Nhìn trong hồ nước bên dưới Hắc Thủy thành, ba cái đầu rồng gầm rống, Tô Minh hít sâu, có nhận biết mới về thực lực của gia tộc Liệt Sơn Tu.
“Trận pháp cũng tốt, rồng đá cũng thế, coi như là Thái Hạo Quang trận cũng có thể giải thích. Cũng hiểu được Cửu Anh và các ngươi có ước định, nhưng, các ngươi làm sao khiến tộc nhân gia tộc Thái Từ phân liệt? Khiến họ ở phút mấu chốt phản loạn?” Tô Minh im lặng giây lát sau, nhìn Phong lão.
“Trên Hắc Mặc Tinh trước kia không tồn tại Hắc Mặc Đạo, từ khi chúng ta đến mới có, bất cứ gia tộc nào đều có thân tín của chúng ta. Chúng ta là vua trong bóng tối, có thể quyết định bất cứ gia tộc nào hưng thịnh hoặc hủy diệt. Có thể phát động nội loạn Hắc Mặc Tinh, có thể phát động tai kiếp chấn động bốn chân giới, ví dụ như...tai biến Hắc Mặc Tinh năm đó.” Phong lão mỉm cười, lời thốt ra làm tinh thần Tô Minh rung động.
Tính thời gian thì lúc tai biến Hắc Mặc Tinh là khi Liệt Sơn Tu đi tới Thần Nguyên Phế Địa.
“Còn về việc chúng ta có thể khiến những tộc nhân gia tộc Thái Từ trở thành Man tộc, ở lúc chúng ta muốn thì lựa chọn làm phản, nói đến thì ngươi nên đoán được một chút mới đúng.” Phong lão nhìn Tô Minh, không nói rõ, nửa cười nửa không.
“Là thần thông Man Thần đời thứ hai tự sáng tạo.” Tô Minh im lặng không lâu sau, trầm giọng nói.
“ Năm đó trước khi ta và Man Thần đại nhân rời đi từng nhìn ra có ba người có tư cách làm Man Thần tiếp theo, không biết Man Thần đời thứ hai thứ hai mà ngươi nói có nằm trong số đó. Phải cũng tốt, không phải cũng thế, nhưng Man chủng vô tâm đại pháp không phải do Man Thần đời thứ hai tự sáng tạo mà là thuật nô dịch vạn giới của Man Thần đại nhân, cũng là Man Thần thuật! Thuật này ở trong trời đất chỉ mình Liệt Sơn Tu đại nhân mới có thể dựa vào tư chất trước kia không ai có sáng tạo ra.” Phong lão lắc đầu, chậm rãi nói.
Trong khi hai người nói chuyện thì trên bầu trời Hắc Thủy thành gió mây thay đổi, tiếng nổ kinh thiên động địa. Ba cái đầu Cửu Anh đấu với ba ông lão kiếp dương khiến không khí phát ra tiếng tan vỡ.
Đây là lần đầu tiên Tô Minh thấy Cửu Anh sống. Cường đại cực kỳ kinh người, thậm chí lúc Chúc Cửu Âm ở đỉnh cao nếu gặp phải Cửu Anh này, đối lập thiên địch giữa chúng nó, ai thắng ai bại chưa bước. Tô Minh cảm giác dường như Cửu Anh mạnh hơn Chúc Cửu Âm một chút.
“ Nó có chín cái đầu, giờ xuất hiện ba cái đã chống lại được ba kiếp dương, nếu chín cái đầu đều xuất hiện thì coi như không tới cảnh giới chưởng duyên sinh diệt nhưng cũng đủ trở thành mạnh nhất dưới chưởng duyên. “
Tiếng nổ điếc tai truyền ra từ màn sáng, quanh quẩn trong phòng đấu giá của gia tộc Liệt Sơn Tu. Tô Minh nhìn màn sáng, một lúc sau bình tĩnh nói.
“Hèn chi ngươi không để ý gia tộc Thái Từ dùng cách truyền tống đi đất tông tộc gia tộc Liệt Sơn Tu phá hủy, chỉ Hắc Thủy thành đã như vậy, sợ là tông tộc gia tộc Liệt Sơn Tu càng ẩn giấu nhiều thực lực. “
Phong lão giơ tay phải lên vung trước mặt, lập tức ngoài màn sáng vặn vẹo xuất hiện gần trăm màn sáng lớn nhỏ, trong mỗi màn sáng có hình ảnh khác nhau, là sơn môn tất cả gia tộc trên Hắc Mặc Tinh.
“ Nếu ngươi tò mò thì nhìn xem đi.” Phong lão cười nói.
Tô Minh liếc mắt gần năm màn sáng, im lặng.
Hắn thấy trong những màn sáng có những vệt đỏ, là tộc nhân gia tộc Thái Từ đi hướng mỗi gia tộc Hắc Mặc Tinh cầu cứu.
Triung đẳng gia tộc Hắc Mặc Tinh, Trần gia.
Cầu vồng từ trên trời xé gió lao đến, chớp mắt buông xuống, lộ ra một người đàn ông trung niên. Gã mặc hoa phục, biểu tình sốt ruột, khi đáp xuống lập tức chắp tay hướng Trần gia.
“Gia tộc Thái Từ Thái Từ An, cầm thư của lão tổ bản gia, cầu kiến Trần gia lão tổ, chuyện liên quan đến nỗi gia tộc Hắc Mặc Tinh kịch biến, xin Trần gia lão tổ cho gặp mặt! “
“ Bắt lấy người này! “
Người đàn ông trung niên mới nói xong lập tức trong Trần gia truyền ra một thanh âm tang thương. Thanh âm vang lên, vài chục bóng người từ trong Trần gia vọt ra.
Người đàn ông trung niên biến sắc mặt, định thụt lùi nhưng mấy chục người có rất nhiều cường giả tu vi vượt qua gã, khi ra tay không cho người đàn ông trung niên một chút cơ hội chống cự, dường như hận không thể lập tức tiêu diệt gã. Giống như có ai đang quan sát, Trần gia sốt ruột muốn biểu đạt lòng chân thành.
Chỉ mười giây, tiếng hét thê lương vang vọng, người đàn ông trung niên đến từ gia tộc Thái Từ muốn cầu viện hình thần đều diệt. Chính lúc này, một gã đàn ông đội mặt nạ hoa sắc, thân thể cao lớn bước ra khỏi Trần gia, sau lưng gã là Trần gia lão tổ đi theo, có nhiều cường giả theo sát.
“ Xin đại nhân yên tâm, Trần gia ta vốn đã gai mắt gia tộc Thái Từ, cho dù đại nhân không đến thì hôm nay chúng ta cũng sẽ tiêu diệt người gia tộc Thái Từ.” Trần gia lão tổ cung kính chắp tay.
Gã đàn ông gật đầu, nhấc chân hóa thành cầu vồng rời đi. Sau khi gã đi, Trần gia lão tổ mới lau mồ hôi lạnh trên trán.
Tô Minh xuyên qua màn sáng nhìn thấy hết, ở mỗi màn sáng hắn trông thấy hình ảnh tương tự. Tất cả tộc nhân gia tộc Thái Từ phái ra đều bị các gia tộc vội vàng ra tay giết chết.
Nhưng có người không bị giết, là ở Mặc giá tại Mặc Kỳ thành, Hoa gia tại Tinh Phàm thành. Hai gia tộc cũng thuộc hàng đỉnh không giết người gia tộc Thái Từ đến cầu cứu nhưng đóng cửa không gặp.
Còn tu sĩ gia tộc Thái Từ đi đất tông tộc gia tộc Liệt Sơn Tu, Tô Minh nhìn từ màn sáng thấy mấy ngàn người lao nhanh trên trời, bỗng không khí trước mặt họ, trong tầng mây vươn ra xúc tua to lớn, trên xúc tua có nhiều thịt thừa, quét ngang, trời đất như xoay chuyển, biển mây cuồn cuộn lộ ra một vật khổng lồ cỡ vạn mét.
Đây rõ ràng là một bạch tuộc to, nó lấy biển làm mây, ngao du trên bầu trời. Không biết sao bây giờ nó xuất hiện, tàn nhẫn giết chóc tu sĩ gia tộc Thái Từ.
Quan sát kỹ hơn, Tô Minh thấy trên đỉnh đầu bạch tuộc to có một ông lão ngồi xếp bằng. Ông lão diện mạo mơ hồ thấy không rõ ràng, nhưng có hơi nước mông lung vòng quanh ông lão, ánh nắng chợt lóe khúc xạ ánh sáng bảy sắc.
“Đó là lão già Vũ Man.” Phong lão cười cười.
“Phong vũ, lôi, vụ, bốn chiến tướng dưới trướng Man Thần đời thứ nhất!
Tô Minh im lặng, thu lại tầm mắt khỏi màn sáng. Trong lòng hắn có phán đoán đại khái về thực lực gia tộc Liệt Sơn Tu tại Hắc Mặc Tinh, trình độ cường đại này đúng như Phong lão nói, bọn họ là vua trong bóng tối. Dù thủ đoạn hơi đê tiện, dù không đường đường chính chính, nhưng giốnng hư gia tộc Liệt Sơn Tu lựa chọn là vua trong bóng tối Hắc Mặc Tinh, người ở chỗ tối tất nhiên sẽ không chọn quang minh chính đại.
Tô Minh công nhận điều này, vì hắn biết trong bóng tối ngọn lửa cang sáng tỏ, càng khiến người chú ý thì càng mau tắng ngấm, chính là ánh lửa bị mọi người trông thấy. Chân chính kéo dài là ẩn giống trong bóng tối, thậm chí hợp thành một với bóng tối, vậy thì vĩnh viễn sẽ không bị hủy diệt mà là diệt người khác.
Năm đó Liệt Sơn Tu tới Hắc Mặc Tinh, lựa chọn là con đường này, mấy vạn năm kinh doanh khiến được Hắc Mặc Đạo trở thành thế lực xoay chuyển đất trời ở Hắc Mặc Tinh.
Thực lực thuộc về Man Thần!
“ Man Thần đại nhân từng nói hắn là Man tộc, chúng ta đều là Man tộc, vậy thì điều chúng ta làm dù vô cùng đê tiện, dù như là tiểu nhân, nhưng chúng ta làm là vì khiến Man tộc tồn tại ở khung trời này. Một dân tộc vùng lên không dễ dàng, năm đó Man Thần đại nhân tưởng Man tộc đã trỗi dậy, thậm chí còn chuẩn bị khiến Đạo Thần chân giới đổi trời, khiến Đạo Thần chân giới thành thực giới của Man tộc. Nhưng ý chí xa xưa đến từ đất Âm Tử vẫn có thể trở tay dễ dàng phá hủy tất cả của đại nhân, khiến hắn không thể không tuân theo, rời khỏi Man tộc, đi tìm môn của đất Âm Tử bọn họ. Ngươi cho rằng năm đó trước khi chúng ta rời đi không muốn để lại chút hy vọng cho Man tộc, để lại ít báu vật, thậm chí trơ mắt nhìn Man tộc dần suy tàn sao? Ngươi cho rằng, chúng ta rời đi thật là vì tìm cơ hội đột phá gì đó, thật sự chỉ vì chính mình sao? Ngươi cho rằng Liệt Sơn Tu đại nhân để lại bia đá truyền thừa, mặt trên viết đầy lời đời thứ ba nói thật sự tiêu sái như thế sao, không quan tâm Man tộc hưng vong sao?” Phong lão khẽ nói, nhưng lực xung kích trong câu nói ảnh hưởng Tô Minh.
“Ta không biết tại sao ngươi rời khỏi đất Âm Tử, nhưng ta có thể đoán được là ngươi cũng bị buộc rời đi! Bởi vì năm đó Man Thần đại nhân Liệt Sơn Tu bị đất Âm Tử dùng lý do tiêu diệt toàn Man tộc bức ép, buộc hắn không thể không đi, không thể không tìm cửa chân giới thứ năm cho ý chí đất Âm Tử. Nếu hắn không nghe theo thì Man tộc sẽ chết hết. Hắn chỉ đành khuất nhục tuân theo, chỉ có đem hận, điên cuồng chôn giấu dưới đáy lòng, lựa chọn rời đi, càng là vì để ý chí đất Âm Tử yên tâm mà hắn không thể không nhẫn tâm vạch rõ giới hạn cùng Man tộc!!!” Phong lão nói tới đây vẻ mặt vặn vẹo, trong mắt lộ điên cuồng và thù hận.
“ Mấy vạn năm qua chúng ta từng giây từng phút nghĩ đến quê hương, nhớ tộc nhân, nhớ các ngươi. Tất cả kiến trúc gia tộc Liệt Sơn Tu đều là bản đồ Man tộc, ngươi không thấy chúng ta nhìn bản đồ Man tộc thì đau thương, ngươi không thấy chúng ta nhớ về quê hương thì đau xé ruột gan. Mấy vạn năm nay chúng ta không ngừng cố gắng, từ bỏ tôn nghiêm, từ bỏ quang minh chính đại, rơi vào âm u, chính là vì có một ngay chúng ta sẽ giết trở lại đất Âm Tử, giết chết tất cả ý chí đất Âm Tử, để Man tộc ta hoàn toàn đi ra Âm Tử, để Man tộc ta trở thành dân tộc mạnh nhất dưới vòm trời!” Lời Phong lão nói như bão tố đánh vào tinh thần Tô Minh.