'Xem ra trong thế lực bốn chân giới trấn thủ có tiếng nói khác nhau, có vì mình, có...là vì nó.’ Sát khí trong mắt Tô Minh thay thế bi thương, hắn vốn là người bao che khuyết điểm, giờ nhìn Khổng Hoàn, Tô Minh hừ lạnh.
Chính lúc này, Khổng Hoàn ngửa đầu gầm lên, y đã hoàn toàn mất lý trí, miệng nhễu nhão nước miếng gầm hướng Tô Minh. Y lao đến như là một con khổng tước điên cuồng.
“Tu vi tăng lên đến trung kỳ vị giới, gần như tới đỉnh, nhưng vẫn không được.” Tô Minh giơ tay phải vung trước mặt.
Lập tức xung quanh một vạn bốn chân giới chớp lóe, từ bốn phương tám hướng bỗng ngưng tụ vào Khổng Hoàn. Khi Khổng Hoàn cách Tô Minh còn vài chục mét thì phù văn hoàn toàn phủ lên xung quanh y, tạo thành thứ giống ngôi mộ.
“Địa hạ Tu Văn, đây là... Phần mộ. “
*Ầm!*
Phù văn phần mộ chôn Khổng Hoàn, biến thành bia đá tan biến, có một lũ tơ xanh bỗng bay ra, nhưng nó không bay quá xa đã bị Tô Minh bắt lấy, còn có một tơ xanh khác xuất hiện trong bàn tay hắn, là lúc trước nó định bỏ chạy ra xa thì bị phù văn ngăn cản, bắt vào tay hắn. Hai tơ xanh giãy dụa trong tay Tô Minh định bay ra nhưng không cách nào thoát khỏi phù văn thần nguyên áp chế. Tô Minh nhìn hai tơ xanh, mắt chợt lóe, trong lòng bàn tay truyền đến tiếng bùm bùm.
Khi Tô Minh duỗi tay ra, không thấy tơ xanh đâu mà chỉ có một lông chim màu xanh troa ra ánh sáng yếu ớt, trên lông chiêu có một vết máu khô toát ra hơi thở tang thương. Hơi thở này khiến Tô Minh tinh thần run lên.
‘Đây là hơi thở của hạc trọc lông!’ Tô Minh nhíu mày, suy tư.
'Người sắp xếp Khổng Hoàn cầm lông chim chờ ở đây rốt cuộc có mục đích gì, trong hai tơ xanh có một định chạy đi truyền tin nhưng bị mình ngăn cản, chắc trong thời gian ngắn người này không biết tình hình. Nhưng người này rốt cuộc có ý nghĩ gì, nếu có ý xấu với hạc trọc lông thì tại sao đưa lên lông chim này, nếu là trả lại thì vì sao mới nãy họ ra tay với mình.’ Tô Minh im lặng.
Lát sau, mắt phải hắn chợt lóe, đem phù văn xung quanh ẩn chứa lực lượng thần nguyên phủ lên toàn thân Tô Minh, chớp mắt hòa vào làn da, tiến vào thân thể.
Tô Minh nhắm mắt, hiện tại xung quanh hắn không còn ánh sáng, thậm chí hơi thở của hắn cũng biến mất, như là không tồn tại trong trời sao.
Tuy nhiên trong người hắn thì dậy sóng, tất cả phù văn như một cái lưới lớn nhanh chóng co rút, hình như khoảnh khắc thân thể Tô Minh là nước biển, phù văn thần nguyên hóa thành cái lưới to phủ lên biển rộng, co rút trong người hắn như là ngư dân bắt cá. Nhưng Tô Minh bắt không phải cá mà là...ký ức.
Ký ức đó là khi Tô Minh ở Hỏa Xích Tinh.
‘Phù văn thần nguyên là phong ấn, phong...căn nguyên lúc ta ở Hỏa Xích Tinh!'
Mắt Tô Minh mở ra, phù văn trong người hắn lập tức biến thành phong ấn, tầng tầng phong kín ký ức Hỏa Xích Tinh của Tô Minh. Khi ký ức bị phong lại, mắt Tô Minh lóe tia sáng âm u, hắn lờ mờ cảm thấy có sợi tơ vô hình khi ký ức bị phong thì đã đứt.
'Lý do bốn chân giới truy tìm được mình bản chất là dùng ký ức những người Hỏa Xích Tinh đó về mình để thi triển thần thông kỳ lạ hóa thành huyết châu. Năm đó mình không hiểu, mò không thấu, nhưng bây giờ với thần nguyên, loại thuật huyết châu này sẽ tam thời mất đi tác dụng. Nếu muốn chân chính khiến nó mất đi hiệu lực thì phải xóa hết ký ức người Hỏa Xích Tinh với mình. Vậy là bốn chân giới không thể biết tung tích của mình, không biết mình...đi ra dị địa Tây Hoàn.'
Khi Tô Minh đi ra đất mười vạn bia đá thì có thi triển thuật phong ấn, xóa đi dấu vết của mình, hiện giờ đi ra ngoài lại thi triển để nó hoàn toàn chấm dứt, Tô Minh yên bụng.
Làm xong những điều này, Tô Minh cúi đầu nhìn túi trữ vật của mình, lát sau biểu tình dứt khoát giơ tay phải lộ đồ đằng trên cánh tay do Xích Hỏa Hầu biến thành, tu vi đánh vào nó.
Đồ đằng trên tay phải của hắn liền tỏa ánh sáng, ánh sáng chợt lóe, đồ đằng từ từ biến mất trên cánh tay Tô Minh. Khi đồ đằng biến mất thì trước mặt Tô Minh hiện ra Xích Hỏa Hầu, hình như là ngủ say ngàn năm mở mắt ra, gã nhìn hắn, biểu tình mờ mịt, nhưng vài giây sau chuyển thành giật mình. Xích Hỏa Hầu ngây ngốc nhìn Tô Minh, gã lập tức phát hiện kiếp phệ không ảnh trong người hắn đa đến kiếp thứ năm!
Tu vi thì đến trình độ gần đỉnh trung kỳ vị giới, cái này chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là từ người Tô Minh gã cảm nhận nguy hiểm mãnh liệt, đó là hơi thở đứng trên chúng sinh, hiện tại hơi thở còn yếu nhưng dù là vậy cũng khiến Xích Hỏa Hầu kinh sợ, nếu nó trưởng thành thì e rằng một ý niệm có thể làm Xích Hỏa Hầu thành mây khói, loại cảm kahcs này làm tinh thần gã chấn động mãnh liệt.
Nhưng gã đoán sai rồi, nếu hơi thở thần nguyên trong người Tô Minh chân chính lớn lên, vậy một ý niệm tan thành tro không phải Xích Hỏa Hầu mà là cả khung trời.
Đây chính là một niệm khung trời diệt.
“Ngươi...thời gian đã qua bao lâu? “ Xích Hỏa Hầu dù gì cũng là lão quái tồn tại năm tháng dài lâu, dù rung động nhưng hỏi ra một câu trọng điểm.
Nếu Tô Minh nói cho gã đã qua mười vạn năm thậm chí là nhiều hơn thì mọi chuyện có đáp án, ngược lại nếu thời gian là mấy trăm, mấy ngàn thì chắc chắn là trong khoảng thời gian này Tô Minh có được tạo hóa to lớn đến không thể tưởng tượng rồi.
“ Chuyện này đợi về sau ta sẽ nói cho Xích Hỏa Hầu tiền bối, xin tiền bối trả lời ta hạc trọc lông rốt cuộc có lai lịch gì? “
Xích Hỏa Hầu ngây ra, nhìn xung quanh không thấy tung tích hạc trọc lông đâu, lại phát hiện biểu tình Tô Minh nghiêm túc, lòng gã nảy ra một suy đoán.
Xích Hỏa Hầu do dự một lúc, nói.
“Lão phu cũng không biết lai lịch thật sự của nó, nhưng từ người nó nhìn thấy quen thuộc, khá giống với một tồn tại cùng thời của ta. “
“ Xin lắng tai nghe.” Tô Minh nhìn Xích Hỏa Hầu, từ từ nói.
“Lúc trước ta nói với ngươi rồi, khung trời năm chân giới mỗi một cái bên trong sẽ có một vị kiếp chủ, đây là vua một chân giới như là Đạo Thần của Đạo Thần chân giới, Âm Thánh của Âm Thánh chân giới, còn có Hoàng Tố Minh tộc của ngươi, chân giới thứ năm của ta. Bọn họ là kiếp chủ, có cảnh giới chưởng duyên sinh diệt. Phái au họ năm chân giới còn có năm vị chân tổ, tu vi của họ càng kinh khủng hơn, vượt qua cả đẳng cấp kiếp chủ. Năm người tồn tại có thể quấy nhiễu vận chuyển của năm chân giới. Bản thân họ như là phép tắc của năm chân giới, có thể biến ảo ngàn vạn, ít có người thấy bản tôn rốt cuộc là ai. Họ là một phần của truyền thuyết. “ Xích Hỏa Hầu thì thào, nói ra bí mật vạn cổ xa xưa.
“Trong năm chân giới chỉ có Hoàng chân giới thứ năm ta là tu vi trên cơ chân tổ, kiếp chủ bốn chân giới khác không làm được điều này. Ta không biết chân tổ của chân giới khác là ai, nhưng chân tổ của chân giới thứ năm nhiều năm qua chỉ xuất hiện với một bộ dạng, gọi là...Lục Áp. Y tự xưng là đạo nhân, lai lịch bí ẩn. Nhưng khung trời to lớn, vạn tộc tồn tại, không khả năng chỉ có mười cường giả mạnh nhất kiếp chủ, chân tổ mà thôi.”