Theo Tô Minh thốt lời, chín ông lão bên cạnh hắn biểu tình như thường, hiển nhiên gã đàn ông do hạc trọc lông, Minh Long biến thành về mặt tu vi không thẻ khiến họ chú ý.
Ba ngàn tử sĩ sau lưng Tô Minh sắc mặt không thay đổi, có khí thế ngập trời phút chốc toát ra từ thân thể ba ngàn người, hình thành uy nhiếp mạnh mẽ bỗng bao phủ nguyên Tinh Phàm thành, đặc biệt là chỗ gã đàn ông hạc trọc lông, Minh Long.
Cùng lúc đó, thiếu phụ miêu nữ bên cạnh Tô Minh mắt chợt lóe, hai tai nhọn hơn, lắc người, dùng tốc độ mà Tô Minh xem con ngươi co rút, khoảnh khắc xuất hiện bên cạnh gã đàn ông hạc trọc lông, Minh Long.
"Không được tổn thương họ, bắt giữ.” Tô Minh vung tay áo, xoay người đạp lên trời.
Chín ông lão đi theo, ba ngàn tử sĩ vòng quanh.
Hạc trọc lông ngẩng ra, mới nãy nó quá tập trung nên không chú ý trên bầu trời có nhiều người như vậy, hiện tại bị uy nhiếp làm rung động, ngẩng đầu kêu lên.
Tô Minh không ngoái đầu lại, hạc trọc lông nên được dạy một bài học. Tô Minh biểu tình thản nhiên, có mọi người vây quanh, lao hướng bầu trời, mãi đến khi bay ra khỏi tầng gió Hắc Mặc Tinh, đứng trong trời sao, chín mười ba chiến thuyền to lớn.
Từ xa nhìn lại thì bộ dạng mười ba chiến thuyền dữ tợn, màu đen như mực lộ vẻ âm trầm, đặc biệt chỗ đầu thuyền mũi nhọn lộ sát khí. Sát khí ngưng mà không tán, nhưng nếu nó tỏa ra thì sẽ hình thành lực lượng hủy thiên diệt địa.
Chiến thuyền tinh không của Đạo Thần chân giới, mỗi một chiếc đều cực kỳ quý giá. Bị Đạo Thần Tông nắm giữ, là thần khí sánh ngang với cổ kiếm thanh đồng của Âm Thánh chân giới.
Khoảnh khắc Tô Minh tiến vào mười ba chiếc thuyền thì trên thuyền có vài trăm người cùng bay ra, mấy trăm người có nam lẫn nữ. Biểu tình của họ cung kính, chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh.
"Cung nghênh thiếu chủ trở về."
Tô Minh mỉm cười không nói, nhấc chân đi tới, mãi khi đến gần chiếc thuyền, liếc mắt qua mười ba chiếc thuyền, đạp hướng thuyền khổng lồ nhân.
Giây phút Tô Minh bước lên chiến thuyền, chín ông lão đi theo tới, còn về ba ngàn tử sĩ thì tản ra dung nhập vào các chiến thuyền còn lại.
Đây là chiến thuyền chuyên chở Đạo Không, Tô Minh nhắm mắt lại, tỏa ra thần thức bao phủ toàn chiến thuyền. Một lúc sau Tô Minh kết hợp ký ức của Đạo Không, hiểu biết sâu hơn về chiến thuyền.
Chính lúc này, từng tiếng gào thê lương từ xa truyền đến, ngày càng gần. Chớp mắt sau tiếng hét đã quanh quẩn trên thuyền của Tô Minh.
"Chết tiệt, có biết các ngươi đang bắt ai không? Nói cho các ngươi biết, Hạc gia gia không dễ chọc đâu, các ngươi dám bắt ta, các ngươi tiêu đời rồi, cứ chờ xem!!! Tô tiểu tử chắc chắn sẽ cứu ta!"
Tô Minh mở mắt ra, nhìn thấy thiếu phụ miêu nữ hai tay mỗi bên xách một gã đàn ông, đi lên chiến thuyền thì thả tay ra. Thiếu phụ miêu nữ buông hạc trọc lông, Minh Long xuống xong đứng bên cạnh Tô Minh, cúi đầu, biểu tình cung kính.
“Nói cho ngươi biết, Hạc gia gia ta rất lợi hại, ngươi ngươi ngươi, ngươi chờ xem, không lâu sau các ngươi sẽ phải trả giá đắt!” Hạc trọc lông ở đó giương nanh múa vuốt, lớn tiếng.
Tô Minh quen thuộc nó nên nhìn ra được hạc trọc lông lòng run sợ. Minh Long ở một bên im lặng không nói.
“Biết điều thì mau đưa chúng ta về Hắc Mặc Tinh, nếu không thì, hừ hừ, dù các ngươi có là Đạo Thần chân giới cũng không chịu nổi cơn giận của Tô tiểu tử!” Hạc trọc lông lại hét chói tai.
Giờ phút này trong lòng nó cực kỳ sợ hãi, đặc biệt là trông thấy tu sĩ xung quanh biểu tình lạnh lùng, dù nó có uy hiếp dữ cỡ nào cũng thản nhiên, làm lòng nó run. Hạc trọc lông thỉnh thoảng đánh giá thanh niên khuôn mặt tuấn tú trước mắt, ý niệm trong đầu nhanh chóng xoay chuyển.
‘Chết tiệt, mấy năm nay trong số người bị ta lừa nhớ không có người này mà ta?'
‘Tại sao hắn bắt ta? Không lẽ...Không lẽ hắn là kẻ thù của Tô tiểu tử? Ôi chao, Tô Minh ơi Tô Minh, ngươi hại chết Hạc gia gia rồi.’ Hạc trọc lông hụt hơi nhưng vẫn gân cổ giả bộ ta có chỗ dựa lớn.
Tô Minh mỉm cười nhìn hạc trọc lông không ngừng la hét, chậm rãi giơ lên tay phải nhẹ vuốt túi trữ vật, lập tức trong tay hắn xuất hiện một viên tinh thạch.
Tô Minh quăng tinh thạch xuống đất.
Tiếng tinh thạch trong trẻo va vào mặt đất gần như chìm trong tiếng gào của hạc trọc lông, nhưng khi thanh âm phát ra thì hạc trọc lông lập tức ngừng bặt, mắt trợn trừng, bản năng nhào hướng tinh thạch. Tốc độ của nó cực nhanh, khoảnh khắc đã chộp tinh thạch vào tay, đặt bên miệng cắn một cái, mặt lộ ra kích động cùng hưng phấn.
“Bên cạnh ta thiếu hai tùy tùng.” Tô Minh lạnh nhạt nói.
Hạc trọc lông lập tức cất đi tinh thạch, nhìn Tô Minh, vỗ ngực, lớn tiếng nói.
“Ta, ta ta ta đồng ý làm tùy tùng của ngươi, nhưng phải mỗi ngày hai tinh thạch!” Nói xong hạc trọc lông đá Minh Long một cước, lại nhìn Tô Minh.
“Thêm nó, mỗi ngày hai tinh thạch!"
“Trọc lông!” Gã đàn ông Minh Long biến thành trừng hạc trọc lông, định mở miệng thì bị hạc trọc lông liên tục đá hai cước, nó ngẩn ra. Liên tục đá hai cước là tín hiệu bọn chúng đã hẹn nhau.
Minh Long hừ một tiếng, không nói gì thêm.
“Tốt rồi, các ngươi đi xuống đi, báo cho chiến thuyền khác, phương hướng... Thần nguyên tinh hải.” Tô Minh mắt chợt lóe, lạnh nhạt nói, ngồi xếp bằng.
Mệnh lệnh của Tô Minh chính là uy nhiếp vô thượng trên mười ba chiến thuyền. Theo lời Tô Minh thốt ra, chốc �t thất này.
Đây là khu vực tuyệt đối an toàn cho Tô Minh.
‘Thông minh như hạc trọc lông chắc đã phát hiện cái gì, không cần nhắc nhở nữa.' Tô Minh mở mắt ra, chợt lóe tia sáng.
'Bây giờ quan trọng nhất là tăng tu vi của ta.' trong mắt Tô Minh lộ ra tia mong chờ.
Tô Minh hít sâu, mắt chậm rãi khép kín, trong người hắn tu vi vận chuyển. Sau khi đoạt xá Đạo Không thì tu vi vốn có trong người gã cũng biến trống trải, không có thực chất, tan biến theo cái chết của Đạo Không. Thực tế thì tu vi của Tô Minh vẫn là đỉnh thiên tu.
Chỉ bằng vào tư chất của Đạo Không, dựa vào nhiều năm qua Tô Minh gom góp tích luỹ, hắn có nắm chắc, dễ như trở bàn tay bước vào cảnh giới vị giới.
Khoảnh khắc Tô Minh nhắm mắt lại, tu vi vận chuyển, Ách Thương phân thân Tô Minh trong dị địa Tây Hoàn mở mắt ra, từng đợt lực thần nguyên từ người Ách Thương phân thân hiển hiện. Dường như Ách Thương phân thân và Tu Vi phân thân Tô Minh tồn tại liên kết dù bị ngăn cách vô số cự ly thì vẫn tồn tại.
‘Tu vi bước vào vị giới, cần đạt được một phương thế giới thừa nhận, do đó có thể mượn dùng lực lượng vị giới này, khiến tu vi của mình bước vào cảnh giới đó. Ta không có cơ hội khiến một phương thế giới thừa nhận, nhưng ta cũng không cần thế giới khác công nhận, ta có Ách Thương chi giới của mình. Lúc trước bởi vì hạn chế tư chất khiến ta chậm cháp không thể trở thành vị giới tu sĩ, nhưng hiện giờ không còn hạn chế tư chất, ta phải bước vào...vị giới!' mắt Tô Minh lộ tia sáng ngời, hai tay ấn pháp quyết đặt trên đầu gối, hít sâu, hai mắt từ từ khép lại.
Giây phút Tô Minh khép mắt thì Ách Thương chi giới Ách Thương phân thân ở sôi trào, lực thần nguyên tràn ngập. Linh hồn Tô Minh vốn đã khắc ấn chỗ này, gần như phút chốc mười vạn thế giới từ thần nguyên tỏa ra lực vị giới đậm đặc.
Lực vị giới này tồn tại dấu ấn linh hồn Tô Minh, chúng nó sôi trào, dẫn động hơi thở Tu Vi phân thân Tô Minh, khiến Tô Minh nhắm mắt trong chiến thuyền phút chốc tu vi bùng phát.
*Ầm!*
Tiếng nổ kịch liệt vang vọng trong đầu Tô Minh, đó là thiên tu xông hướng vị giới. Chỉ một lần trùng kích, thân thể Tô Minh đã chấn động mạnh, tu vi ở trong người chớp mắt bùng phát vô số lần, từ đỉnh thiên tu bỗng nhiên bước vào sơ kỳ vị giới.
Vừa vào vị giới thì thần thức của Tô Minh mở rộng gấp trăm lần, có loại rộng mở trong sáng, cảm giác như dung nhập cùng cả trời sao hiện ra trong tinh thần Tô Minh.
Loại cảm giác này, phía trước chưa bao giờ có, hiện giờ lần đầu xuất hiện khiến hắn chìm đắm bên trong.
“Ta rất cuộc đột phá tu vi, bước vào vị giới.” Tô Minh thì thào.
Mặc dù thân thể của Tô Minh cực mạnh, Ách Thương phân thân càng vượt xa Phệ Không phân thân nhưng thực tế tu vi của hắn bởi vì tư chất mà kém xa.
Nhưng bây giờ Tô Minh cảm nhận đến vị giới, thậm chí phát hiện hồn của mình tùy theo tu vi tăng lên mà khác với trước.
Tô Minh hơi hé mắt ra, trong mắt sâu thẳm, hiện tại như có cảm giác ẩn chứa khung trời.
“Ta có thể tiếp tục tăng cao nữa.” Tô Minh khẽ thì thào, tu vi lại vận chuyển, dẫn động Ách Thương phân thân chi giới, tùy theo tu vi trong người lần lượt chuyển động, trùng kích trung kỳ vị giới.
Tích súc chờ bùng nổ, hiện tại chỉ có câu này mới hình dung được Tô Minh.