Nơi tổ tiên Hàm Sơn hoặc là yên nghỉ hoặc là bế quan, nói nó ẩn dưới vực sâu trăm ngàn mét Hàm Sơn thành, cũng có thể nói nó liên thông đường bí mật Hàm Sơn thành, một không gian kỳ lạ được xây dựng nên.
Chỗ này không quá lớn, nếu muốn đi hết, dùng tốc độ của Tô Minh cần ít nhất mười ngày.
Nơi này dãy núi trập trùng nhưng không có cảm giác quá ẩm ướt, rất khô ráo còn tồn tại linh khí nồng đậm người lạ khó thể phát hiện.
Linh khí này vòng quanh nơi đây, theo sương mù cuồn cuộn, Tô Minh có thể cảm nhận được. Người lạ thì chỉ thấy khi ở đây sẽ sảng khoái tỉnh táo, quên đi mệt mỏi.
Có lẽ vì có linh khí này, khiến các dãy núi mọc đầy thảo dược. Thảo dược so với bên ngoài thì hơn phần sức sống dạt dào, thậm chí có chút thảo dược trân quý người bình thường bên ngoài rất khó kiếm.
An Đông bộ lạc cho mỗi khách mời tiến vào đây một mộc giản, bên trên ghi rõ chỗ một số thảo dược quý hiếm, vẽ ra bản đồ địa hình.
Có bản đồ này, khiến người không bị lạc tại đây. Hiện giờ Tô Minh cầm mộc giản An Đông bộ lạc cho, ghi nhớ kỹ hình vẽ, chạy nhanh theo dãy núi trập trùng cẩn thận tiến lên.
Trên đường đi Tô Minh mở ra Khắc Ấn thuật, luôn cảnh giác xung quanh gió thổi cỏ lay. Hắn biết rõ chỗ này tùy thời gặp phải nguy hiểm, đến từ Nhan Trì bộ lạc. Hắn không biết An Đông và Phổ Khương có biết hay không, nếu không thì nơi này chắc sẽ hỗn loạn.
‘Trong khách mời An Đông bộ lạc, người mạnh nhất là khách quý Nam Thiên. Người này đã bước vào Khai Trần, trong mộc giản Phương Mộc đưa mình miêu tả người này nhiều nhất. Y là nhóm đầu tiên tiến vào đây, không biết hiện tại như vậy….Nam Thiên An Đông bộ lạc, Huyền Luân Phổ Khương bộ lạc, còn có Kha Cửu Tử Nhan Trì bộ lạc, ba người này là khách mạnh nhất ba bộ lạc.” Mắt Tô Minh lấp lóe, chân không phát ra một chút tiếng động, đi khoảng nửa tiếng thì hắn thấy trước mắt có một khe rãnh khổng lồ, tựa như núi bị chẻ thành hai.
‘An Linh Thảo tại đây!’ Tô Minh nhớ rõ trong mộc giản có bảy phần thảo dược hắn không biết, trừ Thiên Lại Chi thì thảo dược còn lại tạm thời vô dụng với hắn.
Nhưng nếu đã vào đây thì Tô Minh không muốn bỏ qua cơ hội này. Lấy được càng nhiều thảo dược, sau này sẽ giúp ích cho hắn luyện cái khác sau Đoạt Linh Dược.
Nhìn khe hở núi này, Tô Minh tăng cảnh giác. Trước khi tới gần, Khắc Ấn thuật hai trăm mét ngưng tụ lại quanh đây, cẩn thận lần lượt rà soát, mới mạnh vọt lên hóa thành cầu vồng lóe người chui vào khe hở.
Khe hở rất sâu, không nhìn thấy tận cùng, tựa như xuyên thấu qua mặt đất. Tô Minh ở bên trong sờ vách đá hai bên, hít sâu.
‘Đây là do người tạo thành…xem hình dạng như là bị một đao chẻ ra…tu vi cỡ nào mới làm được điều này!’ Tô Minh lặng lẽ đi xuống bên dưới khe hở, vừa đi vừa tính toán khoảng cách.
Lát sau Tô Minh chợt ngừng, chỗ khá sâu trong khe hở hắn thấy vách đá bên cạnh có một cửa vào. Cửa không lớn, bên trong tối đen, dường như từng là lối đi lại bị khe hở chặt đứt.
‘Chính là chỗ này.’ Tô Minh cẩn thận tiến lên, mở ra Khắc Ấn thuật, chậm rãi đi vào trong. Khoảnh khắc hắn đạp một bước vào, lập tức lối đi tỏa ra khói trắng mỏng, khói chợt xuất hiện bao phủ thân thể Tô Minh.
Tô Minh không lùi lại hay tránh đi mà lập tức lấy ra mộc giản. Trong mộc giản giới thiệu rất kỹ càng nhiều chỗ có thảo dược. Nơi thảo dược sinh ra là mấy năm qua An Đông bộ lạc lần lượt mở ra chỗ này sưu tập đến, nhưng có bảo hộ không lấy hết một lần mà để thảo dược sinh trưởng, lần sau mới tìm tiếp.
Tìm ra chỗ này, tiến vào đây cần mộc giản. Có vật đó thì có thể mở ra phòng vệ nơi An Đông bộ lạc nuôi thảo dược. Nhưng mấy trăm năm qua khó tránh việc mộc giản bị hai bộ lạc khác cướp đi, cũng có xảy ra việc bộ lạc khác bị cướp mộc giản. Tiếp xúc lẫn nhau, thành ra chín phần thảo dược ở đâu đều bị ba bộ lạc biết.
Nhưng vì tránh cho tranh giành khiến thảo dược diệt chủng, dần dần ba bộ lạc có sự cân bằng kỳ diệu. Trừ vài loại thảo dược trân quý là ba bộ lạc có thể tranh đoạt, chỗ khác đều là trước khi mở ra đã phân công trước.
Khói trắng vòng quanh người Tô Minh, đụng chạm mộc giản trong tay hắn mới dần tán đi, lộ ra đường đi. Tô Minh do dự chốc lát, cẩn thận tiến lên.
Thời gian không dài lắm, bóng dáng Tô Minh chợt lóe bước ra, sắc mặt âm trầm chạy nhanh theo khe hở mau chóng ra ngoài. Đứng ở bên ngoài, mắt hắn lấp lóe, suy nghĩ chốc lát. Hắn cúi đầu nhìn khe hở dưới chân, dứt khoát không rời khỏi mà lại xông vào trong khe. Lần này hắn không bước vào lối đi kia mà đi hướng càng sâu, nhanh chóng tới gần, không gian tối đen. Nhưng trong phạm vi Khắc Ấn của Tô Minh, hắn không cần dùng mắt nhìn, có thể dùng tâm cảm nhận rõ ràng.
Thời gian trôi qua, lại chốc lát sau, trước mắt Tô Minh khe hở vẫn sâu không thấy đáy, nhưng ngày càng hẹp. Thậm chí có nhiều nơi cần khom người mới qua được.
Ngay lúc này, trong phạm vi Khắc Ấn Tô Minh trông thấy một vật.
‘Quả nhiên là vậy!’ Tô Minh dừng chân, cảm nhận vật đó, không bao lâu, trước mặt hắn hiện ra thi thể không đầu.
Cái xác kẹt ở vách đá trong khe, không có đầu, mặt áo lam, trên người tràn ngập vết thương. Đặc biệt là ở ngực, gần như xuyên thấu qua người.
Trên eo gã treo một lệnh bài, là dấu ấn khách mời An Đông bộ lạc!
Tô Minh cẩn thận quan sát thi thể trong chốc lát, lục tìm trên xác, không thấy di vật gì, nhưng nhìn cái xác thì có thể đoán ra đối phương chỉ mới chết vài ngày.
‘Mất đầu, mất máu…’ Tô Minh lặng im, phóng người lên trên, nhanh chóng rời khỏi khe hở, không tạm dừng mà chạy nhanh đi hướng càng xa.
Vài tiếng đồng hồ sau, Tô Minh liên tục đi qua năm chỗ đánh dấu thảo dược, sắc mặt ngày càng âm trầm. Ở một tảng đá lớn, Tô Minh sờ mộc giản trong tay lộ ra suy nghĩ sâu xa.
‘Không ngờ còn lại thảo dược!’ Đối với Tô Minh thì đây không phải tin tốt.
Điều này chứng minh hai nhóm người An Đông bộ lạc tới trước không có nhiều cơ hội lấy thảo dược, ngẫu nhiên đến tìm thì như người trong khe hở, thành cái xác.
Mắt Tô Minh chợt lóe, trầm ngâm giây lát đặt quyết định, đang muốn đi tiếp thì trong đầu bỗng vang vọng kiếm ngâm, mạnh xoay người, liền thấy chân trời có áng mây trắng bay tới.
Trên mây trắng đứng hai người, trong đó một người thân thể mảnh mai, chính là Hàn Phỉ Tử!
Tô Minh con ngươi co rút, không chút nghĩ ngợi lập tức lùi ra sau, núp đằng sau tảng đá không muốn gặp Hàn Phỉ Tử. Theo hắn nghĩ thì Hàn Phỉ Tử có mặt tại đây không khiến người bất ngờ nhưng tránh được thì nên tránh.
Mây trắng lao tới, ngày càng gần, tốc độ dần chậm lại. Trước mặt Hàn Phỉ Tử bay huyết ảnh, lúc này đột nhiên tỏa ra ánh sáng đỏ mãnh liệt.
Huyết ảnh chợt lóe lập tức khiến Tô Minh chú ý. Hắn vốn tưởng Hàn Phỉ Tử chỉ đi ngang qua, nhưng bây giờ thấy tốc độ mây trắng biến chậm như định ngừng, còn có huyết ảnh lóe sáng. Hắn tập trung nhìn lập tức chấn động tinh thần. Hắn thấy hình dạng huyết ảnh chính là mình đeo mặt nạ!
‘Không hay!’ Tô Minh lập tức biết đối phương xuất hiện tuyết đối không phải ngoài ý muốn, mà là có Man thuật lạ lùng nào đó dẫn dắt tìm kiếm mình!
‘Chắc là gã đàn ông áo đỏ Nhan Trì bộ lạc!’ Tô Minh lập tức lùi ra sau, ngay lúc hắn lùi chưa đến ba mét thì tảng đá lập tức tỏa ra khí lạnh lãnh liệt. Vang lên tiếng *két két*, tảng đá lập tức bốc lên khí lạnh, chớp mắt hóa thành khối băng.
Khối băng bùm một tiếng nổ tung, thành vô số mảnh vỡ bắn thẳng đến Tô Minh.
Cùng lúc đó, trên đám mây gã thanh niên cao to Nhan Quảng đứng sau Hàn Phỉ Tử mắt chợt lóe, sải bước hướng đằng trước. Gã mượn lực giáng xuống, hóa thành cầu vồng bay đến chỗ Tô Minh.
“Khách của An Đông bộ lạc, giết tộc nhân Nhan Trì bộ lạc ta, hôm nay có dám đấu với Nhan ta một trận!?” Thanh âm Nhan Quảng vang vọng truyền khắp xung quanh, theo gã tới gần, dấy lên tiếng rít sắc bén kinh người. Trong tay Nhan Quảng cầm thanh xà mâu, tỏa ánh sáng lam quái dị, nhanh chóng tới gần.
‘Hậu kỳ Ngưng Huyết, số lượng sợi máu hơn tám trăm năm mươi sợi!’ Tô Minh lùi ra sau, qua mặt nạ liếc mắt liền đoán ra tu vi thanh niên này. Người này nếu đụng độ một mình thì Tô Minh nắm chắc chiến thăng, nhưng hôm nay còn có Hàn Phỉ Tử.
Tô Minh có thể không thèm để ý thanh niên, nhưng Hàn Phỉ Tử thì hắn từng đấu một trận/ Cô có nhiều thủ đoạn, nếu hai người cùng ra tay thì hắn không thể chống cự.
Những suy nghĩ lóe qua óc Tô Minh, hắn nhanh chóng lùi ra sau, nâng lên tay phải vung trước mặt, nắm tay đánh hướng Nhan Quảng.
Cùng lúc đó, tay trái Tô Minh biến ra con rắn đen. Con rắn rít lên xông tới mảnh vỡ băng.
Tô Minh đánh ra một quyền liền cả người chấn động, rút lui vài bước, khuôn mặt giấu dưới mặt nạ trắng bệch. Còn về Nhan Quảng ở giữa không trung thì càng tệ. Gã hộc máu, suýt không thể giữ chặt xà mâu xanh, thân thể bị lực lượng mạnh mẽ đánh văng ra hơn mười mét mới hoảng sợ dừng lại.