Xích long đầu to, râu cùng mái tóc dài của Tô Minh tung bay. Thân hình đỏ thẫm, đôi mắt ẩn chứa hung tợn, trong tiếng gầm rống, khiến Tô Minh khoảnh khắc vì hắn mà đám người dưới đất, người xung quanh đều biến im lặng.
Áp lực mãnh liệt từ người xích long bùng phát. Xích long gầm rống, thân hình to lớn thành cảm giác áp lực khiến mọi người ngừng thở.
Thu Hải bộ lạc Uyển Thu sững sờ đứng đó, lòng cô hiểu rõ mình căn bản không triệu hoán xích long mạnh mẽ đó xuất hiện. Con xích long tự bay ra!
Nhìn bộ dạng xích long rống gầm, nhìn nó ngoan ngoãn bay dưới chân Mặc Tô, nhìn Mặc Tô đội mặt nạ đôi mắt bình tĩnh. Trong giây phút này, do dự và suy đoán trong lòng Uyển Thu biến rõ ràng!
Thiên Lam Mộng ngơ ngác nhìn Tô Minh, nhìn hắn đứng trên xích long khiến cô rung động, đầu óc trống rỗng. Thiên Lam lão tổ sau lưng cô mở to mắt lộ vẻ khó tin.
Bên Thiết Mộc cũng thế, lão hít ngụm khí nhìn Tô Minh, nhìn xích long dưới chân hắn, cũng thấy trưởng lão Vu Thần Điện thê thảm bắn ngược, tay phải vỡ nát sắc mặt kinh hoàng. Thậm chí lấy tu vi như lão mà không thấy rõ tình hình này làm sao xảy ra.
Lòng rung động như dấy sóng cuộn biển gầm, lão bỗng cảm thấy nhìn không thấu Mặc Tô trước mắt. Đặc biệt nhớ tới một tháng trước hai người chiến đấu, lão có chút vui mừng, may là khi ấy lão không cố chấp giết đến cùng.
Nếu không thì…
Ánh mắt Thiết Mộc nhìn Tô Minh có chút kiêng dè, có chút tôn trọng.
Nam Cung Ngân ở trong đám người vẻ mặt mờ mịt, sự việc chuyển biến quá nhanh không cho gã kịp phản ứng. Gã nhìn xích long, nhìn Tô Minh đứng trên đó, không rõ ràng lắm mọi thứ là ảo giác hay chân thực.
Nếu là sự thực thì gã khó thể tin, nếu là ảo giác thì trưởng lão Vu Thần Điện cánh tay phải nhầy nhụa, mặt tái nhợt và hoảng sợ chân thực đến thế.
Đặc biệt là khoảnh khắc xích long xuất hiện, con xích long gầm rống lao tới dưới chân Tô Minh, Nam Cung Ngân nhìn hắn, hình ảnh trước mắt chồng thành một với tin đồn năm đó. Hình như gã từng trông thấy bóng lưng một người, khá giống.
Gã hít thở dồn dập, đôi mắt mê mang xuất hiện kích động.
Trong đám người, vị trí góc phía xa, trong số từng ánh mắt có một lộ ra mãnh liệt thù hận. Phát ra ánh mắt kia là một cô gái, một cô gái lạnh như băng!
‘Thật là ngươi, nhưng bây giờ ngươi yếu hơn trước nhiều.’ Nam Cung San siết chặt nắm tay, nghiến răng, nhưng cô hiểu dù bây giờ đối phương yếu hơn trước thì mình vẫn không thể chống lại được. Đặc biệt là thần thông mới nãy không biết ra sao, có thể khiến trưởng lão Vu Thần Điện nửa bước vào Tuyệt Vu cánh tay phải vỡ ra, có thể làm được điều này chỉ có tu vi Tuyệt Vu mới được.
Trên bầu trời, Tô Minh cúi đầu, bên tai vang vọng giọng tang thương. Người ngoài không nghe thấy thanh âm đó, chỉ mình hắn nghe được.
‘Còn hai cơ hội, ngươi sẽ phải đưa cho ta một viên Đoạt Linh Dược. Nếu là giết ngươi, vậy giết một người phải trả giá một viên.’
Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh nhìn xích long dưới chân. Hắn quen thuộc con rồng này, trong ký ức Hồng La, con rồng bị hắn lấy địa khí sáng tạo ra, ban cho sinh mệnh, sau bởi vì Hồng La muốn rời khỏi thế giới này, không thể mang theo nó nên tặng cho Uyển Thu.
Tô Minh không quá kinh ngạc việc nó xuất hiện. Kỳ thực khi hắn đấu với trưởng lão Vu Thần Điện đã cảm nhận được từ Thu Hải bộ lạc tiếng gầm giận dữ của xích long.
Nó là Hồng La sáng tạo, gã bị phong ấn trong người Tô Minh, dù gã chết nhưng nhờ Vãng Sinh Đạo, tương đương đem truyền thừa tặng cho Tô Minh, vậy nên xích long cảm nhận dù Tô Minh không là chủ nhân Hồng La của nó, nhưng không quá khác biệt.
Khi phát hiện Tô Minh gặp nguy hiểm thì nó phá tan ấn ký, lộ ra chân thân trong trời đất này.
Thu lại tầm mắt từ người xích long, Tô Minh nhìn cách hắn trăm mét, trưởng lão Vu Thần Điện mặt trắng bệch, còn đọng lại chấn kinh và sợ hãi.
Một kích kinh tâm động phách giữa hai người mới nãy, Tô Minh triệu hoán ra ông lão Tuyệt Vu tầng thứ năm, đây là cường giả có thể đấu với Tuyệt Vu, chỉ dùng một tay đã buộc trưởng lão Vu Thần Điện rút lui, cánh tay phải nổ tung bắn máu thịt khắp nơi!
Nhất chỉ xuất hiện dấy lên bốn phía vặn vẹo, cho nên trừ Tô Minh và trưởng lão Vu Thần Điện ra, những người khác không thấy kỹ càng. Họ thấy chỉ là Tô Minh lầm bầm một câu, trưởng lão Vu Thần Điện chộp hướng hắn bỗng hét thảm, cánh tay phải nổ tung, sợ hãi bắn ngược.
Vì không biết, vì bí ẩn, vì xích long rít gào xuất ra, vậy nên Tô Minh cho người cảm giác như vực sâu nhìn không thấu. Trong mắt mọi người, bây giờ Tô Minh tràn đầy uy hiếp.
“Hiện tại ta mạnh hơn ngươi.” Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn trưởng lão Vu Thần Điện mặt tái nhợt, bình tĩnh nói.
Ông lão biến sắc mặt, trái tim còn đang đập nhanh. Khoảnh khắc vừa nãy lão cảm nhận nguy hiểm chết chóc vô cùng mãnh liệt. May mắn ngón tay chỉ vào bàn tay lão, nếu là giữa trán, lão tin tưởng giờ phút này mình đã đứt hơi, ngay cả hồn cũng không thoát được.
Vì nhất chỉ đó thật sự là…quá khủng bố!!!
“Ngươi còn muốn cướp Xích Thạch của Mặc ta không?” Tô Minh từ từ nói.
“Người rốt cuộc là ai!?” Mặt trưởng lão Vu Thần Điện lúc xanh lúc đỏ, nhìn Tô Minh, hít sâu, đè nén lòng sợ hãi và rung động, không để ý cánh tay phải bầy nhầy, trầm giọng nói.
“Mặc Tô.” Vẻ mặt Tô Minh không chút biến đổi.
Bốn phía yên tĩnh, các ánh mắt tập tủng vào người mình khiến hắn nhìn thấy theo sự việc phát triển, mọi người lộ ra các loại biểu tình.
“Việc hôm nay là lão phu lỗ mang, chuyện này…” Trưởng lão Vu Thần Điện khó khăn nói. Câu nói như vậy lão nói rất khô cằn, bởi vì lão không nhớ lời này đã bao lâu không nói.
“Lỗ mãng?” Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, chân phải nhẹ đạp người xích long, truyền ra thần niệm. Đây là lần đầu tiên hắn khống chế xích long, có chút mới lạ. Nhưng trong ký ức của hắn, Hồng La đã truyền thần niệm như vậy khiến xích long thực hiện.
“Hai chữ lỗ mãng là có thể ngay mặt to gan cướp đá của Mặc ta?”
Giây phút Tô Minh truyền ra thần niệm, xích long khổng lồ phát ra tiếng gầm điếc tai, cái đuôi mạnh cuốn lao hướng nơi này, quét qua gã đàn ông Âm Linh, Tô Minh phân thân, con rối độc thi.
Dùng sức rất xảo diệu, quét qua xong chỉ khiến phong ấn ngoài người họ rung kịch liệt, tan vỡ nhưng không làm bị thương họ.
“Hai chữ lỗ mãng là có thể dựa vào tu vi quyết định sống chết của Mặc ta?”
Tiếng ầm ầm vang vọng trong hai câu của Tô Minh, như dung hợp một chỗ, như giọng hắn trở thành sấm. Trong tiếng nổ, gã đàn ông Âm Linh hồi phục, sải bước nhanh tới bên cạnh Tô Minh, ánh mắt nhìn hắn có chấn kinh.
Gã chấn kinh không vì lão già bản tộc ra tay mà là xích long dưới chân hắn. Con xích long này cho hắn cảm giác rất cường đại, trình độ cường thậm chí vượt qua cảnh giới hiện giờ của gã.
Tô Minh phân thân thuấn di đứng sau lưng Tô Minh, còn có độc thi cũng chớp lóe xuất hiện cạnh hắn.
“Nếu là lỗ mãng, vậy hôm nay Mặc ta cũng lỗ mãng một lần!”
Tô Minh nâng lên tay phải chỉ hướng trưởng lão Vu Thần Điện. Cái chỉ này con xích long gầm rống vọt ra, mang theo Tô Minh lấy tốc độ cực nhanh lao hướng ông lão.
Ông lão lập tức biến sắc mặt, có lòng muốn giải thích cái gì nhưng bây giờ không kịp mở miệng, nhanh chóng lùi ra sau. nhưng tốc độ lão có nhanh cỡ nào cũng không vượt qua con xích long được. Chớp mắt trưởng lão Vu Thần Điện bị lực lượng mạnh mẽ trùng kích, quần áo phần phật bay.
Ngay lúc này, trong cõi trời đất phát ra tiếng thở dài như có như không. Cùng lúc đó, đằng trước xích long, trước mặt trưởng lão Vu Thần Điện, phạm vi cách một người và một rồng chỉ mười mét bỗng xuất hiện ánh sáng chói mắt, trong ánh sáng đi ra một người.
Người ấy nhìn không ra tuổi tác và diện mạo. Sau khi y xuất hiện thì nâng lên tay phải. Phút chốc ánh sáng chói mắt ngoài người y như bị đảo ngược tập trung vào tay phải của y, khiến tay phải y như nắm một mặt trời, khiến trời đất đêm khuya sáng như là ban ngày.
Tay phải người ấy nhìn thì chậm nhưng kỳ thực rất nhanh ấn hướng xích long.
Xích long rống gầm, người chớp lóe ánh sáng đỏ, cùng tay phải người ấy đụng độ. Tiếng ầm ầm vang vọng tám hướng, chấn động thiên địa. Người Tô Minh run lên, xích long dưới chân hắn bị buộc khựng tại chỗ.
Nhưng hiển nhiên người đó mới nãy dốc sức một kích, mặc dù khiến xích long ngừng lại nhưng cũng liên tục lùi vài bước. Ánh sáng ngoài người biến mất, hóa thành một người đàn ông trung niên mặt trắng bệch. Người đàn ông trung niên rất đặc biệt, đôi mắt hẹp dài như mắt phượng.
“Mặc huynh có thể tạm dừng lại nghe Bái ta nói một câu không?” Người đàn ông trung niên cười khổ, giọng trầm thấp.
Sau khi y xuất hiện, trưởng lão Vu Thần Điện thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cực kỳ cung kính cúi đầu với người này.
“Kính chào Địa Điện điện chủ.”
“Tên tuổi của Mặc huynh dù hôm nay Bái ta mới được biết nhưng phong thái của Mặc huynh khiến Bái ta kính nể đã lâu. Khiêu chiến cường giả Vu tộc ta, phong Tông Trạch Thu Hải bộ lạc, khiến Vu tộc ta không ai không biết, chỉ đáng tiếc từ nay về sau Mặc huynh không xuất hiện nữa. Hôm nay có thể gặp Mặc huynh, thấy vô cùng vinh hạnh.” Người đàn ông trung niên nhìn Tô Minh, mỉm cười chắp tay nói.