Giờ phút này Tô Minh đứng giữa không trung, ở trong vòng ba pho tượng Man tộc. Hắn nhìn bầu trời, xung quanh vô số cầu vồng lấp lánh như đang bái vua Man tộc. Bầu trời vặn vẹo biến thành phông nên, phụ trợ cho tình hình này, khiến thế giới lấy Tô Minh làm trung tâm.
Khí thế của Tô Minh theo ba pho tượng Man tộc bái mà bùng phát, sóng vô hình gào thét quanh người hắn, khiến tóc hắn không gió tự bay, quần áo phần phật, hơi thở tu vi trong khoảnh khắc này bùng nổ. Tu vi không ngừng tăng lên, từ trung kỳ Man Hồn vọt cao, chớp mắt đã là đỉnh trung kỳ Man Hồn, cách hậu kỳ Man Hồn chỉ kém nửa bước, chỉ đạp một bước là sẽ vượt qua. Nhưng nửa bước này không dễ dàng, khiế thế và tu vi Tô Minh tăng lên chỉ giữ ở đỉnh trung kỳ Man Hồn vẫn không thể bước ra chân chính thành cường giả hậu kỳ Man Hồn.
Dường như có một tầng vách ngăn không thể phá tan.
Phong ấn ký ức trong đầu Tô Minh bị tu vi bùng phát xuất hiện buông lỏng phạm vi lớn, mang đến đau đớn liên tục kéo dài, tùy theo phong ấn càng thả lỏng thì nó càng vô cùng mãnh liệt.
Nhưng cứ có lực lượng từ không gian ập đến làm phong ấn trong đầu Tô Minh không thể hoàn toàn vỡ, dường như tuyệt đối không để phong ấn của hắn bị phá. Nó tăng lực định để phong ấn trong đầu Tô Minh vững vàng hơn.
Chính lực lượng này ngăn cách Tô Minh bước vào hậu kỳ Man Hồn, làm hắn không thể hoàn toàn bùng phát tiến vào Man Hồn.
Đôi mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, nâng lên tay phải vung hướng bầu trời. Trời đất chấn động, ba pho tượng Hỏa Man, Phong Man, Lôi Man cùng ngẩng đầu, đứng dậy, nhoáng lên dung hợp trên đỉnh đầu Tô Minh. Mượn dung hợp, mượn lực lượng thiên địa từ bốn phương tám hướng ùa đến, Tô Minh phát động trùng kích hướng hậu kỳ Man Hồn. Trùng kích ở trong cơ thể hắn thành tiếng nổ ngập trời, chấn động tinh thần Tô Minh, nhưng vẫn kém một chút không thể đột phá.
“Phong vũ lôi điện, bốn trong tám phù văn Tàng Long Tông, trong đó lôi điện dung vào Lôi Man của ta, Phong Man cũng có, chỉ mình vũ...lấy ý của Tô Minh ta, ngưng tụ trong thiên địa nước mưa vạn năm khung trời hóa thành vũ phù dung vào Man tượng của ta!” Mắt Tô Minh chợt lóe, đôi tay nâng lên ấn pháp quyết tản ra ngoài.
Phút chốc sấm đánh ầm ầm, sét tràn ngập. Bỗng mưa như trút nước đổ xuống mặt đất.
Mưa rơi không chỉ chỗ này mà là nguyên Đông Hoang, Tử Hải, đất Man tộc, chớp mắt tất cả đều đổ mưa.
Nước mưa ngập trời liên miên bất tận, trước mặt Tô Minh từ vô số giọt mưa ngưng tụ ra một vũ phù văn khổng lồ. Phù văn tỏa ánh sáng rực rỡ lao hướng ba Man dung hợp, chớp mắt hòa vào trong.
Theo vũ phù dung hợp, người Tô Minh bùng phát lực lượng tu vi càng cường đại, nhưng hắn không lập tức lại trùng kích Man Hồn mà là mắt sáng rực nhìn chằm chằm bầu trời, dường như ánh mắt hắn có thể xuyên thấu hư vô, xuyên qua đất Âm Tử nhìn bên ngoài, thấy căn nguyên định trấn áp phong ấn hắn.
“Thuật nguyền rủa ta hiểu từ chiếc nhẫn của Cơ phu nhân, cảm ngộ từ đôi mắt Chúc Cửu Âm, nắm giữ bất tử bất diệt giới luân hồi không thể xóa đi hồn ta! Đại thành...đến từ a ba của nhà Tên Hề Nhi, thảo kết búp bê trong tay. Hôm nay ta lấy thuật nguyền rủa dung nhập vào Man tượng của ta, để kẻ định gia cố phong ấn ký ức ta cảm nhận nguyền rủa đến từ Tô Minh!” Khoảnh khắc mắt Tô Minh lóe tia sáng âm u, tay trái nâng lên, phút chốc lũ khói đen tỏa ra từ năm ngón tay ở trước mặt hóa thành búp bê lượn lờ sương khói. Búp bê là ảo ảnh, trông như bị cỏ kết thành, thấy không rõ hình dạng nhưng hơi thở cực kỳ quái dị khuếch tán.
Búp bê sương khói như là có linh, ngửa đầu gầm lao lên trên đầu Tô Minh, dung hợp vũ phù ba Man, chớp mắt chồng vào nhau.
Tô Minh trong chớp mắt này khí thế và tu vi đạt đến đỉnh. Đó là năm loại lực lượng Hỏa Man, Lôi Man, Phong Man, vũ phù, nguyền rủa dung hợp cùng nhau, chồng chất thành một, những cầu vồng trên bầu trời bỗng có hơn phân nửa tan vỡ, thành vô số đốm sáng lao hướng Tô Minh, dung nhập vào ba Man, nguyền rủa và vũ phù.
Một tiếng nổ điếc tai biến thành ù ù, thay thế tất cả thanh âm nơi này, làm mấy vạn tiên tộc đầu óc ù vang, khoảnh khắc bị chấn động trống rỗng.
Ba man quy nhất!
Nguyền rủa và vũ phù dung hợp, cùng ba Man hoàn toàn chồng vào nhau, tuy hai mà một, thân hình to lớn xuất hiện trong thiên địa. Chỉ là thân thể nhưng khi nó xuất hiện thì tỏa ra uy nhiếp đủ rung động thiên địa. Tô Minh vung tay áo, thân hình lập tức tan vỡ thành mảnh vụn lao hướng Tô Minh, chớp mắt dung nhập vào người hắn. Tô Minh ngửa đầu phát ra tiếng hú chấn động thế giới. Tiếng hú vọng chín tầng trời, tu vi của Tô Minh chợt bùng phát, từ trung kỳ Man Hồn điên cuồng tăng lên chớp mắt phá tan, bước vào cảnh giới tu vi mà Ô Sơn trong ký ức của hắn chỉ nằm mơ mới sẽ xuất hiện.
Hậu kỳ Man Hồn!!!
Cường giả Man tộc hậu kỳ Man Hồn, dù nhiều hơn đại viên mãn toàn Man tộc một chút, nhưng dù ở khu vực nào đều có thể nói là cường giả một phương, dù là Man Hồn đại viên mãn cũng sẽ chủ động chào hỏi. Có thể đạt đến cảnh giới này thì đã không là kẻ yếu, trừ phi gặp người giống như Tô Minh trước đây, không thể dùng lẽ thường tính toán, cả người Tế Cốt trước giờ chưa từng có trong Man tộc, nếu không thì hắn có thể ngạo thế.
Giây phút tu vi Tô Minh đạt đến hậu kỳ Man Hồn thì trong đầu trấn áp phong ấn, lực lượng cách không gian giáng xuống bị tu vi của hắn bùng phát dẫn động xé rách phạm vi lớn, sinh ra một loại đối kháng trực tiếp. Dưới sự đối kháng này đầu Tô Minh nổ tung, hắn lập tức cảm nhận lực trấn áp của đối phương vào khoảnh khắc này càng khổng lồ. Mặc dù khổng lồ nhưng không tinh thuần như trước, giống như lực lượng càng trút xuống nhiều thì càng tan rã.
Thậm chí khi Tô Minh bước vào hậu kỳ Man Hồn, tu vi quan sát nhìn thấy một dấu vết, là mạch lạc vô hình lực lượng đối phương giáng xuống. Mạch lạc như khắc vào linh hồn hắn, hình thành đồ án mơ hồ. Đồ án do sáu điểm liên tiếp hình thành, phong ấn tồn tại trong đồ án sáu điểm liên tiếp.
Đây là lần đầu tiên Tô Minh thấy mạch lạc sáu điểm tổ thành nằm trong đầu mình.
Hắn hừ lạnh, không để ý lực trấn áp giáng xuống mà đi ngược lại, thần thức dung nhập vào đồ án sáu điểm liên tiếp, dọc con đường đối phương đến để xem người cách không gian trấn áp hắn.
Khảnh khắc thần thức Tô Minh và sáu điểm va chạm thì não ầm một tiếng, ý thức mơ hồ, mơ hồ thấy vô số sương khói âm tử cuốn động, dường như hắn đang đi trên một sợi tơ chạy hướng hư vô.
Không biết đi bao lâu, khi xung quanh hắn rõ ràng, lại nhìn thấy trời sao lấp lánh, bên dưới vòng xoáy đại biểu đất Âm Tử, ngoài vòng xoáy chín tinh cầu to lớn lượn lờ.
Hắn thấy rõ một sợi tơ từ trời sao này lan tràn, xâm nhập vào vòng xoáy, ý thức của hắn theo sợi tơ đi ra. Ý thức Tô Minh dọc theo sợi tơ đi nhanh, nói là ý thức không bằng bảo là lũ ý niệm, muốn chính mắt nhìn, suy đoán ý niệm Đế Thiên bản tôn trấn áp mình. Ý niệm xoay chuyển, cảm nhận chỉ trong chớp mắt, cũng có thể là lâu vạn năm, không biết bao lâu sau ý niệm Tô Minh ngày càng yếu ớt, là nguyên do ý niệm sắp tán đi, là vì lực tu vi của hắn chưa đủ chống đỡ ý niệm khuếch tán.
Mãi đến một giây ý niệm sắp tan biến, Tô Minh thấy đằng trước trên trời sao tồn tại vô số đại lục trôi nổi, bên trên chúng có nhiều tế đàn.
Chỗ này hắn từng thấy, từng nhìn thấy khi Tư Mã Tín chết.
Ý niệm Tô Minh tán đi, nhưng trước đó hắn thấy sợi tơ mình theo đến dọc theo vô số sâu trong đất trời sao, chính là nói có lẽ Đế Thiên bản tôn đang ở hướng đó, thi pháp khiến phong ấn của hắn không thể mở.
Tô Minh mạnh mở mắt ra, đứng trên bầu trời, xung quanh vô số ánh mắt nhìn. Hành trình ý niệm xem thì xa xôi nhưng hiện thực chỉ là chớp mắt.
Bây giờ tu vi toàn thân Tô Minh bùng phát, bước vào hậu kỳ Man Hồn, trời đất ầm vang, toàn bầu trời vô tận vặn vẹo lập tức xé rách phạm vi lớn, một thân hình to lớn giáng xuống.
Thân hình không có tứ chi, không có đầu chỉ là một thân hình, nhưng khi nó giáng xuống thì vị trí đôi tay cụt, lúc trước đôi tay Man tượng của Tô Minh biến ảo ra dung hợp, lộ ra trước mặt thế nhân rõ ràng là một Man tượng khổng lồ không có đầu, không có đôi chân!
Hơi thở hoang dã từ Man tượng ồ ạt khuếch tán.
“Hậu kỳ Man Hồn...” Tô Minh tiến lên một bước đứng trước mặt Man tượng, ánh mắt rời khỏi bầu trời, nhìn phía xa Đại sư huynh.
Đại sư huynh vẻ mặt chết lặng giờ cũng nhìn Tô Minh cách vài trăm mét.
Ngắn ngủi im lặng, theo tu vi quanh Tô Minh tăng lên, uy nhiếp tán đi, miệng Đại sư huynh phát ra tiếng gầm như dã thú rống.