Mục lục
Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kêu sư thúc!”

“Thằng nhóc không lớn không nhỏ. Sư phụ ngươi chưa cho ngươi biết bối phận của lão phu ư. Hiện nay cả Thiên Hàn Tông trừ mấy lão già trên trời ra còn ai bối phận lớn hơn ta? Chưởng giáo còn phải gọi lão phu là sư thúc, ngươi cùng thế hệ với chưởng giáo, không biết xưng hô như thế nào à? Thằng nhóc nhà ngươi, mạo phạm trưởng bối, để ta xem coi, ngươi phạm môn quy điều thứ hai, thứ năm, thứ bảy ~~~” Trên đỉnh Cửu Phong Thiên Hàn Tông, Thiên Tà Tử ngáp dài nhàn nhã nói, thanh âm lộ ra lười biếng, không trầm thấp như ông lão áo tím đỏ, cũng không truyền đi quá xa.

Ông lão mặc áo dài tím đỏ biểu tình như cũ, bình tĩnh đứng giữa trời, nhìn Thiên Tà Tử đứng trên đỉnh núi Cửu Phong. Nếu không phải bất đắc dĩ thì lão thật không muốn đi tới Cửu Phong này. Không phải vì lão kính sợ tin đồn liên quan đến Thiên Tà Tử, mà vì bối phận của ông thật sự quá cao.

Im lặng lát sau, lão chắp tay hướng Thiên Tà Tử.

“Vãn bối Du Long Tử xin chào sư thúc.”

“Ừm, thế này mới phải chứ. Lúc lão phu lên núi thì chắc chắn ngươi còn chưa sinh ra đời, không thể không lớn không nhỏ như vậy, lần sau phải chú ý biết chưa hả?” Thiên Tà Tử vuốt râu cằm, nhìn ông lão áo dài tím đỏ, vừa lòng gật đầu.

“Vậy xin sư thúc thả đệ tử của vãn bối ra, ta muốn đem hắn đi.” Ông lão áo tím đỏ biểu tình bình thường, làm như không nghe thấy mấy lời Thiên Tà Tử nói, chậm rãi lên tiếng.

“Sao chứ, Nhị sư huynh ngươi trách phạt đệ tử của ngươi, ngươi có ý kiến à?” Thiên Tà Tử lộ vẻ sửng sốt.

Ông lão im lặng. Lão không thể không chấp nhận sự thật rằng, bối phận người trong Cửu Phong bởi vì một mình Thiên Tà Tử mà cao hơn không ít. Ví dụ người đàn ông tổn thương đồ đệ mình, người này…đích thật là cùng thế hệ với lão.

Còn về là sư huynh hay sư đệ thì một lời khó nói rõ.

“Thiên Tà Tử, lão phu không có thời gian giằng co với ngươi! Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có thả Tử Xa hay không!?” Ông lão nhíu mày, biểu tình dần biến lạnh lùng. Lão đã hết sức lễ độ rồi, giờ có nói như vậy thì cũng cho qua được.

“Ố ồ, hù ta hả? Không thả đó, thì sao!?” Thiên Tà Tử trợn mắt toát ra sự bướng bỉnh.

Ông lão trầm mặt, hừ lạnh.

Lão không ra tay, nhưng chỉ một tiếng hừ lạnh tựa như sấm đánh, khiến cả Cửu Phong bỗng rung động. Thiên địa biến sắc, gió nổi mây phun, từng vết rách mỏng manh tràn ngập trên băng tầng Cửu Phong.

Thiên Tà Tử trừng mắt, trên đỉnh núi lùi ra sau vài bước, phát ra tiếng hét thê lương. Thanh âm thê thảm kia đủ khiến người nghe động lòng trắc ẩn.

Hổ Tử ở trong động phủ của mình, đã sớm túm Tử Xa về, bây giờ ném qua một bên, ngồi xổm bên cạnh gã, vừa uống rượu vừa cười xấu xa mà dữ tợn.

Bên tai vang vọng tiếng hét thê thảm của Thiên Tà Tử khiến Hổ Tử ngẩng đầu nhìn vách đá trên đỉnh động, biểu tình quái lạ.

“Giả bộ nữa đi, lão già ngươi giỏi làm bộ làm tịch. Đừng tưởng Hổ gia gia nhà ngươi..a, đừng tưởng Hổ gia gia nhà nó không biết hôm nay ngươi mặc đồ trắng.”

Tiếng hét thê lương truyền khắp Cửu Phong, cũng truyền vào tai Nhị sư huynh bên cạnh Tô Minh. Nhị sư huynh cúi đầu, sắp xếp hoa cỏ trước người, làm như không hề nghe thấy gì.

“Sư tôn à, ta trông thấy hôm nay ngươi mặc áo trắng.” Nhị sư huynh lắc đầu, biểu tình rất ôn hòa như đang thì thầm với hoa cỏ trước mặt.

Cùng lúc đó, bên dưới Cửu Phong, sâu trong khe nứt băng tầng chỗ có lòng chảo, nơi này vốn nên hoàn toàn tĩnh lặng nhưng lúc này lại có tiếng thì thào yếu ớt vang lên.

“Chắc hôm nay sư tôn mặc đồ trắng.” Thanh âm kia là của Đại sư huynh.

Đỉnh núi Cửu Phong, Thiên Tà Tử hét thảm lùi ra sau, mắt thấy ông lão áo dài tím đen từ giữa hư không cất bước đến, ông lại lớn tiếng hét thảm.

“Tiểu Hổ, mau tới cứu vi sư, vi sư hứa sau này sẽ không lấy rượu của ngươi nữa!”

Trong động phủ, Hổ Tử uống rượu trừng mắt Tử Xa trước mặt mình. Tát một cái vào đầu Tử Xa, khiến thân thể gã rung động, lửa giận hừng hực, nhìn chằm chằm Hổ Tử.

“Ê, ngươi còn dám trừng Hổ gia gia nhà ngươi nữa là ta đánh chết à!” Hổ Tử tìm ra việc khiến mình không rảnh để ý sư tôn hét thảm nữa, vươn tay, lại vỗ đầu Tử Xa một cái.

Thiên Tà Tử đứng trên đỉnh núi kêu mấy câu, thấy ông lão ngày càng tới gần, đã đạp trên núi Cửu Phong. Khoảnh khắc lão đạp chân xuống, Cửu Phong phát ra tiếng chấn kịch liệt.

“Lão nhị, lão nhị…nếu ngươi không đến cứu sư tôn nữa thì ta cho ngươi biết, ta sẽ xới hết hoa cỏ trên núi cho biết tay!”

Nhị sư huynh ngồi bên cạnh Tô Minh làm như không nghe thấy, sờ hoa cỏ trước mặt, dịu giọng khẽ nói.

“Xới thì cứ xới đi, xới xong ta lại gieo trồng là được, không sao. Ngươi nói có đúng không, tiểu sư đệ?” Nhị sư huynh ngẩng đầu nhìn Tô Minh nhắm mắt, mỉm cười.

Trên đỉnh núi, ông lão áo tím đến từ Nhị Phong bây giờ lạnh lùng nhìn Thiên Tà Tử ở đó gào la, cau mày, nâng lên chân phải tiến lên một bước.

“Đại đệ tử, con bà nó, đều là lúc nào rồi ngươi còn bế quan! Ngươi có biết cứ bế quan thì sư phụ ngươi tiêu đời không? Ngươi còn không ra nữa là ta để tiểu Hổ ngày nào cũng tìm ngươi đun rượu!”

Sâu trong Cửu Phong, chỗ lòng chảo vẫn tĩnh lặng. Đại sư huynh chọn bế quan tại đây giả bộ không nghe thấy, chìm đắm trong tĩnh tọa.

Chẳng qua thanh âm của Thiên Tà Tử quá thê lương, cho nên lát sau, trong lòng chảo truyền ra tiếng thở dài.

“Sư phụ, đừng quậy nữa…”

Thanh âm vang vọng tại lòng chảo, dần tản ra, chớp mắt đã vang khắp Cửu Phong, truyền vào tai Hổ Tử, khiến bàn tay giơ lên tạm dừng.

Truyền vào tai Nhị sư huynh khiến mắt y chợt lóe tia sáng.

Cũng truyền vào tai ông lão cất bước đi hướng Thiên Tà Tử. Bước chân ông lão tạm dừng, không thể khống chế nhịp tim đập nhanh, biểu tình thoáng chốc biến đổi. Trên người lão bỗng xuất hiện một mảnh khí nóng khiến không khí xung quanh chợt vặn vẹo.

Nhưng đây không phải do lão làm ra mà là khi thanh âm truyền đi, ở ngoài người lão hình thành dao động khiến lão chấn động tinh thần.

Mơ hồ, trong mảnh vặn vẹo ngoài cơ thể có tiếng mãnh thú gầm rống vang vọng. Chẳng qua người ngoài không nghe thấy tiếng rống này, chỉ có ông lão là nghe rõ. Thanh âm xuất hiện khiến sắc mặt lão biến nghiêm trọng.

“Tạo Hóa Âm!” Con ngươi lão co rút.

Chẳng qua thanh âm chỉ phát ra trong chớp mắt liền từ từ biến đi, vặn vẹo ngoài người lão cũng theo đó biến mất không thấy bóng dáng.

Giây phút Thiên Tà Tử nghe thấy thanh âm này thì biểu tình lộ vui mừng, nhưng rất nhanh bởi vì thanh âm tán đi mà mặt đầy giận dữ.

“Khốn kiếp, ba tên đệ tử khốn kiếp mà! Sớm biết như thế năm đó lão phu không thèm thu đệ tử, đến lúc mấu chốt không giúp sư phụ, tức chết ta! Ê, tiểu bối kia, đừng chọc ta nha, ta cho ngươi biết, một khi ta đã ra tay là ngươi sẽ chật vật chạy trốn đó!” Thiên Tà Tử mặc áo trắng nâng lên tay phải sờ vào ngực, nhìn ông lão áo tím, biểu tình dần biến nghiêm túc.

Khi biểu tình ông nghiêm túc thì uy áp chậm rãi ngưng tụ trên người ông, khiến ông lão áo tím mới vì Tạo Hóa Âm chấn kinh cũng đổi sắc mặt nghiêm nghị.

Vốn lão không đem Cửu Phong đặt vào mắt, thậm chí đây là lần đầu tiên lão tới chỗ này. Nhưng bây giờ gặp phải hàng loạt chuyện khiến lão không khỏi nhớ đến mấy lời đồn về Cửu Phong lưu truyền trong Thiên Hàn Tông.

“Nếu sư thúc thả đồ nhi của ta thì ta sẽ rời đi ngay, tuyệt đối không bước vào Cửu Phong nữa. Nếu không thì ta phải xem coi tin đồn về sư thúc Cửu Phong là thật hay giả! Chỉ Tạo Hóa Âm thì chưa đáng là gì!” Ông lão áo tim im lặng chốc lát sau, trầm giọng nói.

Lời vừa thốt ra, ông lão áo tím bước hướng Thiên Tà Tử, bước chân không nhanh nhưng lão càng tới gần thì toàn thân tràn ngập khí thế ngày càng mạnh mẽ. Trên bầu trời lờ mờ có ảnh tượng hư ảo đang nhanh chóng biến thành chân thật.

“Là ngươi bức ta, xem pháp bảo của ta đây!” Thiên Tà Tử lại lùi ra sau vài bước, tay phải từ trong ngực mạnh giật ra, trong tay có một vật, đó là một khối lệnh bài.

Khoảnh khắc ông lộ ra lệnh bài, biểu tình của Thiên Tà Tử biến kiêu ngạo, cầm lệnh bài lắc lư trước mặt ông lão.

“Thằng nhóc to gan, ngươi có biết vật này là gì không?”

Theo tiếng hét lớn của Thiên Tà Tử, bước chân ông lão áo tím tạm dừng, nhìn lệnh bài trong tay Thiên Tà Tử. Lệnh bài kia toàn thân tím đen, tỏa ra khí lạnh tinh thuần, thoạt trông không giống đồ giả, mà trong Thiên Hàn Tông cũng không ai dám làm giả.

Đặc biệt là nhớ tới bối phận của Thiên Tà Tử, vẻ mặt ông lão biểu hóa kịch liệt, đôi khi âm trầm, đôi khi bực tức, đôi khi bất đắc dĩ, từng loại biểu tình dung hợp cùng một chỗ hóa thành tiếng thở dài phức tạp.

Lão chắp hai tay hướng Thiên Tà Tử thật sâu cúi đầu.

“Đệ tử Du Long Tử bái kiến tông chủ lệnh. Người giữ lệnh thì như tông chủ đích thân tới, đệ tử đương nhiên là nhận ra.”

“Hừ, cứ phải ép lão già ta lấy ra khối lệnh bài này. Cho ngươi biết, năm đó Cửu Phong này chính là ta bị lão già ta dùng lệnh bài đoạt được, sư phụ ngươi không nói cho ngươi? Thôi thôi, xem ra ngươi không phải đệ tử đắc ý của sư phụ ngươi, cũng đừng quá thương tâm. Như vậy đi, tùy tiện đưa mấy trăm vạn thạch tệ là được, ta không so đo tội mạo phạm của ngươi.” Thiên Tà Tử ngẩng đầu ưỡn ngực, cuồng ngạo nói.

Ông lão áo tím hơi thở rối loạn, mặt dần nổi gân xanh. Nhưng liếc lệnh bài trong tay Thiên Tà Tử, cố kiềm nén, chắp tay hướng Thiên Tà Tử.

“Đệ tử tuân mệnh!” Lão nói xong lập tức xoay người hóa thành cầu vồng bay nhanh, chớp mắt rời khỏi Cửu Phong. Lão sợ mình đi chậm sẽ không thể ức chế cảm giác tức giận ngập đầu này.

Bây giờ lão rốt cuộc hiểu vì sao bình thường ít khi thấy người cùng thế hệ tới Cửu Phong này. Đặc biệt mấy người Phong Chủ đều lựa chọn đi đường vòng qua Cửu Phong. Bình thường Du Long Tử rất ít chú ý sự việc khác, dù lão là cường giả Thiên Hàn Tông còn là người Nhị Phong, nhưng dù sao lão không phải là phong chủ Nhị Phong, thường ngày ở tại Thiên Hàn đại bộ lạc, mấy năm nay mới dần ngụ vào đây.

Cùng lúc lão rời khỏi Cửu Phong thì Tô Minh ngồi trên bình đài chậm rãi mở mắt ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK