- Tô...
Tiếng nói vừa xa lạ, vừa quen thuộc kia lại xuất hiện, bản ý kia chẳng qua là truyền lại tiếng gọi về đối với Tô Minh. Tiếng gọi về này để cho Tô Minh có cảm giác nói không ra lời. Hắn có thể cảm nhận được tiếng gọi này không có một chút ác ý nào đối với hắn, ngược lại là khiến tâm thần Tô Minh run rẩy, ấm áp. Hắn muốn đi tìm, muốn giữ lại cảm giác kia mãi mãi.
Nhưng Tô Minh lại không nghĩ rằng, tiếng này xuất hiện đã khiến cho Hạc Trọc Lông xẩy ra kịch biến, từ trước tới nay hắn chưa từng thấy qua.
Hai tiếng nói kia đều ra do Hạc Trọc Lông nói ra, nhưng trong đó, một người là Trọc Lông mà Tô Minh quen thuộc, một là người khác. Mặc dù tiếng nói giống nhau nhưng ngữ khí kiệt ngạo, âm lãnh cùng với loại cảm giác cao cao tại thượng này hoàn toàn khác với Hạc Trọc Lông mà Tô Minh quen thuộc.
Khổng Ma, đây không phải là lần đầu tiên Tô Minh nghe được cái tên này. Hắn cũng đã sớm biết được, trước khi Hạc Trọc Lông mất đi trí nhớ, tên nó là Khổng Ma!
Nghe Hạc Trọc Lông gào thét giống như là ở trong cơ thể Hạc Trọc Lông đang tồn tại hai ý chí đối kháng nhau, nhất là sau khi nghe được bốn chữ Nghịch Thánh trận doanh, bỗng nhiên trong đầu Tô Minh ầm một tiếng.
Như là một tầng không hiểu đã bị đánh phá, bây giờ hắn rất hiểu!
Hắn hiểu được vì sao năm đó ý chí Ách Thương rống giận Hạc Trọc Lông vì chuyện phản đồ. Hắn lại càng hiểu Diệt Sinh lão nhân kia căn bản là không thuộc về Tam Hoang đại giới này mà là thuộc về trận doanh Ám Thần gồm một trăm tám mươi đại giới.
Có thể tưởng tượng ra, ở không biết bao nhiêu năm trước, Diệt Sinh lão nhân ngồi trên một chiếc thuyền cổ đi tới Tam Hoang đại giới. Tại đây, hắn sáng tạo ra một khúc ca dao, bên trong ca dao có chín sinh linh, có bốn tộc quần, ban cho bọn hắn Vĩnh Sinh.
Bên trong ca dao này có Ách Thương, cũng có Hạc Trọc Lông!
Nhưng thân phận chân chính của Hạc Trọc Lông thì ngay cả kia Diệt Sinh lão nhân có lẽ cũng không nhìn ra được. Nó giống như không thuộc về Tam Hoang đại giới, nó là Khổng Ma, nó thuộc về trận doanh Nghịch Thánh gồm một trăm tám mươi đại giới!
Cho nên Ách Thương mới nói ra tiếng phản đồ. Có lẽ Diệt Sinh lão nhân chết đi càng khiến cho tầng bí ẩn này càng sâu thêm, tất cả đều đến từ hai chữ phản đồ này!
- Thiên Nguyên... Tam Hoang đại giới, vì sao được gọi là Thiên Nguyên? Bởi vì nơi này có hai phe cánh Ám Thần cùng Nghịch Thánh, bọn họ cùng tranh đoạt một giới. Ám Thần thiếu một giới, Nghịch Thánh nhiều một giới, người nào nắm giữ Thiên Nguyên chính là nắm giữ tiên cơ, có thể khai chiến! Cho nên, vì cướp đoạt Tam Hoang đại giới, Ám Thần cùng Nghịch Thánh triển khai thủ đoạn của riêng mình. Ám Thần trận doanh có Diệt Sinh lão nhân, Nghịch Thánh trận doanh sáng tạo ra Khổng Ma! Bởi vậy cũng có thể thấy được, bất luận là Ám Thần hay là Nghịch Thánh đều không chủ động xuất thủ tại Tam Hoang đại giới. Nhất định là nơi này tồn tại hạn chế. Còn có ba quốc gia Cổ Trung, Cổ Ngụy tiêu tán, nhất định giữa chúng có tồn tại mối liên hệ nào đó.
Tâm thần Tô Minh nổ vang. Lúc trước, tất cả những chuyện này ở trong đầu của hắn chẳng qua là những đầu mối rời rạc, nhưng hôm nay, từ việc Hạc Trọc Lông biến hóa, từ hai ý chí đối khác trong cơ thể Hạc Trọc Lông, Tô Minh đã hiểu.
- Khổng Ma năm đó trở thành phản đồ trong mắt Ách Thương, vô số năm qua, Khổng Ma bị thương nặng ba lần, cho đến đã mất đi thân thể, ngay cả tất cả trí nhớ cũng bị đánh tan, nhưng nó không chết. Như Khổng Ma nói lúc trước, Hạc Trọc Lông hẳn là không nên xuất hiện, chẳng qua là ý chí Khổng Ma ngủ say, sinh ra ý niệm Hạc Trọc Lông. Hạc Trọc Lông không có sứ mạng. Nó thích tinh thạch nhất, nó ác, nó vô sỉ, nhưng nó là đồng bọn của ta.
- Mà ta đạt được mảnh nhỏ diệt sinh, mở ra truyền thừa, như thế có nghĩa ta chính là người thay thế Diệt Sinh lão nhân, ta trở thành người của trận doanh Ám Thần, là sứ giả ở bên trong Tam Hoang đại giới này. Như vậy, ban đầu Tiểu Hồng cho ta mảnh nhỏ diệt sinh này, chân thân của nó là Vượn Lửa, hay là…
Tô Minh thở gấp, lần này tiến vào bên trong Đệ Ngũ Hỏa Lò, hắn đã biết được rất nhiều chuyện.
- Còn có chí bảo hoang đỉnh Man Tộc. Ta từng hoài nghi mảnh nhỏ diệt sinh chính là mảnh nhỏ hoang đỉnh, nhưng hôm nay xem ra lại khó có thể phân biệt. Rốt cuộc hết thẩy những điều này ẩn chứa bí ẩn gì? Âm Tử Địa là tồn tại dạng gì? Hoang đỉnh cùng diệt sinh có liên hệ gì? Có liên hệ gì với sự tồn tại của Đạo Thần? Dù sao, hoang đỉnh kia từng thuộc về Đạo Thần.
Những ý niệm này lập tức hiện lên ở trong đầu Tô Minh.
Hắn hiểu được rất nhiều, nhưng càng hiểu lại càng cảm thấy mơ hồ, như có một cái lưới lớn ở trước mắt, mắt lưới chi chít, che dấu chân tướng.
- Tô...
Tiếng nói này lại xuất hiện, rõ ràng Hạc Trọc Lông đang giãy dụa kịch liệt hơn, trong mắt lại càng lộ ra sát cơ cùng điên cuồng. Hai mắt Tô Minh chợt lóe lên, Oán Ngụy phía dưới mạnh mẽ lao ra, thậm chí Tô Minh cũng không thể phân tâm đi xem hoàn cảnh xung quanh. Hắn biết hôm nay Khổng Ma trong cơ thể Hạc Trọc Lông xuất hiện dấu hiệu thức tỉnh, nhất định là có liên quan đến tiếng nói kia.
Tiếng nói này đưa tới sát cơ đối với Khổng Ma trong cơ thể Hạc Trọc Lông. Bởi vì sát cơ này kích thích, khiến cho ý chí Khổng Ma xuất hiện dấu hiệu muốn thức tỉnh, muốn tiêu diệt Hạc Trọc Lông để một lần nữa trở thành Khổng Ma.
Chuyện này người ngoài rất �i, thần sắc lộ ra vẻ mỏi mệt đồng thời cũng chầm chậm ngủ mê man.
Tô Minh âm thầm thở phào nhẹ nhỏm. Hơn hai mươi không gian lúc trước, toàn bộ đều không tồn tại bảo vật, có lẽ nhiều năm trước đã bị lấy đi. Giờ phút này, Hạc Trọc Lông hôn mê, Tô Minh đã trải qua vô số năm tháng, phía trước lại xuất hiện không gian. Hai mắt hắn đột nhiên co rụt lại.
Đây là một nơi, trên bầu trời tồn tại ánh sáng màu lục, đất đai tràn đầy thảm thực vật, có thể mơ hồ thấy, cả vùng đất ở phía xa, có một cây đại thụ cao chừng mấy trăm trượng.
Ở trên tán cây, rõ ràng nổi lơ lửng một buội hoa cỏ màu xanh. Đó là một cây cỏ xanh ba lá. Chính là nó tản mát ra ánh sáng màu xanh biếc, nhuộm toàn bộ thế giới này trở thành màu lục.
- Phụ bảo!
Hai mắt Tô Minh chợt lóe lên. Không gian này không lớn, từ quy mô của nó có thể thấy được nơi này cũng không phải là đất chứa chí bảo, vẫn là một không gian tầm thường nhưng cái khác chính là bảo vật nơi này không bị lấy đi.
Thậm chí đám người Huyền Thương cũng lập tức nhìn thấu nơi đây bất đồng. Mọi người lập tức ngưng trọng, nhìn về phía đám cỏ màu xanh biếc trên cây kia, bên trong tinh thần của bọn hắn lộ ý tham lam.
Bảo vật có thể tồn tại ở bên trong Đệ Ngũ Hỏa Lò, e rằng đó nhất định là phụ bảo không tầm thường, mà nhìn bộ dạng cỏ xanh có thể làm cho bầu trời thay đổi màu sắc, tuyệt đối không phải tầm thường.
Tô Minh cẩn thận nhìn bốn phía một chút, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bảo vật tồn tại trong không gian này, nhất định hung linh thủ hộ bảo vật này không ít, nhưng thần thức Tô Minh quét qua bốn phía, cũng không nhận thấy được thân ảnh hung linh nào.
Nhíu mày, Tô Minh truyền thần niệm về phía Oán Ngụy. Lập tức con ngựa đen chậm rãi đi về phía trước. Đến khi khoảng cách giữa Tô Minh và cây đại thụ này ước chừng trăm trượng, bỗng nhiên tâm thần hắn chấn động.
Không chỉ thế, lập tức tất cả tâm thần của của bốn người Huyền Thương cùng Hứa đều bị chấn động.
Tô Minh thấy có bốn người khoanh chân ở dưới gốc đại thụ này.
Đó là bốn tu sĩ xa lạ Tô Minh chưa từng thấy . Bốn người này không chết. Bọn họ khoanh chân ngồi ở chỗ đó, bộ ngực còn có phập phồng, thậm chí còn không nhắm mắt mà là mở to mắt nhìn đại thụ, không nhúc nhích.
Trong mắt của bọn hắn tồn tại mê mang cùng giãy dụa, còn có một loại quỷ dị nói không ra lời, không biết đã ngồi ở chỗ này bao nhiêu năm.
Quần áo của bọn hắn lam lũ, sắc mặt tái nhợt nhưng từ uy áp từ trên người bọn họ có thể đoán được, tu vi ba người trong đây là Kiếp Dương, còn có một người rõ ràng là Chưởng Duyên Sinh Diệt.
Một màn này khiến cho Tô Minh dừng bước.
- Long Hải lão tổ!
Tiếng nói của Hứa Tuệ mang theo một ý khó có thể tin.
- Chưởng Duyên Sinh Diệt đại năng kia là Long Hải lão tổ của Đạo Thần Chân Giới trấn thủ ở thần nguyên phế tích . Vạn năm trước, sau khi tiến vào Đệ Ngũ Hỏa Lò, không thấy hắn đi ra ngoài, thậm chí hồn vị kia cũng đã vỡ vụn, bị xác định rằng đã chết. Nhưng nhìn bộ dạng này lại vẫn sống!
Hứa Tuệ lập tức truyền ra thần niệm, quanh quẩn bên trong tâm thần đám người Tô Minh.
Hai mắt Tô Minh chớp động, lại nhìn bốn phía một chút. Hắn xác định nơi đây không có hung linh gì, trừ đại thụ cao trăm trượng này.
Rất hiển nhiên, nếu lần này quả thật không có những hung linh khác, như vậy dựa theo lý thuyết nơi tồn tại bảo vật tất có thủ hộ thì Đại thụ này chính là hung linh duy nhất nơi đây.
Cũng chính là cây này đã khiến cho ba lão quái Kiếp Dương cùng với Long Hải lão tổ bị vây ở nơi đây.
- Cây…
Bỗng nhiên khóe miệng Tô Minh cười lạnh.
- Ta thân Ách Thương, cũng là đại thụ, lại càng là tổ tiên của tất cả cây cối.
Trong nháy mắt khi hai mắt Tô Minh bừng sáng, bỗng nhiên hắn quay mạnh đầu lại liếc nhìn hư vô phía sau. Nơi trước khi Tô Minh bước vào không gian này, hôm nay xuất hiện vặn vẹo mãnh liệt.
- Rốt cuộc cũng có người cùng ta bước vào cùng một không gian.
Tô Minh nheo hai mắt lại, thân thể thoáng một cái hướng về vùng đất lớn, chí bảo thân thể tùy theo biến ảo, đem thân ảnh dung nhập vào bốn phía, che dấu đi. Hư vô xa xa vặn vẹo, có một lão già từ bên trong hư vô nơi xa đi ra.
Hỏa Khôi lão tổ! 0