Mục lục
Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiếu niên Kiều Hoành không tầm thường.

Tô Minh đi ra khỏi hang ẩn giấu trong vách đá sơn cốc, ngoái đầu lại liếc một cái chỗ này khó bị phát hiện. Dù là hắn, nếu không cẩn thận chú ý thì khó mà phát hiện vách đá.

Nếu hắn không mở ra Khắc Ấn thuật, nhờ vào mắt thường nhìn thì chỉ thấy mọi thứ bình thường. Chỉ có lúc Khắc Ấn tỏa ra thần thức mới thấy vách đá nơi đây lấp lóe ánh sáng.

Thu lại tầm mắt, Tô Minh không đeo mặt nạ mà dùng áo đen trùm đầu, chậm rãi đi ra sơn cốc, đi trên mảnh đất trước đây là đất bí ẩn Hàm Sơn. Trên đường đi hắn thấy một số người tìm báu vật giống như Kiều Đạt, đám người đó thường liếc Tô Minh một cái sau đó không chú ý nữa.

Không ai biết, Mặc Tô biến mất vài tháng trong ánh hoàng hôn này đi ra khỏi vực sâu.

Càng không ai biết, người bí ẩn thành công ngưng Huyết, khiến trời đất biến dị hiện ra thần tượng Khai Trần vào hai tháng trước đang từng bước một đi trong vực sâu.

Hoàng hôn này mọi thứ như bình thường, Hàm Sơn Thành đèn đuốc sáng ngời. Càng tới gần ngày Thiên Hàn tông đến, trong thành càng thêm náo nhiệt. Ba ngọn núi quanh Hàm Sơn Thành chìm trong yên tĩnh. Ba bộ lạc phong tỏa ngọn núi, ngăn cản những người viếng thăm, ngay cả tu vi đến Khai Trần cảnh, ở trước mặt bộ lạc cỡ trung như ba bộ lạc này cũng phải ngừng bước.

Trời chiều một mảnh đỏ, nhưng màu đỏ không rực lửa mà tựa màu cam ấm áp, đất bị nhuộm sắp chìm trong hắc ám.

An Đông bộ lạc, trong lúc hoàng hôn dần trôi, tại chân núi không nhìn đến trời chiều thì nghênh đón một vị khách mong chờ đã lâu.

Tô Minh lại đeo mặt nạ, đứng dưới chân núi An Đông bộ lạc. Bây giờ gió thổi vạt áo hắn phần phật, hắn đứng đó nhìn lên ngọn núi.

Đây là lần thứ hai hắn đứng tại đây, so với lần trước, trừ khoảng cách thời gian ra, cảm giác như thay da đổi thịt khiến hắn thấy là lạ.

Lần trước Tô Minh phải làm ra biểu thị Khai Trần, còn lần này thì không cần. Hắn đứng đó, dường như không ai có thể bỏ qua. Hơi thở Ngưng Huyết cảnh không quá rõ ràng, chỉ có Khai Trần cảnh mới cảm nhận rõ rệt từ người Tô Minh phát ra áp lực đến từ hoàn thành Ngưng Huyết.

Tô Minh bình tĩnh đi lên bậc thang. Khoảnh khắc hắn đạp xuống, áp lực khổng lồ ập đến. Đây là lực lượng bảo vệ núi An Đông bộ lạc ngăn chặn người ngoài tiến vào. Tô Minh từng đối mặt lực lượng này, bây giờ lần nữa cảm nhận thì không chịu ảnh hưởng bằng lúc trước.

Nếu hắn muốn thì có thể hoàn toàn bỏ qua áp lực này.

“Mặc Tô xin gặp tộc trưởng An Đông bộ lạc.” Giọng bình thản của Tô Minh chậm rãi truyền ra, không như lần trước cố ý thêm vào lực khí huyết khiến thanh âm vang vọng.

Bây giờ hắn chỉ bình tĩnh thốt ra, câu nói thật tự nhiên quanh quẩn núi An Đông.

Theo Tô Minh cất tiếng, núi An Đông bộ lạc yên tĩnh tựa như bừng tỉnh khỏi ngủ say. Áp lực bảo vệ núi thoáng chốc biến mất, cùng lúc đó, có vài bóng đỏ từ đỉnh núi nhanh chóng lao đến.

Lúc này rất nhiều tộc nhân An Đông bộ lạc nhận được mệnh lệnh nhanh chóng chạy xuống núi, từng người đứng hai bên vẻ mặt cung kính hình thành con đường đón khách uốn lượn.

Trong cầu vồng có bảy, tám người. Đứng đầu chính là tộc trưởng An Đông bộ lạc, Phương Thân. Theo sau y đa số là thân tín trong bộ lạc, còn có một người, đó là An Đông Chiến Thủ.

Những người đó mau chóng đến trước mặt Tô Minh.

“Mặc gia, Phương ta đã đợi người mấy tháng, mời!” Phương Thân trước tiên đánh giá Tô Minh, trên mặt lộ ra vui mừng, cười chắp tay hướng Tô Minh. Biểu tình y bình thường nhưng mới nãy liếc nhìn Tô Minh thì lòng thầm giật mình.

Người đối diện trong cảm nhận của y hoàn toàn khác với lúc trước gặp Mặc Tô. Khi đó y có thể biết một ít manh mối từ người đối phương, chính nó khiến y tham lam và dao động.

Nhưng hôm nay y thấy Tô Minh như nhìn vực sâu, thấy không rõ, xem không thấu. Y thậm chí có cảm giác nếu nhìn kỹ thì khí huyết có dấu hiệu không ổn định, sao không khiến Phương Thân kinh sợ cho được.

Đặc biệt nghĩ tới mấy truyền thuyết về Mặc Tô, tuy bên trong có chút ít là An Đông bộ lạc cố ý lộ ra, nhưng bên trong vẫn có rất nhiều điều khiến An Đông bộ lạc cũng chú ý.

“Giết Nhan Quảng, đẩy lùi Hàn Phỉ Tử, Nam Thiên kính, đè ép Huyền Luân…danh tiếng Mặc gia bây giờ thật là chấn động Hàm Sơn! Mặc gia, mời, chúng ta lên núi nói chuyện.” Nụ cười trên mặt Phương Thân càng mở rộng.

Thầm kinh ngạc trừ Phương Thân ra còn có Chiến Thủ. Gã đàn ông nhỏ con này tu vi đã là Khai Trần, khoảnh khắc thấy Tô Minh thì biến sắc mặt, bước chân chợt ngừng, trợn tròn mắt.

Trong mắt gã, không cảm nhận đợi sợi máu trong người Tô Minh, đây chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là gã cảm nhận từ người Tô Minh sự uy nhiếp khó tả. Uy nhiếp này lúc trước gã gặp Tô Minh thì không có.

“Mặc gia trở về là việc lớn của An Đông! Mời!” Chiến Thủ hít sâu, thái độ lập tức khác hẳn lúc trước, cười chắp tay hướng Tô Minh.

“Không cần lên núi.” Tô Minh chắp tay đáp lễ Phương Thân và Chiến Thủ, bình tĩnh nói.

“Mặc ta đến đây trừ trả lại thân phận khách mời ra, còn có ba chuyện hy vọng Phương huynh hoàn thành giúp.”

Phương Thân nghe lời của Tô Minh, sắc mặt biến nghiêm túc.

“Mặc huynh trước đừng vội bỏ tư cách khách mời, có chuyện cứ nói, đừng ngại.”

“Cảm ơn!” Tô Minh gật đầu. Hắn không nhắc tới ở dưới Hàm Sơn từng bước gian nguy, đây là chính hắn muốn tham gia, không liên quan người khác.

“Thứ nhất, Hàm Sơn gặp biến cố, Mặc ta không tìm được Thiên Lại Chi, nhưng chắc sau đó Phương huynh có thu hoạch. Đưa thảo dược này cho ta, vết thương của Phương Mộc chờ ta chuẩn bị ổn thỏa sẽ nhanh chóng trị thương cho.”

Phương Thân không chút đắn đo gật đầu với Tô Minh.

“Phương ta đã tìm được Thiên Lại Chi, vốn chính là chuẩn bị vì Mặc huynh. Chuyện của con ta làm phiền Mặc huynh vậy, ta sẽ lập tức kêu người đưa tới, xin Mặc huynh nói ra hai việc còn lại.” Phương Thân nói, quay đầu liếc tộc nhân theo bên cạnh.

Tộc nhân lập tức cung kính vâng dạ nhanh chóng lùi ra sau, đi thẳng đến đỉnh núi.

“Thứ hai, Mặc ta muốn xem bản đồ địa hình Nam Thần của quý bộ lạc.” Tô Minh chậm rãi nói.

Phương Thân im lặng không lên tiếng, không đáp ngay mà cau mày, lát sau chần chờ một chút, nhìn Tô Minh.

“Mặc huynh, địa hình bản đồ đối với bất cứ bộ lạc nào đều là vật quan trọng. Thường một tấm bản đồ hao phí tâm huyết và thời gian nhiều đời bộ lạc từng chút vẽ ra. Việc này ta phải xin ý Man Công.”

Tô Minh không lên tiếng mà bình tĩnh nhìn Phương Thân. Ánh mắt hắn không gợn sóng, yên tĩnh nhìn. Dù ánh mắt không có ẩn ý sâu xa nhưng Phương Thân có thể trở thành tộc trưởng An Đông bộ lạc, sao có thể thô kệch như bề ngoài được.

Từ lúc Tô Minh tiếp xúc Phương Mộc đến nay, từng bước một chôn xuống mầm. Trừ hắn đối với đứa trẻ Phương Mộc một ít hảo cảm ra, quan trọng nhất là vì tiếp xúc An Đông bộ lạc. Mục đích tiếp xúc An Đông bộ lạc là vì vào Hàm Sơn Thành, nhưng xét đến cùng, lý do căn bản là vì một tấm bản đồ địa hình!

Tô Minh không dùng việc trị thương cho Phương Mộc làm điều kiện trao đổi, Phương Thân hiểu cho nên mới không từ chối được.

Chung đụng với người, bánh ích đi bánh quy đưa lại là nên giữ vững. Tô Minh trị thương cho Phương Mộc, trong lúc đó tìm thảo dược cho Tô Minh, tuy nói là giao dịch nhưng sâu hơn là phần nhân tình.

Phương Thân biết bây giờ mình đã thiếu nhân tình, nhưng cũng hiểu Tô Minh dám ra yêu cầu thứ hai, hiển nhiên trừ để mình trả hết nhân tình ra đối phương còn có tự tin chữa lành cho Phương Mộc.

“Được, Phương ta không nói nhiều, bản đồ địa hình nếu Man Công không chịu thì ta cũng sẽ lấy giúp!” Phương Thân bỗng nhiên mở miệng.

“Cảm ơn!” Tô Minh chắp tay cúi đầu hướng Phương Thân, khi ngẩng đầu thì từ từ lên tiếng. “Thứ ba, ta muốn gặp Hàn Thương Tử.”

“Hai việc trước Phương ta có thể hứa, nhưng việc thứ ba thì Phương ta thật không thể tự tiện quyết định. Nhưng ta sẽ nói cho em gái, để con bé quyết định.” Phương Thân nhìn Tô Minh, chậm rãi nói.

“Có thể.” Tô Minh đeo mặt nạ, người ngoài không nhìn thấy sắc mặt, chỉ có thể thấy đôi mắt hắn từ đầu đến cuối chẳng hề thay đổi, bình tĩnh như nước.

Lấy ra lệnh bài khách mời đưa cho Phương Thân, Tô Minh gật đầu với Chiến Thủ đứng một bên, xoay người đi xuống bậc thang, ngồi xếp bằng, yên tĩnh chờ đợi.

“Thời gian chữa trị cho con ta và cả…ta nên làm sao tìm ngươi?” Phương Thân chần chờ một lát, mở miệng hỏi.

“Trong vòng ba tháng. Còn về làm sao tìm được ta, nếu ngươi không tìm thấy ta thì Hàn Thương Tử có thể tìm ra ta.” Tô Minh nhẹ giọng nói.

“A?” Mắt Phương Thân chợt lóe, mặt nét cười, chắp tay hướng Tô Minh. “Nếu mặc huynh có tự tin như vậy thì Phương ta chúc mừng trước.”

Nói xong y xoay người mang theo tộc nhân đi lên đỉnh núi.

Chiến Thủ nhìn Tô Minh một cái, chần chờ chốc lát, khi mọi người đi hết gã vẫn đang im lặng, lát sau xoay người định rời đi.

“Chiến Thủ đại nhân có chuyện gì xin nói thẳng.” Tô Minh mở mắt ra nhìn Chiến Thủ.

“Mặc huynh có biết Tư Mã Tín?”

“Tư Mã Tín, người đó là ai?” Tô Minh lắc đầu.

Chiến Thủ khẽ thở dài, mắt chợt lóe tia thất vọng.

“Người này và Mặc huynh cho cảm giác rất giống. Nếu sau này Mặc huynh có cơ hội gặp người này, xin nói giùm Bối Tây của An Đông bộ lạc đã Khai Trần, hỏi thăm hắn. Cảm ơn.” Chiến Thủ cúi đầu hướng Tô Minh, xoay người rời đi. Bóng lưng gã hơi tiêu điều, chậm rãi biến mất trong mắt Tô Minh.

“Tư Mã Tín…rất giống mình?” Tô Minh nhíu mày.

Hắn đợi không lâu lắm, trên núi An Đông bộ lạc có người đi xuống. Người tới là gã đàn ông trung niên, biểu tình cung kính đặt hai hộp gấm trước mặt Tô Minh, khom lưng rời đi.

Sâu trong đáy mắt Tô Minh che giấu tia khát vọng, cúi đầu nhìn hai hộp gấm trước mặt. Hắn biết bên trong có một cái chứa bản đồ địa hình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK