Giây phút quân cờ đen biến mất trong lòng bàn tay Tô Minh thì hai Hỏa Linh già ngồi hai bên trái, phải bàn cờ liếc nhau, cúi đầu, khép mắt.
Cùng lúc đó, Hỏa Linh xung quanh ngồi xổm, như lại ngủ say, không bài xích hay để ý Tô Minh đứng đó.
Tô Minh liếc xung quanh, cuối cùng rơi vào vách tường không xa, nửa khúc bộ xương và tay cầm trường thương, mắt chợt lóe.
“Người này vạn cổ năm tháng đến, liên tục giết bảy cường giả mạch Hỏa Linh ta, dù là hai người lão phu cũng không phải đối thủ của y. Cuối cùng lão phu chỉ có thể khiến tộc nhân hiến tế, dẫn động ba phần lửa Đệ Ngũ Hỏa Lô luyện hóa sống y. Nhưng người này mạnh mẽ, ba phần nửa chỉ hòa tan nửa người, phong ấn hồn y tại đây, còn là bởi vì y muốn chết, nếu không lúc y yếu đi chúng ta cũng không níu giữ được. Trường thương trong tay y dính nhiều sự sống của Hỏa Linh, nếu ngươi yên tâm sẽ không có ngày người này sống lại lao ra khỏi đây thì cứ lấy trường thương đi.” Giọng của Hỏa Linh già quanh quẩn.
Tô Minh nhìn nửa phần bộ xương, trầm ngâm, nhấc chân tiến tới. Khi Tô Minh đến bên cạnh bộ xương, cẩn thận nhìn kỹ, cuối cùng khẳng định người này không phải là Liệt Sơn Tu.
Lúc trước Tô Minh thấy bộ xương từng suy đoán, dù gì Liệt Sơn Tu có một trường thương, tên gọi Táng Tà, lúc trước Tô Minh có được thứ phục chế. Tô Minh nhớ kỹ Táng Tà thương chân chính là ở dưới hoàng thành Man tộc, trấn áp âm tà, sẽ không bị Liệt Sơn Tu lấy đi mới đúng.
Giờ nhìn kỹ, Tô Minh xóa đi suy nghĩ lúc trước, ánh mắt rơi vào trường thương trên tay bộ xương. Tô Minh giơ lên tay phải, chộp lấy thân thương.
Khi Tô Minh đụng chạm vào trường thương biến đổi hai màu thì sát khí đậm đặc từ thân thương khuéch tán, dọc theo tay phải của hắn lao lên thân người, khoảnh khắc tràn ngập trong người hắn. Sát khí mạnh mẽ vờn quanh người Tô Minh, hóa thành trùng kích xông vào óc hắn.
Trong trùng kích, tầm mắt Tô Minh mơ hồ, trong não xuất hiện từng bức tranh, dường như đó là ký ức của trường thương, bày ra trước mặt hắn.
Trong hình ảnh một người đàn ông trung niên áo đen cầm trường thương này, nơi y đứng chính là hang động này. Mặt y không biểu tình nhưng trong mắt lộ vẻ không hề lưu luyến sinh mệnh. Bên cạnh y vòng quanh vô số Hỏa Linh, có chín Hỏa Linh to lớn lộ ra khí thế chưởng duyên sinh diệt chiến đấu cùng người này.
Mặt y không biểu tình, mỗi lần mũi thương đâm ra là đất rung núi chuyển. Từng Hỏa Linh chết đi, cuối cùng các Hỏa Linh phát ra chú ngữ, y lập tức già nua, dưới chân người đàn ông trung niên động đất, phun trào ra biển lửa vô tận. Biển lửa chớp mắt nhấn chìm người đàn ông trung niên.
Hình ảnh thay đổi, người đàn ông trung niên xuất hiện ở một vùng đất, bầu trời là màu xanh, nhưng y đâm ra một thương là vùng trời biến đen, mấy trăm sinh linh dưới đất cùng tan vỡ chết. Có thể thấy ra thế giới y ở vẫn là một không gian Đệ Ngũ Hỏa Lô.
Bức tranh thứ ba hiện ra, đó là trong trời sao, Tô Minh liếc mắt liền thấy ra trước mặt người đàn ông trung niên là Đệ Ngũ Hỏa Lô phun trào biển lửa vô tận, hiển nhiên là ký ức khi y chưa bước vào Đệ Ngũ Hỏa Lô.
Hinh ảnh là thuật nghịch chuyển, miêu tả ký ức của người này, cũng là hồi ức trường thương ghi nhớ.
Bức tranh thứ bốn hiện ra trong đầu Tô Minh, đó là ở Thần Nguyên Phế Địa, nơi thuộc phạm vi thế lực trấn giữ bốn chân giới, dù không biết là ở chân giới nào nhưng người đàn ông trung niên trong hình ảnh hai tay có ánh sáng ngũ sắc biến thành dây thừng trói tay y. Quanh y có gần trăm phù văn vòng quanh như là phong ấn, sau lưng y có bảy ông lão biểu tình phức tạp nhìn người này, cúi đầu.
Người đàn ông xoay người, biểu tình buồn bã và bi thương, cúi đầu nhìn bàn tay bị trói, hơi mở ra, bên trong có một viên đan dược màu đỏ nhạt. Y siết chặt nó, đi hướng phương xa.
Bức tranh thứ năm, Tô Minh trông thấy trời sao trong hình ảnh rất lạ với hắn, màu trời sao không phải đen mà là đỏ.
Đó là một trời sao đỏ rực, trong trời sao người đàn ông trung niên tay cầm Phong Thần mật hoa phát ra tiếng cười thê lương, vọt hướng một thiếu niên đầu trọc. Thiếu niên mặc áo dài mùa đỏ, rõ ràng tuổi không lớn nhưng trên người gã toát ra tang thương khó nói rõ. Thiếu niên lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên, chỉ giơ lên tay phải, người đàn ông trung niên lập tức hộc máu, người văng ra.
“Ngươi quậy đủ chưa?” Giọng thiếu niên bình thường, có sự uy nghiêm cao cao tại thượng.
“Ta thà rằng không học diệt tuyệt đạo, cũng không bước vào diệt cảnh!” Người đàn ông trung niên gầm rống, lần nữa điên cuồng lao ra.
Hình ảnh biến mất, bức hình thứ sáu hiện ra trong óc Tô Minh, trong hình ảnh là một viên tu chân tinh. Bầu trời vẫn là màu đỏ, trên mặt đất người đàn ông trung niên ôm xác một cô gái, nước mắt chảy xuống, ngửa đầu gầm lên.
Xác cô gái chậm rãi tan biến cho đến khi hóa thành một viên đan dược đỏ nhạt.
Cũng trong hình ảnh này, thiếu niên mặc áo đỏ thiếu niên bình tĩnh đi ra, cầm lấy đan dược, đưa cho người đàn ông trung niên.
“Nuốt vào đi, ăn nó, ngươi có thể tu luyện âm thánh diệt tuyệt đạo của vi sự, chờ khi vi sư bước ra một bước dù có thành công hay không ngươi đều là đời tiếp theo âm thánh kiếp chủ."
Tô Minh nhìn đến đây thì toàn thân rung động, tay cầm trường thương chẳng những không thả lỏng càng siết chặt, chậm rãi giơ lên từ từ rút ra khỏi xơng tay.
Ngay sau đó, hình ảnh trong đầu hắn lại thay đổi, xuất hiện bức thứ bảy, trong hình ảnh thiếu niên áo đỏ đứng trong thế giới hoa thơm chim hót. Trước mặt thiếu niên là một đứa trẻ khoảng bảy, tám tuổi, đứa bé quỳ dưới chân thiếu niên, thanh âm non nớt kêu lên.
"Sư tôn."
Tô Minh mạnh mở mắt ra, nhìn nửa bộ xương, chậm rãi cầm trường thương chuyển hướng trước mặt mình. Bộ xương vốn cầm trường thương, nay Tô Minh nắm lấy cây thương, bàn tay cũng bị lôi kéo giơ lên. Tình cảnh này nếu dùng mắt thường thì như là bộ xương tự giơ lên đưa thương cho Tô Minh vậy.
Mãi đến khi tay bộ xương thả lỏng. Trường thương hai màu tím đen hoàn toàn nằm trong tay Tô Minh, thương chợt lóe, biến mất. Ngón cái tay phải của Tô Minh có một chiếc nhẫn hai màu tím đen, hắn vung tay, chiếc nhẫn tàng hình.
Im lặng giây lát, Tô Minh lùi vài bước, chắp tay, thật sâu cúi đầu hướng bộ xương.
Tô Minh biết mới này Hỏa Linh nói người này lòng muốn chết là vì cái gì, y là hoàng của Âm Thánh chân giới, là đệ tử của âm thánh kiếp chủ, nếu mọi chuyện thuận lời thì người này sẽ là đời tiếp theo âm thánh kiếp chủ.
Nhưng quá trình xảy ra ngoài ý muốn, vợ của y chết, là do sư tôn từ nhỏ y sùng bái làm ra, thân thể ở Thần Nguyên Phế Địa nhưng hồn y từ rất lâu trước kia đã đi theo cô gái nhắm mắt trong ngực mình.
Tô Minh nhìn bộ xương trước mắt, hắn thậm chí không biết tên của người này, nhưng hắn hiểu có thể tu luyện diệt tuyệt đạo thì bản thân y chắc chắn là sinh cảnh đại năng, cường giả như vậy, trình độ kinh diễm chắc chắn nỗi danh như cồn.
Tu luyện đến sinh cảnh, gần như không có lực lượng nào khiến y chết, dù có cũng hiếm hoi. Cho nên hiện tại y còn sống, dù chỉ còn lại một nửa bộ xương.
Nhưng Tô Minh không cảm nhận được hồn của người này ở bộ xương hay trường thương, mới nãy ký ức là một ít sót lại trên cây thương, giờ cây thương biến mất trong tay hắn thì tàn niệm cũng tan biến.
Tô Minh cúi đầu sau đó ngẩng lên, xoay người đi hướng lối ra. Xung quanh các Hỏa Linh vẫn ngồi xổm tại đó, dầnk hép mắt như sắp ngủ say. Tô Minh đi vài bước rồi khựng lại, nhìn hướng Hỏa Khôi lão tổ nóng nảy nhìn mình.
“Nguyên thần này là của ta.” Tô Minh bình tĩnh nói.
Khi Tô Minh thốt lời, Hỏa Linh túm Hỏa Khôi lão tổ thả lỏng tay, lão lập tức bay đến bên cạnh hắn. Tô Minh nhấc chân lên, chớp mắt thành cầu vồng lao nhanh hướng lối ra. Hỏa Khôi lão tổ vội vàng theo sát, bây giờ lão không còn chút gì bất thiện với Tô Minh.
Tốc độ của hai người cực nhanh, xuyên qua trong đường hầm dưới lòng đất. Không lâu sau, trên mặt đất, Tô Minh lao ra khỏi khe hở. Hỏa Khôi lão tổ theo sau lưng hắn, lao ra xong lòng còn sợ hãi liếc vết nứt ở mặt đất. Hỏa Khôi lão tổ chắp tay, cúi đầu hướng Tô Minh.
“Cảm ơn đạo hữu."
Tô Minh xoay người liếc Hỏa Khôi lão tổ, không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Tô Minh quét thần thức, trong vùng trời này Tô Minh không phát hiện thân hình chí bảo, hiển nhiên họ trốn khỏi truy kích của Hỏa Linh, đi không gian khác. Nhưng có hạc trọc lông, Hứa Tuệ, còn có Long Hải lão tổ, ba người kia tồn tại liên hệ với Tô Minh, khiến hắn chỉ cần bước vào không gian họ ở thì lập tức phát hiện ra ngay.
Hỏa Khôi lão tổ do dự một lúc, không dám nhắc tới xác thiếu niên áo trắng lúc trước hai người hứa hiện. Bây giờ Hỏa Khôi lão tổ cực kỳ yếu ớt, lão sợ đưa ra yêu cầu này chọc Tô Minh bất mãn.
"Đi thôi.” Tô Minh lạnh nhạt nói.
Thần thức của hắn đã tìm được lối ra, lắc người lao hướng mục tiêu, Hỏa Khôi lão tổ vội vàng theo sau. Hai người qua một lúc sau tới vùng đất vặn vẹo vì tồn tại lối ra, bước vào trong đó, biến mất trong thế giới này.
Hai người không biết là giây phút Tô Minh lấy đi trường thương tím đen trong tay bộ xương thì ở một không gian khác, Chu Hữu Tài thân hình mập mạp, bộ dạng dữ tợn người bỗng run lên, từ từ ngoái đầu nhìn phía xa, biểu tình tràn ngập phức tạp.