Mục lục
Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đệ tử nội tông gầy gò tu vi không bình thường, nhưng cái loại không bình thường này chỉ là với đồng môn của gã chứ trong mắt Tô Minh thì người trình độ này hai lần chọc mình, không khả năng tiếp tục tha cho.

Vẻ mặt hắn bình tĩnh, loại bình thản này là biểu tình của lạnh lùng.

Đệ tử nội tông gầy gò lòng rung động, bỗng nhiên từ người Tô Minh cảm nhận sự khủng bố trước kia gã không thấy, đặc biệt là đôi mắt lạnh lùng đó ánh vào con ngươi gã tựa hai thanh kiếm sắc bén đâm thủng hai mắt gã, xuyên qua đầu óc, rạch phá tinh thần, ở trong người gã biến thành mấy vạn sấm sét cùng nổ vang.

Tiếng sấm xé rách tinh thần và linh hồn gã, khiến gã cách Tô Minh chưa đến nửa mét hít thở dồn dập, mắt trợn to.

Phun ra búng máu nhuộm đỏ quần áo gã, khiến thân thể đệ tử nội tông gầy gò run rẩy, làn da xuất hiện vố số vết nứt đẫm máu, những vết máu không ngừng lan tràn chớp mắt đã khắp toàn thân. Uy nhiếp vô hình mà gã cảm nhận rõ rệt như núi to đè người, muốn nghiền nát gã, dường như thế giới của gã vào chớp mắt này hoàn toàn sụp đổ.

*Thình thịch* tiếng tim đập nhanh đến cuối cùng liền thành một mảnh, đệ tử nội tông gầy gò mặt tái nhợt, ngực gã nổ một cái bùm, trái tim không thể chịu đựng uy nhiếp nổ tung. Theo tim nổ thì bao gồm nội tạng gã vào giây phút này bị đè ép, vỡ vụn. Thân hình gã cách Tô Minh nửa mét, bùm, máu thịt nhầy nhụa, người vỡ tan. Máu thịt bắn khắp nơi nhưng không có chút gì dính vào người Tô Minh, dường như người đàn ông gầy dù có chết cũng không dám tới gần hắn một chút.

Người đàn ông gầy gò chết, Tô Minh không thi triển bất cứ thần thông gì, thậm chí không nâng tay lên, chỉ dùng khí thế hình thành uy nhiếp đè ép, loại khí thế này tùy theo tu vi Tô Minh tăng lên mà hóa thành gần như là thực chất!

Ở không xa đồng môn của hai người đàn ông gầy gò đã chết trợn mắt, mê mang. Nhưng trong đó một người không kẹp thanh niên Tàng Long Tông phản ứng nhanh hơn chút, mặt trắng bệch không chút do dự lập tức thụt lùi, biến thành cầu vồng muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Sợ hãi tràn ngập toàn thân gã, run rẩy thay thế nhịp tim đập, hoảng sợ và kinh khủng, trở thành toàn bộ trong lòng gã. Giờ rút lui, suy nghĩ duy nhất trong đầu gã là bất chấp tất cả chạy thật xa.

Vệt sáng đỏ hiện lên, khi người đó bỏ chạy thì lướt qua người gã. Người đàn ông chạy trốn mắt mờ mịt muốn cúi đầu nhìn, động tác cúi đầu khiến cùng thân hình tách rời, rơi xuống vực sâu, thân thể run lên rồi rơi theo.

Một túi trữ vật bay ra khỏi cái xác bị ánh sáng đỏ cuốn lấy lao hướng Tô Minh, bềnh bồng trước mặt hắn, lộ ra thân hình chính là con rắn nhỏ!

Trải qua vài năm, vết thương của nó đã hồi phục nhiều, mặc dù bây giờ vẫn hơi yếu ớt nhưng thân hình đã hoàn chỉnh lại.

“Không giết đi còn chờ tới khi nào?” Tô Minh sờ đầu rắn nhỏ, con rắn lộ vẻ hưởng thụ, thân thể vòng quanh cánh tay hắn.

Tô Minh nói câu kia hiển nhiên không phải với rắn nhỏ, chỗ này trừ hắn ra chỉ có hai người. Một là đệ tử Tà Linh Tông còn đang ngây người, còn có một là thanh niên Tàng Long Tông bị gã kẹp dưới nách.

Giây phút Tô Minh thốt lời thì đệ tử Tàng Long Tông tinh thần rung động, mạnh cúi đầu nhìn người Tàng Long Tông bị mình kẹp dưới nách, gã thấy thanh niên đó mắt lóe tia sáng lạnh. Đây là ánh sáng cuối cùng gã thấy trong đời, giây tiếp theo Tàng Long Tông thanh niên nâng lên tay phải nhanh như tia chớp vung lên. Máu bắn ra từ cổ đệ tử Tà Linh Tông, từng tiếng nổ trầm đục, đệ tử Tà Linh Tông thân thể chia năm xẻ bảy rơi xuóng vực sâu.

Thanh niên Tàng Long Tông bềnh bòng giữa không trung, biểu tình trầm trọng, e ngại và căng thẳng chắp tay hướng Tô Minh.

"Vãn bối Tôn Sơn Tàng Long Tông, bái kiến tiền bối. Nếu tiền bối đã biết cách mở động phủ nơi này, lại có được ngọc giản thì vãn bối không quấy rầy tiền bối nữa.” Tim thanh niên Tàng Long Tông Tôn Sơn đập nhanh, hồi hộp nói

Gã chậm rãi thụt lùi, dù nhìn không ra tu vi của Tô Minh nhưng có thể không ra tay chỉ dựa vào khí thế đã khiến người đàn ông gầy toàn thân nổ tung, loại tu vi này theo Tôn Sơn thấy thì đối phương yếu nhất có thể so với anh biến, thậm chí rất có khả năng tương đương với vấn đỉnh.

Nhưng khi gã lùi bảy, tám bước thì Tô Minh lạnh lùng liếc một cái. Ánh mắt này làm Tôn Sơn khựng lại, cố nặn nụ cười định nói cái gì, Tô Minh vung lên tay áo phải.

Lập tức xuất hiện gió thét gào lao hướng Tôn Sơn, con ngươi gã co rút muốn né tránh nhưng do dự một chút, đứng im không tránh mảy may, mặc kệ gió rít gào tới gần ở ngoài người cuốn hóa thành lốc xoáy cuốn gã bay hướng Tô Minh, lướt qua hắn bay vào trong động phủ, cuối cùng ở sâu trong động bị đè trên vách đá như bị phong ấn!

Tô Minh biểu tình bình tĩnh liếc Tôn Sơn bị quăng vào động phủ. Mới nãy nếu đối phương phản kháng thì bây giờ đã chết rồi, còn nếu không chống cự, Tô Minh không phải loại người thấy ai liền giết. Phong ấn gã xong Tô Minh không thèm để ý nữa, cất bước vào động phủ mở ra. Khi hắn bước vào thì vung tay áo, lập tức ngọc giản trên cửa đá rớt ra biến thành vệt sáng rơi trong tay Tô Minh. Hắn tiến vào trong, cửa đá lại ầm ầm khép kín, từ bên ngoài nhìn mọi thứ như cũ, không có chút manh mối.

Tô Minh đi trong động phủ, vẻ mặt bình tĩnh. Động phủ này không lớn lắm, trừ đại sảnh chính giữa thì có tám phòng kín, mỗi phòng có cửa đá đóng kín, trên cửa đó có ấn ký phù văn chớp lóe.

Tám ấn ký phù văn mỗi một cái khác nhau, chớp lóe từng đợt ánh sáng âm u, nhìn qua thì dường như ấn ký phù văn ẩn chứa ý nghĩa khác nhau.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Tô Minh đứng trong đại sảnh, bên người trừ tám cửa đá phòng kín ra một mảnh trống trải, còn có Tôn Sơn bị đông trên vách đá trước mặt. Tứ chi gã bị gió cuốn, giờ hồi hộp nhìn Tô Minh. Tim gã đập nhanh, trán toát mồ hôi, thầm mừng mới nãy mình không chọn né tránh hay chống cự. Gã tự nhận tu vi của mình không bằng một ngón chân đối phương, muốn giết gã như nghiền một con kiến, cường giả như vậy chỉ cần chọn nghe theo thì có lẽ còn một đường sự sống. Bây giờ gã biết mình đi đúng rồi, đối phương không giết người mà chỉ phong ấn, hiển nhiên không muốn gã ra ngoài dẫn đến phiền phức không cần thiết.

Tôn Sơn cười khổ thầm than cho dù mình đi ra ngoài cũng không dám chọc đối phương, cũng nổi lên kính sợ thật sâu với Tô Minh mà gã không nhìn thấu, nỗi kính sợ đến từ sự cẩn thận và suy nghĩ từ đối phương.

'Lão quái này tu vi cao sâu, tâm kế kín đáo, không cho phép có gì ngoài ý muốn vượt qua tầm khống chế. Cho dù ta đối với hắn mà nói không đáng là gì nhưng vẫn phong ấn ta tại đây. Hơn nữa mặc dù phong ấn cường đại lại không tạo thành chút tổn thương cho ta, đây là để ta bản năng không sinh ra nguy hiểm quá mãnh liệt, sẽ không bất chấp tất cả giãy dụa.'

Mắt Tôn Sơn chợt lóe, gã ở trong Tàng Long Tông tự hỏi mình tâm kế thâm trầm, cũng dựa vào tu vi và cẩn thận mới ở trong tai kiếp này sống sót đến nay.

‘Không đúng! Sợ là lý do hắn không giết ta cũng đã đắn đo rồi!’ Con ngươi Tôn Sơn lại co rút, lòng rớt cái bịch, vội cúi đầu nhìn mình từ trong ra ngoài thật cẩn thận, biểu tình lộ kinh khủng.

Khi Tôn Sơn suy nghĩ lung tung thì Tô Minh hoàn toàn phớ lờ, ánh mắt rơi vào ấn ký cửa đá phòng kín thứ nhất, mắt chợt lóe tia sáng. Hắn nhìn phù văn, có cảm giác như gió tràn ngập trong lòng hắn, thậm chí xung quanh hắn dấy lên gió lốc. Đối với gió thì Tô Minh hiểu nhiều nhất, dù sao hắn là truyền thừa Phong Man. Giờ hắn cảm nhận, ánh sáng trong mắt ngày càng sáng ngời.

'Dùng một phù văn đã dấy động hư vô phong...'

Tô Minh suy tư, nhìn hướng ấn ký cửa đá phòng kín thứ hai, tập trung nhìn. Khi thế giới trong mắt hắn đều mơ hồ chỉ có ấn ký là rõ ràng, hắn cảm nhận ẩm ướt, cảm nhận mùi mưa, mưa mềm mềm mà vô tận. Xung quanh hắn cũng có mưa rơi, mưa xuất hiện đột ngột rơi trên người Tô Minh, khiến suy tư trong mắt hắn càng đậm đặc. Thật lâu sau ánh mắt Tô Minh chuyển đến cửa phòng kín thứ ba, cảm nhận sấm sét ầm ầm. Ở ấn ký phòng kín thứ tư cảm nhận tia chớp lượn lờ bùng phát ánh sáng và lực lượng kinh thiên động địa.

'Phong vũ lôi điện...’ Tô Minh quay đầu nhìn phòng kín từ tay phải, quét qua hết, trong thời gian ngắn hắn cảm nhận ngày xuân sự sống dạt dào, ngày hè nóng cháy máu nóng, ngày thu sự sống và tử khí giao hòa, còn có ngày đông tuyết rơi vạn vật tịch diệt.

"Xuân hạ thu đông...” Tô Minh thì thào, ánh sáng trong mắt càng sáng ngời.

‘Trước không nói vật trong tám căn phòng kín, chỉ là tám ấn ký phù văn đã có thể gọi là kho báu! Nếu đem tám phù văn dung nhập vào tinh thần thì tương đương với nắm giữ lực lượng xuân hạ thu đông, phong vân lôi điện!"

Tô Minh cúi đầu, nâng đôi tay lên, mắt chợt lóe.

'Là tùng hợp sao? Tay trái của ta có bốn ngón đại biểu phong vân lôi điện, tay phải bốn ngón đại biểu xuân hạ thu đông...'

Trên mặt Tô Minh lộ nụ cười, nhoáng người đi thẳng tới cửa đá phòng kín thứ nhất, khoanh chân ngồi xuống, mắt sáng ngời nhìn chằm chằm ấn ký phù văn trên cửa đá, lại lần nữa phỏng theo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK