Lửa sém lông mày!
Hai tháng này đối với Tô Minh mà nói là cực kỳ ngắn ngủi, rất có thể một lần ngộ đạo cứ thế trôi qua, cho nên thời gian bế quan bao nhiêu cũng không đủ.
Huống chi không phải hai tháng, nói chính xác hơn là một tháng rưỡi.
Cả Thiên Hàn Tông trong trạng thái yên tĩnh trước cơn bão. Loại tình cảnh này không phải nói mọi người yên tĩnh mà là trạng thái tâm lý, loại cảm giác.
Hễ ai tham gia lần Thiên Lam Săn Vu này đều đang gióng trống khua chiêng làm chuẩn bị cuối cùng, có lẽ đang mong chờ trận chiến vừa ra kinh người, hoặc là sẽ chết trận tha hương.
Đại chiến Man Vu trăm năm một lần thường là máu đẫm trời xanh.
Sau khi trở lại Cửu Phong, Tô Minh có quyết định, trước Thiên Lam Săn Vu hắn sẽ không rời khỏi Cửu Phong, phải dành thời gian cuối cùng cho chuẩn bị lần cuối.
Hắn có quá nhiều chuyện phải làm.
Hòa Phong dung hợp đã đến lúc mấu chốt, lần lột xác cuối cùng này một khi thành công, Hòa Phong sẽ trở thành hộ vệ đắc lực cho Tô Minh trong Thiên Lam Săn Vu.
Còn có luyện chế Đoạt Linh Dược, có đủ tài liệu rồi, Tô Minh cần là tử khí. Lấy tử khí luyện chế Đoạt Linh Dược, chuẩn bị đầy đủ rồi đi nghênh đón trận chiến trên đất Vu tộc.
Trừ những điều đó ra, hắn còn phải nghiên cứu Hoang Đỉnh trong tay. Dù sao nếu không mở ra thì không thể dùng đỉnh luyện đan dược khác. Trận chiến Thiên Lam này sẽ kéo dài mấy năm, thậm chí là càng lâu hơn, cho nên cần phải chuẩn bị rất nhiều dược phẩm. Nếu không thì một khi xuất hiện biến cố gì sẽ trở thành trí mạng.
Còn có tu vi của Tô Minh, giáp Thần Tướng cần tiêu phí rất nhiều kinh nghiệm khiến khói đen bố trí trận pháp càng thêm vững chắc.
Thức thứ hai tạo họa, bùng phát ra tốc độ Kim Bằng, Tô Minh cũng cần tiến hành rèn luyện thân thể mình càng nhiều. Chỉ có như thế thì hắn mới chịu đựng tốc độ nhanh hơn nữa.
Còn nữa, Tô Minh cảm nhận được cơ hội tu vi của mình từ hậu kỳ Khai Trần đột phát trở thành hoàn mỹ Khai Trần. Hắn phải đi lấy lại Huân đã sửa, thổi ra khúc đến từ Ô Sơn, lấy điều đó khiến tu vi của mình viên mãn Khai Trần.
Các loại sự tình cần Tô Minh chuẩn bị. Còn về bên Tư Mã Tín, Tô Minh không rảnh chú ý. Người này chủng Man không thành, khoảnh khắc thất bại đã mất đi can đảm đối kháng Tô Minh.
“Bạch Tố…” Tô Minh ngồi xếp bằng trên bình đài ngoài động phủ, trong đầu hiện ra bóng dáng Bạch Tố. Thân hình ấy dần mơ hồ đến khi tan biến trong đầu hắn.
Bình tĩnh tâm thần, trong đêm khuya trăng treo trên cao, Tô Minh từ trong ngực lấy ra một túi trắng, nhìn túi này, mặt hắn có đau thương.
Đau thương này rất sâu, bình thường ẩn trong đáy lòng Tô Minh, chỉ có thời gian hiếm hoi mới lộ ra. Mỗi lần lộ ra đủ khiến vết sẹo trên mặt Tô Minh nhìn như đỏ rực máu.
Thật lâu sau, Tô Minh nhẹ vỗ túi, thoáng chốc bên trong toát ra sương khói. Trong sương khói truyền ra tiếng dây xích vang, cùng lúc đó, một bóng ám hồng lấy tốc độ mắt thường khó thấy lao ra.
Cách Tô Minh mấy mét bóng đỏ chợt ngừng, lộ ra thân hình chính là con Hỏa Vượn. Nó ngồi xổm tại đó nhìn chằm chằm Tô Minh, trong mắt có thù hận và căm hờn, còn có mãnh liệt kiệt ngạo bất tuân.
Từ ánh mắt nó Tô Minh có thể thấy, trong lòng con vượn có sự kiêu ngạo và căm hận tất cả sinh linh. Hiển nhiên nó ở trong tay Đồng Tử đã chịu nhiều thống khổ hành hạ. Chẳng những không thuần phục được nó, ngược lại khiến Hỏa Vượn đối với mọi người có điên cuồng và sát khí.
Dù trước mắt nó là Tô Minh ánh mắt từng có chút khác, nhưng bây giờ nó xem thì cực kỳ chán ghét, một khi có cơ hội sẽ bị nó xé nát.
Tử Xa ở phía xa đứng dậy lạnh lùng nhìn Hỏa Vượn, đi tới vài bước. Gã cảm nhận được táo bạo và điên cuồng từ người con vượn. Nếu không phải nó bị dây xích khóa lại, chỉ sợ sẽ lập tức nhào về phía Tô Minh, giết hắn xong ngửa đầu gầm rống bỏ chạy. Từ người con vượn, Tử Xa cảm nhận uy hiếp mãnh liệt. Dù bây giờ con vượn yếu ớt nhưng từ người nó đem đến áp lực có thể so với Tế Cốt. Áp lực này tuy yếu nhưng đích thực tồn tại. Có thể thấy ra lúc con vượn khỏe mạnh thì cường đại cỡ nào.
Đặc biệt tốc độ mới nãy của nó khiến Tử Xa chấn kinh.
Gần như lúc Tử Xa cảnh giác tiến lên mấy bước, Hỏa Vượn mạnh xoay người, mắt đỏ rực trừng Tử Xa, nhoáng người lên, khí thế hung ác ngập trời lao thẳng đến Tử Xa. Chỉ thấy bóng đỏ sậm lao ra, khoảnh khắc tới gần Tử Xa chưa đến ba mét.
*Oành!* một tiếng, dây xích kéo căng, khiến tốc độ Hỏa Vượn khựng lại, móng vuốt chộp hụt, cách Tử Xa hai mét rạch hư không. Dù không đụng tới Tử Xa nhưng bốc lên cuồng phong, khiến gã chấn động tinh thần, gió mạnh ập vào mặt, đau rát.
Hỏa Vượn bị xích thít cổ, ngửa đầu gầm lên. Thanh âm kia thê lương, có bất đắc dĩ, càng có không cam lòng. Thậm chí trên cổ nó bởi vì bị xiết quá chặt mà da lông rách toét.
“Tử Xa, lùi lại.” Tô Minh nhìn Hỏa Vượn, nhẹ giọng nói.
Tử Xa khom người, cúi đầu, lùi mấy bước, nhưng vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Hỏa Vượn. Khí thế bạo ngược từ nó khá kinh khủng, có thể tưởng tượng nếu dây xích thả lỏng, nó hồi phục tự do thì chắc chắn trở thành tai họa.
Khi Tử Xa hơi lùi lại, điên cuồng trong mắt Hỏa Vượn chẳng những không giảm mà càng đậm. Từ sắc mặt của nó có thể thấy ra, nó không tin bất cứ ai. Đối với mọi thứ xung quanh có mãnh liệt bài xích và oán hận, dùng bạo ngược và điên cuồng che giấu cô độc trong lòng nó.
Đây là điều Tô Minh trông thấy.
“Ta từng có một đồng bạn.” Tô Minh nhẹ giọng nói.
Khoảnh khắc hắn mở miệng, Hỏa Vượn mạnh xoay người trừng Tô Minh, đáy mắt lại lóe tia đỏ, lộ ra hung ác. Cùng lúc đó, nó xoay người ngồi xổm tại đó, sắc mặt ẩn chứa bạo ngược.
“Tên của nó là…” Tô Minh vừa nói tới đây thì Tử Xa ở không xa biến sắc mặt.
Chỉ thấy Hỏa Vượn sắc nhọn rít, thân thể biến thành tàn ảnh lao đến Tô Minh. Tốc độ của nó quá nhanh, hung thần chớp mắt tới trước mặt Tô Minh, đôi tay thành vuốt chộp hướng ngực hắn. Xem bộ dạng như muốn xé rách ngực Tô Minh, moi tim ra ăn.
Trên mặt Tô Minh có đau thương, Hỏa Vượn nhìn thấy nỗi bi thương đó, nhưng tốc độ chẳng những không chậm lại mà càng nhanh ơn. Nhưng giây phút nó sắp đụng vào người Tô Minh thì con vượn đột nhiên hét thảm. Dây xích nơi cần cổ thít chặt khiến nó không thể hít thở, dây xích vung lên quăng con vượn ra, đập mạnh vào vách đá. Tiếng chấn ầm ầm, vách đá xuất hiện khe hở, Hỏa Vượn ngã xuống nhưng lập tức bò lên, vẫn điên cuồng, bạo ngược gào hướng Tô Minh.
“Sư thúc cẩn thận!” Lúc này giọng Tử Xa mới truyền đến, trước đó chuyện xảy ra quá nhanh, từ bắt đầu đến khi kết thủc chỉ là chớp mắt.
“…tên là Tiểu Hồng..” Tô Minh không tạm dừng, nói xong mới như là hình dung, tựa như trong câu nói kia chỉ là quá trình giới thiệu tên.
“Chúng ta gặp nhau thì ta là một thiếu niên ngây ngô, nó ở trong rừng núi…” Tô Minh khẽ nói, lầm bầm như tự nhủ, lại như nói cho Hỏa Vượn nghe.
Hỏa Vượn vẻ bạo ngược càng đậm, như là không nghe hiểu lời Tô Minh, nhoáng người lên, lần nữa nhào hướng hắn. Dù nó biết điều này là vô dụng, nhưng nó vẫn rít gào lao tới Tô Minh.
Chớp mắt tới gần, vuốt còn không rơi xuống thì dây xích trên cổ lần nữa quăng nó ra, *oành* một tiếng đập xuống đất.
Lúc này Tử Xa mới coi như thở ra, lùi mấy bước, cảnh giác nhìn nơi này. Hỏa Vượn mạnh mẽ cho Tử Xa rung động rất nhiều. Chẳng những tốc độ cực nhanh, còn rất mạnh, thậm chí thân thể bị tổn thương nặng vậy mà vẫn tràn đầy sát khí.
“Sức ta rất yếu, trừ thân thể nhanh nhẹn ra không có sở trường nào khác. Nhưng ta rất quen thuộc cánh rừng đó, cho nên khi chạy tới chạy lui trong đó, ta cảm thấy tốc độ của mình rất nhanh. Mãi đến khi ta gặp Tiểu Hồng…” Tô Minh thì thào.
Hỏa Vượn sắc nhọn kêu to, lần nữa vọt tới. Nhưng ở trước mặt Tô Minh thì lại bị sợi xích mạnh vung ra, tiếng ầm ầm quanh quẩn lấn át giọng hắn.
“Ta còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ, nó ngồi xổm trên thân cây, cầm cái hột ở đó cười nhạo nhìn ta. Lông nó màu lửa đỏ giống như ngươi…” Tô Minh ánh mắt nhớ lại.
Khi hắn nói chuyện thì Hỏa Vượn lần nữa lao đến. Nhưng chờ đợi nó vẫn là té xuống đất, lần này nó hộc máu. Tuy nhiên, sắc mặt điên cuồng và táo bạo vẫn không giảm bớt.
“Bộ dạng của nó rất đẹp, ta rất thích. Ta muốn bắt nó, nhưng tốc độ của nó rất nhanh. Có lẽ là duyên phận đi, từ nay về sau mỗi lần ta vào núi đều trông thấy nó…” Trên mặt Tô Minh có nụ cười, đó là nụ cười chìm đắm trong ký ức.
Khi hắn cười thì Hỏa Vượn lần nữa lao ra, nhưng lần này lúc nó tới gần Tô Minh, nhìn thấy nụ cười nhu hòa trên mặt hắn thì thân thể run lên.
Nó có linh tính rất cao, có thể phân chia ra người ác và hiền. Cùng lúc đó, nó đối với mọi người mỉm cười cũng tốt, lời nói cũng thế, chưa từng tin tưởng, bởi vì nó trải qua quá nhiều chuyện như vậy.
Nó không tin bất cứ ai, nó chỉ tin trực giác của mình.
Cho nên trước kia Tô Minh nói chuyện nó nghe hiểu nhưng không lọt tai, mà như bạo ngược phản kháng. Tuy nhiên, bây giờ, giây phút này, nó nhìn nụ cười nhu hòa trên mặt Tô Minh, không biết vì sao, bị nụ cười xúc động sâu trong tâm tình bị chôn giấu.
Nụ cười chẳng có chút ác ý, nụ cười không phải đối với nó. Nhưng nụ cười chất chứa chân thành và có đau thương trong vui sướng.
Hỏa Vượn chợt ngừng, nó ngồi xổm cách Tô Minh một mét. Nhìn người trước mắt, sắc mặt nó trong bạo ngược có do dự.
“Cái tên Tiểu Hồng là ta đặt cho nó.” Tô Minh thì thào, mắt nhắm nghiền.