Mọi người đoán lung tung, bàn tán ngập trời. Lần này khiêu chiến Hàm Sơn Xích khiến tất cả người quan sát nỗi lòng phập phồng lên xuống theo. Dù lúc Tô Minh thất bại rơi xuống hay sau đó bay lên, còn có từ ngữ phía Phổ Khương bộ lạc, cuối cùng dẫn đến sự phẫn nộ của công chúng, từng tiếng không đồng ý bùng phát trong trầm mặc còn vang bên tai.
Những điều đó đủ khiến người kích động, khiến tâm người theo đó dao động.
Nhưng so với những điều đó, bây giờ điều khiến mọi người chấn kinh vượt qua tất cả. Trước mặt mọi người chỉ có thân hình ngẩng đầu trên sợi xích và người khổng lồ trên đầu hắn khiến người chú ý.
Chín trăm bảy mươi chín sợi máu, đây là điều mà rất nhiều người cả đời không thấy được, cũng là điều gần như mọi người trong cuộc đời này không thể làm được.
Đặc biệt là bây giờ mây trên trời cuồn cuộn, hình ảnh mấy tháng trước còn đọng trong lòng mỗi người. Hai nhân vật lớn thần bí quanh quẩn Hàm Sơn Thành giờ đây một trong số đó đang ở trước mắt họ.
Loại cảm giác này từ ngữ khó mà hình dung, chỉ có rung động!
Trên núi Phổ Khương, Phổ Khương Man Công mặt trắng bệch, đầu óc hỗn loạn không còn năng lực suy nghĩ. Sự việc xảy ra một ngày một đêm nay khiến lão bất lực. Đầu tiên là chuông Hàm Sơn ngân vang, sương hộ sơn tan vỡ, sau đó suýt nữa bị diệt tộc, thật không dễ dàng né qua, đang lạnh lùng ẩn chứa sát khí nhìn người dẫn đến tai họa này thì bỗng phát hiện, người gây họa chỉ kém một sợi máu là có thể đạt đến hoàn mỹ.
Người như vậy, đừng nói là lão, coi như gộp lại ba bộ lạc cũng không thể chọc!
Người như vậy, chính là một khi thêm một sợi máu sẽ Khai Trần, là cường giả ở trên tất cả trung kỳ Khai Trần! Người như vậy, sao Phổ Khương bộ lạc họ dám trêu chọc!
Đặc biệt nghĩ tới trước đó bộ lạc mình đánh lén, còn có lời nói cản không cho khiêu chiến Hàm Sơn Xích, tất cả mọi thứ bây giờ ở trong mắt Phổ Khương Man Công hóa thành nỗi sợ phập phồng.
“Hắn muốn mượn Hàm Sơn Xích kích thích bản thân do đó thêm một sợi máu. Lúc trước bộ lạc mình làm khó dễ, một khi hắn thành công…” Phổ Khương Man Công thì thào nổi lên chua xót.
“Hèn chi hắn dám cướp vật của Tư Mã đại nhân, người này…có tư cách đó!” Người đàn ông mập mạp hít sâu, lập tức đi ra mấy bước, đứng ở mép núi, mặt cố nặn ra nụ cười, chắp tay cúi gập đầu hướng Tô Minh đứng trên đoạn xích thứ tám.
“Tộc trưởng Phổ Khương bộ lạc Huống Trường Ninh kính chào đại nhân, lúc trước lỗ mãng, hy vọng đại nhân đừng trách tội. Đại nhân chọn xích bộ lạc ta là vinh hạnh lớn lao của bộ lạc ta, chúng ta tại đây đón chờ. Chúc đại nhân có thể tăng thêm một sợi máu, tiếng vang đất Nam Thần, bộ lạc ta cũng vinh hạnh lây!” Giọng của người đàn ông mập mạp cực kỳ chân thành, vẻ mặt cung kính bái ba lần.
“Phổ Khương Man Công Huống Bắc Tinh, kính chào…đại nhân.” Phổ Khương Man Công im lặng một lát sau hướng Tô Minh cúi gập người.
Hai người làm hành động như vậy, các thủ lĩnh Phổ Khương bộ lạc đằng sau lưng cũng cung kính cúi đầu theo.
Tô Minh liếc Man Công và tộc trưởng trên núi Phổ Khương một cái, không lên tiếng. Khi hắn lộ ra hết sợi máu thì đã đoán được sẽ như vậy. Nếu Man Công và tộc trưởng một bộ lạc cỡ trung không có sự chịu đựng và dứt khoát như vậy, sớm bị người hủy diệt rồi.
Nhưng bây giờ thời gian gấp gáp, trên trời mây cuồn cuộn, Tô Minh có thể cảm nhận xúc động Khai Trần bị áp chế trong người đã khó thể kiềm chế lâu hơi, tùy thời sẽ Khai Trần.
“Hôm nay tại núi Phổ Khương ngươi Khai Trần, các ngươi canh chừng giùm, sẽ bỏ qua hiềm khích trước đó.” Tô Minh từ từ mở miệng.
Man Công và tộc trưởng Phổ Khương bộ lạc lập tức ngẩng đầu, biểu tình kinh ngạc nhưng lập tức nghiêm túc gật đầu vâng dạ.
“Đại nhân đừng lo, có lão bà ta ở cũng có thể canh chừng cho ngài! Đại nhân cứ yên tâm Khai Trần, nếu có người dám mạo phạm thì lão bà ta sẽ không tha!” Trên núi Nhan Trì truyền đến giọng bà lão, dù thanh âm kia già nua nhưng hùng hồn, kiên quyết.
“Nhan Loan cũng sẽ canh giữ cho đại nhân, xin đại nhân yên tâm Khai Trần!”
“An Đông Man Công Phương Chân, chúc đại nhân có thể tăng thêm sợi máu lấy cảnh giới hoàn mỹ Khai Trần, đây là việc lớn của ba bộ lạc Hàm Sơn ta, lão phu sẽ canh giữ cho đại nhân, xin đại nhân cứ yên tâm Khai Trần!”
“Tộc trưởng An Đông bộ lạc Phương Thân nguyện canh giữ cho đại nhân!”
“Nam Thiên nguyện canh giữ cho đại nhân, xin đại nhân yên tâm!”
“Kha Cửu Tư nguyện canh giữ cho người!”
“Còn có Lãnh Ấn ta. Ta chưa từng thấy người hoàn mỹ Khai Trần, hôm nay nguyện canh giữ cho đại nhân!”
Cùng lúc đó, người trong Hàm Sơn Thành cũng dấy lên từng tầng thanh âm, đó là vô số người cung kính hướng Tô Minh nói họ nguyện ý canh giữ cho hắn. Dần dần, trời đất vang vọng sóng âm hóa thành một câu kinh người.
“Chúng ta nguyện canh giữ cho đại nhân!!!”
Tô Minh đứng trên dây xích chắp tay hướng bốn phương, sau đó bước ra, vận chuyển khí huyết toàn thân hình thành ánh sáng đỏ ngập trời. Ánh sáng đỏ từ trong người hắn bắn ra, người khổng lồ ảo ảnh bên trên cũng từ bên trong lóe sáng khiến bốn phương tám hướng bỗng chốc hóa thành sắc đỏ!
Vận chuyển tất cả khí huyết, Khắc Ấn thuật của Tô Minh cũng phát động, tỉ mỉ khống chế, khiến hắn đi ra một bước là sẽ mạnh một phần. Sợi xích hấp thu sức sống dần dần theo Tô Minh chuyển động khí huyết lần nữa có sự cân bằng.
Từng bước một, trong người Tô Minh nhấp nháy ánh sáng đỏ, trước đó hắn đã đi tới một nửa đoạn xích thứ tám, bây giờ dốc hết khí huyết đi thì càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng hắn không nhìn sợi xích dưới chân, nhưng mỗi đạp một bước đều sẽ chính xác đạp trên sợi xích.
Nửa tiếng đồng hồ sau, khoảnh khắc Tô Minh đạp trên cột đá thứ tám, trước mặt hắn, cách núi Phổ Khương, sợi xích chỉ còn một đoạn cuối!
Chính vào lúc này, trên người Tô Minh, bởi vì trên đường đi không ngừng vận chuyển khí huyết chấn động, khí thế mạnh mẽ từ người hắn tỏa ra lần nữa bùng phát mạnh thêm!
Lần này bùng phát nằm trong dự đoán của Tô Minh, hắn đã rất khó ức chế xúc động Khai Trần, thậm chí hắn không muốn đè ép nó nữa. Hôm nay hắn khiêu chiến Hàm Sơn Xích, hôm nay hắn phải Khai Trần!
Bên trên người khổng lồ do sợi máu hợp thành, khuôn mặt mơ hồ bị sợi máu tràn ngập bây giờ tỏa ánh sáng đỏ chói mắt chợt lóe, xuất hiện…sợi máu thứ chín trăm tám mươi!
Giây phút sợi máu này xuất hiện, bầu trời không ngừng vang tiếng nổ, tầng mây kia cuồn cuộn như có hai bàn tay to len vào trong tách nó ra, theo tầng mây bị xé rách, ánh nắng rơi xuống trên người Tô Minh.
Cùng lúc đó, bầu trời xuất hiện ảo ảnh vặn vẹo, việc từng xảy ra mấy tháng trước tại Hàm Sơn lại lần nữa xuất hiện!
Đây là dấu hiệu thần tượng Khai Trần sắp ngưng tụ ra, đại biểu cho chẳng bao lâu sau thần tượng sẽ lần nữa giáng xuống!
Trên trời không ngừng truyền tiếng sấm, tầng mây bị xé rách, một mảnh ánh sáng nhu hòa tràn ngập bầu trời, động đất, áp lực cường đại ngưng tụ trên trời, chưa giáng xuống đã khiến người chấn động tinh thần.
Người Tô Minh run lên, trên trán cũng ngưng tụ ra một sợi máu, sợi máu vạch xéo như xuyên qua cả mặt hắn. Khi nó xuất hiện, hắn cảm giác rõ ràng trong người mình có tiếng nổ kinh thiên động địa. Tiếng nổ người ngoài không nghe thấy, chỉ mình hắn nghe được.
Trong tiếng nổ, hắn cảm nhận sự cường đại, cảm nhận sự kêu gọi đến từ bầu trời! Thậm chí vào lúc này, hắn cảm nhận người xung quanh dù là cường giả Khai Trần cũng khiến hắn cảm thấy nhỏ bé.
Ngưng Huyết thì khỏi phải nói, Tô Minh chỉ cần động ý niệm là có thể khiến người ở Ngưng Huyết cảnh có ảo giác sợi máu rời khỏi người. Còn về Khai Trần cảnh thì trong mắt Tô Minh không còn mạnh nữa.
Chỉ có núi ba bộ lạc, mỗi một ngọn có một hơi thở trung kỳ Khai Trần sẽ khiến Tô Minh lúc này hơi e ngại.
‘Đây chính là hoàn mỹ Ngưng Huyết cảnh ư…’ Tô Minh nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở ra. Hắn không ức chế xúc động Khai Trần, nhấc chân lên đạp một bước hướng đoạn xích thứ chín.
“Chín trăm…tám mươi…sợi máu!” Phổ Khương Man Công run bần bật, đối mặt Tô Minh đứng trên cột đá đằng trước, lão không còn chút ý định chống đối, chỉ có vô tận kính sợ.
“Hoàn mỹ…Ngưng Huyết cảnh…đây là lần đầu tiên ta thấy người như vậy! Cả đất Nam Thần người hoàn mỹ như vậy rất hiếm thấy!” Tộc trưởng Phổ Khương bộ lạc đôi mắt lộ ra cuồng nhiệt. Người Man tộc sùng bái cường giả, đặc biệt là người trước mắt gã tất nhiên có thể Khai Trần. Một khi Khai Trần, chính là người số một vô địch tám hướng quanh Hàm Sơn!
Trên núi An Đông, An Đông Man Công thở gấp. Bây giờ ông đã ra kết luận, người này và Tư Mã Tín tất nhiên có chút liên quan, có lẽ như…số mệnh?
An Đông Man Công không dám suy đoán, dù là Mặc Tô hay Tư Mã Tín bây giờ đều không phải loại người ông có thể đoán. Ông tin rằng nếu Mặc Tô tiến vào Thiên Hàn tông, khi lần nữa trở lại Hàm Sơn chắc chắn sẽ như mặt trời ban trưa.
Phương Thân biểu tình kích động. Gã biết, Phương Mộc con trai mình thật sự sẽ khỏe mạnh, Mặc Tô không gạt mình.
“Hắn đã đạt đến hoàn mỹ!”
Trên núi Nhan Trì, bà lão nhìn Hàm Sơn Xích, nhìn Hàn Phỉ Tử phía xa, ánh mắt có tia kỳ lạ.
“Phỉ nhi, ta đã chuẩn bị tất cả cho ngươi. Sau khi tiến vào Thiên Hàn tông, ngươi có thể thành công hay không thì phải xem chính ngươi rồi.”
Trong Hàm Sơn Thành, áp lực trên trời đang tích lũy, khi thấy Tô Minh xuất hiện sợi máu thứ chín trăm tám mươi thì họ không còn bàn tán xôn xao nữa, trong từng đôi mắt đã chất chứa tất cả.
Ngưng Huyết cảnh, hoàn mỹ!
Chính lúc này, chuông Hàm Sơn nằm ở cửa đá tầng thứ hai và tầng thứ ba Hàm Sơn Thành, đột nhiên không ai đụng chạm mà phát ra tiếng chuông ngân nho nhỏ.