Thời gian trôi qua, chớp mắt đã nửa năm. Từ khi Hồng La đảo loạn Vu tộc đếnnay đã tròn một năm.
Chiến tranh ngoài Thiên Lam thành trong một năm nay vài lần xảy ra trận đấu quy mô lớn, chiến dịch loại nhỏ đếm hoài không hết, càng thêm kịch liệt. Lực lượng phòng ngự Thiên Lam thành dần suy yếu, cường giả Man tộc đa số trấn giữ tại Thiên Lam thành.
Trong Man tộc có một tin đồn liên quan đến tai biến Đông Hoang, âm thầm rỉ tai nhau, người nghe đa số nửa tin nửa ngờ.
Đất Vu tộc vùng giáp ranh Tử Hải không còn tồn tại bộ lạc nào, có bảy phần bộ lạc đều di chuyển nhưng có một tí vẫn không dời đi. Những bộ lạc này hoặc là không thể đi, hoặc chính vì là bộ lạc nhỏ coi như đi cũng khó đi bao xa, đơn giản ở lại quê hương.
Bạch Ngưu bộ lạc chính là một bộ lạc như vậy. Họ từng giãy dụa, suy nghĩ, có xúc động muốn di chuyển, thậm chí sai người ra ngoài tìm bộ lạc di chuyển nhưng cuối cùng không thể không từ bỏ.
Nơi này vốn hẻo lánh, trừ dẫn các tộc nhân đi ra thật lâu có lẽ sẽ gặp được bộ lạc di chuyển nhưng cũng có lẽ không gặp, vậy kết quả không bằng ở lại trong bộ lạc.
Nửa năm nay một tháng cuối cùng, Vu Công Bạch Ngưu bộ lạc, ông lão xấu xí nhiều lần tới ngoài sơn mạch động phủ của Tô Minh. Lão cứ cảm thấy chỗ này có gì đó không đúng, mãi đến khi lão biết chuyện xảy ra với Hắc Hạc bộ lạc thì càng thêm nghi ngờ, sơn mạch động phủ này có kỳ lạ. Nhiều lần đến đây, mỗi lần ông lão đều rất khách sáo, cung kính ở bên ngoài kêu gọi xin gặp nhưng vẫn không có đáp lại. Dù là vậy ông lão vẫn không từ bỏ, cứ cách mấy ngày là sẽ chạy tới.
Thời gian cứ thế trôi qua, trong cấm chế sơn mạch động phủ, Hỏa Vượn lười biếng nằm đó, con rắn ở giữa không trung bay tới bay lui, độc thi thì vẫn đứng ngoài cửa động phủ, nửa năm qua không động đậy.
Hư Vô Môn bị đóng băng, lớp băng qua nửa năm vẫn còn đó, toát ra khí lạnh, chưa từng hòa tan.
Bây giờ Tô Minh ở dưới nước biển đen, trong thế giới băng xuyên ngồi xếp bằng trong băng sơn, ngoài người triệt để bị đóng băng. Phân thân của hắn ở bên cạnh hộ pháp đã nửa năm.
Lưng Tô Minh sớm không còn máu tràn ra, vết thương trong nửa năm nay từ từ khép lại, bây giờ nhìn chỉ thấy Lôi Man truyền thừa tinh gồ lên, còn Phong Man tinh gần như không thể thấy ra.
Trong người Tô Minh, xương sống lưng có bốn khối Man Cốt, nhưng bây giờ khối thứ năm chớp lóe ánh sáng xanh, đã biến đổi. Tuy nói bộ dạng không thay đổi nhưng cho người cảm giác giống như Phong Man tinh, tựa như Phong Man tinh thu nhỏ là bị khối Man Cốt thứ năm hấp thu.
Lại qua một tháng, ngày này, Tô Minh bế quan tại đây đã bảy tháng, băng tầng ngoài người đột nhiên xuất hiện tiếng két két tan vỡ. Cùng lúc đó, Tô Minh chậm rãi mở mắt ra.
Khoảnh khắc hắn mở mắt, đáy mắt trừ sâu thẳm còn hiện lốc xoáy. Băng tầng quanh người hắn bùm một tiếng vỡ vụn, khiến hắn có thể nhúc nhích.
Yên lặng cảm nhận trong người biến đổi, hắn cảm giác rõ rệt mình mạnh hơn trước khi bế quan nhiều, quan trọng nhất là…
‘Khai Dương ư…’ Tô Minh cúi đầu nhìn tay phải, mắt lóe sáng. Trong khi hắn cảm ngộ Phong Man truyền thừa, trong cơ hội hiểu ra một lần, thử Khai Dương thuật không biết bao nhiêu lần, lĩnh ngộ gió tràn ngập hư ảo, Tô Minh có cảm giác thay da đổi thịt.
Nhẹ siết nắm tay, Tô Minh chậm rãi đứng dậy. Khi hắn đứng lên thì phân thân phía sau lưng cũng đứng dậy theo.
Tô Minh không ngoái đầu lại mà nhìn băng tầng ngoài xác băng sơn, đó là thế giới băng xuyên. Trầm ngâm, ánh mắt hắn rơi vào ngoài tám mươi mét. Nơi gã đàn ông vảy xanh bị đóng băng.
Suy tư chẳng mấy lúc, Tô Minh nâng lên tay phải đụng vào băng tầng trước mặt. Lập tức băng tầng phát ra tiếng két két, xuất hiện từng vết nứt, lát sau vỡ vụn, nước biển đen ùa vào. Nhưng giây phút nước biển ập vào thì Tô Minh đã bước ra khỏi băng sơn, phân thân đi teo hắn.
Không để ý băng sơn sau lưng, trong nước biển đen áp lực giáng xuống khiến người Tô Minh trầm xuống, nhưng hắn vẻ mặt như thường chậm rãi tiến tới trước.
Từng bước một, khi hắn đi đến phạm vi tám mươi mét, đi đến nơi có gã đàn ông vảy xanh thì Tô Minh lại lần nữa cảm giác khác với trước kia. Trước khi dung hợp Phong Man truyền thừa, đi đến tám mươi mét là cực hạn của hắn, nhưng giờ thì hắn cảm thấy mình còn có thể đi vài chục mét.
Nhìn băng sơn đóng băng gã đàn ông vảy xanh, nắm đấm tay phải của Tô Minh đánh vào mặt trên, cùng lúc đó, phân thân sau lưng hắn sải bước tiến lên, hai ngón tay cách không chỉ.
Lập tức băng tầng bị nắm đấm của Tô Minh khiến xuất hiện từng vòng vết rạn rậm rạp. ánh sáng xanh chớp lóe, kiếm nhỏ bay ra khỏi người phân thân, một nhát đâm vào chỗ rạn. Tô Minh nâng tay phải lên, khi kiếm nhỏ rút ra thì bàn tay lại ấn trên đó.
Vòng đi vòng lại liên tục vài lần, băng tầng có dấu vết nứt vỡ, chậm rãi lan tràn vào trong. Cùng lúc đó, tầng ngoài rơi vụn băng.
Tô Minh nâng cao tinh thần, tăng tốc độ, phối hợp với phân thân, dần dần đào ra cái hố từ băng sơn. Sau cái hố chính là cái chày gỗ đen chín răng mà gã đàn ông vảy xanh nắm lấy.
Theo băng tầng không ngừng biến mỏng, cách mũi nhọn cái chày chỉ còn độ dày ba tấc thì phái trên băng xuyên, trong nước biển đen có áp lực mạnh mẽ truyền đến. Bên tai Tô Minh nghe tiếng gầm trầm đục.
Ngay sau đó, chỉ thấy trong nước biển đen có một thân hình to lớn mơ hồ đang nhanh chóng đến. Theo nó tới gần, tiếng rống chấn động băng xuyên run rẩy, khiến nước biển cuồn cuộn hình ảnh uy áp làm Tô Minh tinh thần rung động.
Mắt hắn chớp lóe, băng sơn trước người bị đào ra cái hố to đủ chứa một người, cách cái chày chưa đến ba tấc, không bao lâu sau là có thể đào xong. Nhưng tiếng rống truyền đến, Tô Minh do dự một lúc, biểu tình dứt khoát, nắm đấm tay phải đánh vào băng mỏng ba tấc. Thân phân cũng ra tray, như là muốn trước khi mãnh thú chưa biết này đến thì đào ra băng tầng.
Nhưng giây phút Tô Minh ra tay thì tiếng rống như vang bên tai truyền đến, nước biển quanh người hắn vặn vẹo, lực trùng kích to lớn đánh vào.
Tô Minh biến sắc, chẳng chút do dự lập tức chui vào trong động to bị đào ra. Cùng lúc đó, phân thân cũng chui vào chặn lối. Tô Minh hoảng sợ cảm nhận nguyên mặt băng xuyên mạnh chấn động. Con ngươi hắn co rút, nhìn thấy trong nước biển, giáng xuống là một mãnh thú to lớn khí thế kinh người.
Đó là một huyền quy hai đầu!
Hai cái đầu to ngoài mai rùa lạnh lùng nhìn băng tầng Tô Minh ẩn núp, lộ ra tia sáng hung ác, phần đuôi vung vẩy lập tức nâng lên, cái đuôi còn có một đầu!
Đó đâu phải rùa hai đầu, là huyền quy ba đầu!
Thân hình nó không quá to, chỉ cỡ trăm mét, đứng trên băng xuyên, thân hình không có nhiều khí thế nhưng cảm giác khí huyết khiến Tô Minh kinh sợ.
“Grao!!!” Huyền quy ba đầu cùng gầm hướng Tô Minh.
Tuy nhiên nó đứng đó, trừ gầm rống ra không có hành động gì khác. Tô Minh núp trong băng tầng, phân thân của hắn bên ngoài cũng khép lại băng sơn phong kín. Hắn nhìn huyền quy ba đầu bên ngoài, lòng thầm kêu khổ. Nhưng dần dần Tô Minh phát hiệnh uyền quy có chỗ kỳ, con thú chỉ gầm rống nhưng không tấn công, điều này khiến Tô Minh ngây ra.
Hắn im lặng giây lát, thấy băng sơn đang dần phong lại, nâng lên tay phải đánh một đấm vào băng mỏng lại biến thành ba tấc sau lưng. Tiếng két két vang vọng, băng mỏng thành hai tấc.
Chính lúc này, huyền quy ba đầu như phát điên, càng gầm dữ dội hơn, thân thể tiến bước dài tới gần băng sơn, cái đuôi sau lưng ít gào đánh hướng băng sơn nhưng không quất trúng mà quét qua bên cạnh. Huyền quy vẻ mặt càng bạo ngược nhìn Tô Minh, gầm lên.
‘Con thú này khí huyết mạnh mẽ chắc là có lực lượng rất mạnh, mình chưa từng gặp. Nhưng xem bộ dáng dường như nó sẽ không có thần thông.’ Mắt Tô Minh chợt lóe.
‘Nhìn hành động mới rồi của nó, trừ phi còn thú này không thể hủy băng sơn nơi đây. Không lẽ nó là thú thủ hộ nơi này?’ Tô Minh tinh thần rung động, thân thể tới gần vị trí băng mỏng, lập tức huyền quy bên ngoài càng rống kịch liệt hơn, cái đuôi vung tới vung lui phát ra tiếng rít sắc nhọn.
Tô Minh lập tức lùi lại, cách xa vị trí băng mỏng một ít, rõ ràng huyền quy bình tĩnh xuống, không nhìn Tô Minh mà là gã đàn ông vảy xanh cách băng mỏng vài tấc trong băng tẩng.
Bây giờ Tô Minh rất căng thẳng nhưng đầu óc vô cùng bình tĩnh. Hắn nhìn hành động của huyền quy, biết ở đây càng lâu thì càng bất lợi cho mình. Hắn truyền thần niệm cho phân thân.
Phân thân lập tức nâng hai ngón tay mạnh chỉ vào lớp băng đóng bên ngoài. Vì thời gian đóng băng ngắn ngủi nên lập tức bị đâm ra lỗ nhỏ, có một bọ cánh cứng đen bay ra khỏi người Tô Minh phân thân, chui ra động nhỏ.
Tô Minh nhìn trùng nhỏ, thấy trùng bay ra thì huyền quy chỉ liếc một cái không thèm để ý, mặc kệ trùng nhỏ bay ra tám mươi mét, trở lại băng sơn có Hư Vô Môn.