản thể của Hắc Tước, và đối phương lộ ra thần thông. Mặc dù không có các đợt công kích nhưng khí thế ấy khiến lão cả đời khó quên.
Lão tốn nhiều sức lực mới mời được đối phương về đảo Ma La, này nay cung phụng. Đối phương ra tất cả yêu cầu lão đều hết sức thỏa mãn, còn nịnh nọt. Giờ lòng thả lỏng, khóe môi lão lộ nụ cười, ánh mắt nhìn Tô Minh lộ rõ sát khí.
'Muốn giết Ma La ta không dễ như vậy. Tu vi của ngươi cao thâm thì sao? Không lẽ so được Hắc Tước đại nhân ư!?’ Ma La cười nhạt.
Lão có thể tưởng tượng sau đó trông thấy chắc chắn là Hắc Tước đại nhân hiện ra, chớp mắt kết thúc chiến đấu, giết Tô Minh này xong, dù người trong đảo chết hết nhưng Ma La tin tưởng chỉ cần lão tĩnh tâm dưỡng thương, đợi tu vi và vết thương hồi phục là có thể dựng lại huy hoàng Ma La!
'Đến khi đó lão phu phải giết sạch người Nam Thần, phải làm chúng nhớ kỹ tên của lão phu, càng để chúng biết tất cả đều vì một người tên gọi Tô Minh!!! Lão phu thậm chí đi điều tra mỗi người quen biết Tô Minh, đem tất cả nam và nữ quen hắn, khiến chúng chết thảm hết. Nếu có thể gặp tu lữ của hắn càng tốt, tất cả khuất nhục hôm nay lão phu sẽ trả lại gấp trăm lần!!!” Lòng Ma La hưng phấn, ánh mắt nhìn Tô Minh càng âm trầm.
Bước chân Tô Minh khựng lại, lạnh lùng nhìn khe hở, bên tai nghe thanh âm già nua truyền ra từ khe hở. Khí thế cường đại này có thể chấn nhiếp tất cả, dù là Tô Minh lúc mới bắt đầu cũng cau mày. Nhưng rất nhanh, khuôn mặt hắn dưới Táng Tà giáp lộ ra quái dị, chẳng qua người ngoài không trông thấy.
"Xin Hắc Tước đại nhân ra tay!!!” Ma La lại kích động nói.