Mục lục
Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời chiều ngã về tây, hoàng hôn vàng chậm rãi mất đi. Bầu trời tối đen, từng đốm sáng vẽ ra trời sao trong ký ức của Tô Minh. Và mặt trăng sáng ngời, khiến người nhìn kiềm không được nhớ nhà. Nhưng người đang ở cố hương sao lại nhớ nhà? Tô Minh không biết, hắn chỉ biết rằng đêm thứ nhất quay về Ô Sơn, hắn nhìn trăng sáng, nhớ, vẫn là nơi này.

Nhìn thấy A Công, thấy Lôi Thần, thấy tất cả người trong trí nhớ, tâm Tô Minh dần bình tĩnh. Chỗ này từng gốc cây ngọn cỏ hắn đều quen thuộc, tất cả nơi này đều bị hắn chôn trong lòng, suốt đời không quên.

Bắc Lăng vẫn lạnh lùng với hắn, Trần Hân vẫn hơi quan tâm hắn. Gian nhà thuộc về Tô Minh vẫn không có một hạt bụi, gọn gàng sạch sẽ là quan tâm lặng lẽ của Trần Hân.

Có lẽ đây là tình, cũng có lẽ không liên quan đến tình. Có lẽ Trần Hân từng thích Tô Minh, nhưng có lẽ cô càng thích Bắc Lăng.

Ô Lạp khinh thường, cô gái không tính đặc biệt xinh đẹp trong trí nhớ ngã vào lòng hắn, thì thào gọi tên Mặc Tô, sự xinh đẹp của cô vượt qua tất cả, khắc sâu vào lòng Tô Minh, khiến hắn không thể quên.

Bây giờ lại nhìn, trong lòng Tô Minh chỉ có ấm áp, không còn gì khác.

Tiếng cười sang sảng của Lôi Thần, lời thề thốt ra, khiến Tô Minh cảm nhận ấm áp tình anh em. Tất cả điều này làm hắn không bao giờ muốn tin nó giả dối.

A Công hiền lành, cái ôm ấm áp cũng khiến Tô Minh thà tin rằng, đêm hôm qua mình nằm mơ mà thôi, mơ một giấc mộng, một cơn mơ không liên quan gió trăng mà mang theo máu me, ẩn chứa thời gian, tàn khốc.

Bây giờ có lẽ là mộng tỉnh.

Tô Minh ngồi ngoài nhà mình, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên cao. ở nhà Lôi Thần ăn bữa cơm chiều khiến hắn nghĩ rất nhiều, rất nhiều...

Ban đêm bộ lạc không có nhiều ánh đèn, bốn phía yên tĩnh, tối nay...không có gió.

Nhưng từng đợt Huân khúc nức nở vang vọng trong đêm, đó là tộc nhân trong bộ lạc thổi nhạc, khúc này Tô Minh khó quên.

“Có lẽ không phải ba ngày, có lẽ hôm qua là mộng, có lẽ...ta luôn ở tại Ô Sơn.” Tô Minh thì thào.

Lôi Thần không ở chung với hắn, buổi tối gã bị mẹ mắng một trận, ở lại nhà, không thể không giả bộ ngủ.

Tô Minh yên lặng nhìn trăng trên cao, nghe Huân khúc, như trong mộng không biết mình khách.

Hắn bỗng rất muốn đi gặp Bạch Linh có lẽ lúc này còn chưa biết mình!

Nghĩ đến Bạch Linh là trái tim Tô Minh đau nhói. ước hẹn mất đi đó có lẽ là vĩnh viễn, khiến người ngoái đầu chỉ có thể khẽ thở dài, không nhìn thấy nhau.

Tô Minh đứng lên, đi cửa lớn bộ lạc. Nhưng khoảnh khắc hắn tới cửa bộ lạc định đi ra thì bước chân khựng lại, vì trước mặt hắn, trong bóng tối đi ra một người.

"Ngươi là ai!” Người ấy phát ra giọng âm trầm dần ra khỏi bóng tối đứng dưới ánh trắng, đó chính là Sơn Ngân!

Mắt gã âm trầm nhìn Tô Minh, khi mở miệng thì tay phải dao động tu vi như muốn ngưng tụ ra thanh đao.

"Ngươi không phải Tô Minh, ngươi có thể lừa được người khác nhưng không gạt được ta. Mỗi lần Tô Minh nhìn ta ánh mắt không giống như ngươi.” Sơn Ngân nhìn chằm chằm Tô Minh, trầm giọng nói.

Tô Minh im lặng nhìn Sơn Ngân, người ở trong ký ức, trưởng bối tộc nhân bị hắn tự tay giết chết.

“Ta là Tô Minh.” Tô Minh nhẹ giọng nói, tiến tới trước.

Sơn Ngân biến sắc mặt, tay phải bỗng nâng lên. Nhưng giây phút gã nâng lên tay phải thì Tô Minh lướt qua cạnh gã, nhẹ nhàng đi qua. Sơn Ngân toàn thân chấn động, tay phải nâng lên nhưng không cách nào đặt xuống. Mới nãy trong chớp mắt, Tô Minh lấy tốc độ vượt qua mắt gã đi lướt qua. Gã cảm nhận được sự cường đại làm gã thấy nghẹt thở.

Dao động rất nhạt, chỉ tản ra nửa mét, chỉ mình gã cảm nhân, khí thế mạnh mà theo Sơn Ngân thấy là vượt qua tất cả Man tộc gã từng thấy, thậm chí vượt qua Khai Trần!

Gã có cảm giác mãnh liệt rằng đối phương chỉ một ý niệm là đủ hủy diệt mình, hủy bộ lạc này, hủy mảnh đất này!

Trong khoảng sợ, toàn thân Sơn Ngân ướt đẫm mồ hôi. Hồi lâu sau gã chậm rãi ngoái đầu, đã không thấy bóng dáng Tô Minh.

Tô Minh đi trên đường núi, trong đêm khuya bước chân của hắn không nhanh, từng bước một đi tới bộ lạc Bạch Linh ở.

Đi đi mãi, Tô Minh dừng bước chân, hắn do dự nhìn Ô Sơn trong đêm, bỗng nâng tay phải kề miệng, huýt sáo một tiếng.

Tiếng huýt sáo vang vọng dần biến mất trong bóng đêm. Tô Minh im lặng chờ, một tiếng đồng hồ sau, bỗng nhiên trong rừng cây phía xa có bóng đỏ hồng lao nhanh đến.

Thân hình xuất hiện còn có tiếng rít vui vẻ, lửa đỏ đó chính là...Tiểu Hồng!

Nó lao nhanh đến, rất nhanh xuất hiện trước mặt Tô Minh, biểu tình hưng phấn, hoa tay múa chân vòng quanh vài vòng bên cạnh hắn.nó ngồi phịch lên vai Tô Minh, túm tóc hắn không ngừng gây rối.

“Tiểu Hồng...” Tô Minh nhìn con khỉ nhỏ trên vai, mặc kệ nó làm rối tóc mình, nâng tay nhẹ sờ người nó, trên mặt lộ nụ cười cảm thán và phức tạp.

“Chúng ta, lại gặp mặt ..."

Tiểu Hồng rít vài tiếng, bộ dạng như đa lâu không gặp, trợn mắt múa trước mặt Tô Minh nửa ngày, biểu đạt ý nghĩa rất giận, như trách hắn đã lâu không xuất hiện.

Cuối cùng Tiểu Hồng vung là ba ngón tay, Tô Minh biết, nó ý nghĩa ba ngày, hoặc ba tháng, cũng có lẽ là ba năm, ba mươi năm, thậm chí càng lâu. Cụ thể bao nhiêu thì chỉ mình Tiểu Hồng biết.

Sờ lông trên người Tiểu Hồng, Tô Minh sải bước hóa thành cầu vồng lao đến bộ lạc của Bạch Linh. Không lâu sau trước mặt hắn xuất hiện rào chắn to lớn của Ô Long bộ lạc. Trên rào chắn có từng cây trường thương dựng thẳng, đó là thủ hộ bộ lạc này.

Tô Minh nhìn Ô Long bộ lạc, hắn đi qua. Hắn đến, không có bất cứ ai phát hiện, mãi đến khi hắn vào bộ lạc, tỏa thần thức tìm thấy bóng dáng trong ký ức làm tim hắn nhói đau.

Dó là nhà của Bạch Linh, trong bóng đêm cô đã ngủ, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ bình yên, có chút không giống với khi mở mắt ẩn chứa dã tính.

Tô Minh yên lặng đứng bên giường Bạch Linh, nhìn cô gái xinh đẹp, nhìn cô ngủ say môi nhếch nụ cười, không biết mơ thấy điều gì đẹp đẽ.

Tim Tô Minh rất đau, hình ảnh trong ký ức hiện ra, giữa hắn và Bạch Linh gặp nhau ở huyết nguyệt, đêm tuyết đi vòn vòng, thấp giọng thì thầm, kể câu chuyện của nhau, và cuối cùng trong bông tuyết đầu bạc. Mãi đến một ước hẹn Tô Minh không thực hiện được, tất cả biến thành đau thương tràn ngập trong lòng hắn. Hắn ngơ ngẩn nhìn Bạch Linh, nhìn cô gái khắc sâu trong lòng hắn, là tình đầu đời này của hắn.

"Linh nhi...tôi, về rồi...” Tô Minh khẽ thì thào, ánh mắt dịu dàng nâng tay muốn nhẹ sờ mặt Bạch Linh.

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng khi tay sắp chạm vào gò má Bạch Linh thì cô mở mắt ra. Cô nhìn Tô Minh, rất yên tĩnh, trong mắt lộ dã tính là khói lửa mà Tô Minh không thể nào quên.

Tay Tô Minh khựng lại, nhưng chỉ tạm dừng rồi không chút do dự chạm mặt Bạch Linh. Khuôn mặt hơi lạnh, mềm ướt, nhưng trong mắt Tô Minh càng dịu dàng.

Bạch Linh không né tránh mà trợn to mắt nhìn Tô Minh, hoàn toàn ngây người.

Mãi đến Tô Minh nâng tay lên, mắt vẫn dịu dàng nhìn chằm chằm Bạch Linh, rồi hắn đứng dậy quay đầu định đi.

"Ngươi... Là ai...” Sau lưng hắn truyền đến giọng sợ hãi mềm mềm của Bạch Linh.

“Tô Minh.” Tô Minh đi tới trước giường. Giây phút đụng vào Bạch Linh, từ trên mặt cô truyền đến cảm giác lạnh lẽo khiến lòng Tô Minh chua xót cũng hiểu rõ.

Nơi này không chân thật, nó là giả, đây là ông lão sửa Huân nói về tạo hóa, đây là lấy ký ức Tô Minh làm trung tâm sáng tạo ra thế giới ảo.

Nơi đây là một giới không.

Bởi vì trong mùa nóng bức, mặt Bạch Linh lạnh lẽo, là cảm giác cuối cùng đất tuyết trong ký ức của Tô Minh. Tất cả là giả.

Tạo hóa kỳ hạn ba ngày là để Tô Minh ở trong thế giới ký ức cảm ngộ vận mệnh tồn tại. Ngươi có thể không tin tưởng, có thể cho rằng Ô Sơn trong ký ức là giả. Chỉ cần ngươi ra tay, đem tất cả người quen thuộc nơi này, A Công, Lôi Thần, Bắc Lăng, Ô Lạp, Trần Hân, Bạch Linh, vân vân, tất cả người giết sạch!

Chỉ cần ngươi ra tay được thì tất nhiên có thể thấy, mỗi người bị ngươi giết chết lộ ra biểu tình, khi đó ngươi sẽ thấy ra tất cả rốt cuộc là thật hay giả, khi đó ngươi có thể làm được nghịch chuyển Ô Sơn, hoàn toàn kết thúc nó, quên đi, sau này không còn chút liên quan, không thể ảnh hưởng nỗi lòng của ngươi nữa.

Mặc kệ tương lai có người lấy Ô Sơn làm chuyện gì đó.

Chỉ cần ngươi có thể chọn ra tay, tất cả sẽ thành mây khói, như thật sự thức tỉnh, vỡ nát cái ngươi không tin, thế giới này, và người sau lưng nắm giữ vận mệnh ngươi.

Nếu ngươi tin, vậy phải có quyét tâm chấp nhận từ nay về sau vì Ô Sơn mà xuất hiện hàng loạt gian nan, hàng loạt đau thương và ly biệt.

Dù lựa chọn thế nào, đây sẽ là một lần viên mãn ngắn ngủi, trong viên mãn có thể khiến Tô Minh trong Tế Cốt cảnh cuối cùng bước ra nửa bước đạp hướng đường Man Hồn. Vì viên mãn này có thể hóa thành cố chấp, khiến Tô Minh bước vào Man Hồn không mê mang, khiến khả năng thành công tăng lên chút.

“Tại sao ta cảm thấy ngươi...quen thuộc như vậy..."

Giọng Bạch Linh truyền vào tai Tô Minh, sau lưng hắn cô ngồi dậy ngơ ngác nhìn.

“Đừng đi....” Cô khẽ nói, bước xuống giường, vùi vào lưng Tô Minh.

Ánh sao xuyên qua lều da, mông lung rơi rụng, hòa vào ánh trăng, không chia rõ trăng sao, không chia rõ mộng tỉnh, không chia rõ rực rỡ là gì, bi ai là gì, nhớ nhung lại là cái gì, càng không chia rõ nam nữ này ai đang rơi lệ.

Gió trăng xa xôi không mang đi ngoài một lần tỉnh mộng cả đời làm bạn, lưu luyến như vậy...càng lúc càng xa...không bằng...không gặp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK