Theo tiếng ù ù vang vọng, sóng âm không biết tập hợp bao nhiêu vạn người như sấm sét quanh quẩn tám phương.
“Giết!!!”
Tiếng giết kinh thiên động địa, dù bây giờ Tô Minh cách Thiên Lam thành còn có một khoảng ngắn nhưng có thể cảm nhận được trong thanh âm tồn tại điên cuồng và giết chóc. Nếu mình đứng trên Thiên Lam thành thì sẽ càng rung động mãnh liệt hơn.
Thanh âm này không phải đến từ Man tộc.
“Là tiếng Vu tộc công thành!” Ô Đa bản năng lùi vài bước, nhỏ giọng nói.
“Mặc huynh, Ô ta phải đi. Ngày sau nếu huynh ta có duyên thì chúng ta sẽ còn gặp lại. Bảo trọng!” Ô Đa nghiêng đầu liếc Tô Minh một cái.
Gã và Tô Minh vốn không quen biết, nhưng nửa tháng này ở chung đúng là vui vẻ, hai người phối hợp khá ăn ý.
Tô Minh cũng nhìn hướng Ô Đa, chắp tay.
“Ngươi cũng bảo trọng!”
Ô Đa gật đầu, nhoáng người lên hóa thành cầu vồng lao tới phương hướng khác với Thiên Lam thành, xé gió đi xa.
Hỏa Vượn ở sau lưng Tô Minh bĩu môi hướng Ô Đa. Lúc này trên người nó treo số đầu người đã gần ba mươi. Có thể nói trong trận chiến tranh này, trước giờ phút này, hễ người nào lấy cách đặc biệt tiến vào Man tộc, chỉ cần Ô Đa biết thì đều ở trên người Hỏa Vượn.
Nửa tháng chiến đấu khiến Tô Minh biết thêm về Vu tộc khá nhiều. Bây giờ ánh mắt hắn thu lại nhìn Ô Đa khuất xa, trong mắt có suy tư.
Hắn biết thân phận của Ô Đa. Nửa tháng nay ở chung, thêm vào lúc trước Tô Minh tỉnh lại dưới thần thông của Đồng Tử, thấy Ô Đa thi triển thủ đoạn, sao hắn không biết được, Ô Đa chính là Sơ Vu tu Dự Tư cảnh Vu tộc!
Hơn nữa Tô Minh nghi ngờ thần thông của Ô Đa tuyệt đối không chỉ là thế mà thôi. Sợ là giống như hắn, đều có giữ lại một chút.
Nhưng dù thế nào thì ở chung nửa tháng nay chỉ có lợi cho Tô Minh, không có hại. Hai người lại có chút cảm giác hiểu biết khâm phục nhau.
Tô Minh lắc đầu, không đắn đo việc này nữa. Dù sao hắn không phải Man Nam Thần. Nếu không thì khi biết thân phận Ô Đa, chắc chắn sẽ ra tay giết ngay. Tuy nhiên, Tô Minh cảm thấy mình làm bộ không biết thân phận của Ô Đa còn bởi vì có một nguyên nhân quan trọng nhất.
‘Trong tai biến Đông Hoang, đất Nam Thần dù là Vu tộc hay Man tộc cũng thế, sẽ có bao nhiêu người có thể sống sót tiếp đây…’ Tô Minh thầm than. Việc này so với trận chiến trước mắt thì xa xôi hơn. Suy tư khiến người nặng nề này không thích hợp tồn tại trong giờ phút này.
Bình tĩnh nỗi lòng, bên tai Tô Minh truyền đến từng tiếng trầm đục và chém giết vô tận từ hướng Thiên Lam thành. Mắt hắn chợt lóe, nhảy người lên lao thẳng tới chân trời. Đứng trên cao, Tô Minh nhìn Thiên Lam thành. Hắn thấy hình ảnh khiến mình rung động.
Hắn thấy một tình cảnh rất quen thuộc, dài vô tận, như mặt đất mọc lên bức tường cao bắc ngang mặt đất. Nhìn sơn mạch này như là vách tường, cho nên Man tộc Man Thần mới gọi là bình chướng!
Nhưng từ vị trí Tô Minh nhìn, bình chướng càng như hai con rồng dùng thân hình làm thành vòng tròn bảo vệ Man tộc đất Nam Thần bên trong.
Chỗ đầu hai con rồng liên tiếp nhau chính là bây giờ trong mắt Tô Minh, cái tên bình chướng, Thiên Lam thành!!!
Đó là một thành trì khổng lồ. Nó xây dựng trên Thiên Lam bình chướng, tường hành cao ngất nguy nga, khóa lại Thiên Lam bình chướng. Khiến Vu nhân tối đa chỉ có thể luồn lách mấy người đi vào Man tộc, đối với cả Vu tộc thì là một cánh cửa không thể vượt qua.
Tường thành hùng vĩ, cách chân tường cao vài vạn mét, xung quanh trời đất vặn vẹo không ngừng, dường như bầu trời phải lấy nơi này làm giới hạn. Một bên là bầu trời Vu tộc, một bên là bầu trời Man tộc, bầu trời hai bên không thể giao hòa!
Quái lạ là bên Man tộc trời xanh mây trắng, Vu tộc thì một mảnh âm u mây cuồn cuộn như tràn ngập khói đặc.
Đặc biệt là đỉnh cao thành này, từ vị trí hai bên Thiên Lam bình chướng kéo dài tới đầu hai con thú khổng lồ, khiến Tô Minh hoảng hốt thấy nó như biến thành chân thật.
Đó là một thành trì màu nâu, có lẽ rất nhiều năm trước nó là màu trắnh, hoặc là đen. Nếu là màu trắng, vậy là qua vô số năm tháng bị máu khô nhuộm thành. Nếu là màu đen, vậy cũng là qua vô số năm có nhiều máu thấm, khiến màu đen tan ra trở thành nâu!
Hai bên nó mỗi bên có ba phó thành nhỏ chút. Bảy thành trì cùng một chỗ hợp thành hơn phân nửa Thiên Lam thành!
Nói chỉ hơn phân nửa là bởi vì chỗ ngoài ngàn mét Thiên Lam thành, nơi thuộc về đất Vu tộc cũng có một thành trì!
Thành trì cao chót vót, cũng kinh người, cũng hùng vĩ, màu của nó đỏ tươi!
Giữa hai tòa thành có tường cao vạn mét liên tiếp, hợp thành một con đường. Trên tường thành lấp lóe ánh sáng, vô cùng vững chắc! Nếu chỉ thế thì thôi, bên ngoài Thiên Lam thành còn có mười tám pho tượng khổng lồ, mỗi một pho tượng cao chừng vạn mét, đứng thẳng trên mặt đất, hình dạng khác nhau.
Nhưng pho tượng có thể tồn tại nơi đây nếu nói chỉ là trang trí thôi thì sẽ không ai tin. Bây giờ trong mắt Tô Minh, hắn thấy mười tám pho tượng có bốn tỏa ra ánh sáng âm u quái lạ, chậm rãi di chuyển. Thân hình khổng lồ tràn ngập cảm giác kinh tâm động phách. Đặc biệt là khi chúng nó động, tựa như người khổng lồ đứng trên mặt đất. Tô Minh chính mắt thấy một pho tượng như thế, vung roi dài trong tay. Roi đó rõ ràng là đá chế thành, nhưng bây giờ khi vung lên tựa như rắn dài, phát ra tiếng rít, vung lên máu thịt tung tóe.
Trừ Thiên Lam thành ra Tô Minh còn thấy trên đất Vu tộc, nơi cách Thiên Lam thành không xa, bầu trời trôi nổi một thanh kiếm rất lớn. Kiếm hình thành uy áp cũng khiến không khí bốn phía vặn vẹo. Trên kiếm to tồn tại nhiều điểm sáng trắng nhỏ, có khí lạnh từ kiếm khuếch tán ra.
Bởi vì khoảng cách xa, Tô Minh chỉ có thể thấy trên kiếm vạn mét đứng rất nhiều người, có không ít từ chỗ đó bay ra.
Một hướng khác cũng là ngoài Thiên Lam thành, còn có vật lớn cỡ vạn mét. Đó là một cái gương to lớn. Mặt gương chĩa xuống đất, lưng gương chĩa lên trên, đứng trên nó cũng có không ít thân hình.
Mơ hồ thấy quanh gương không có hư không vặn vẹo, bên cạnh thì biến ảo ra biển cả, phát ra từng tiếng sóng vỗ.
Kiếm to là Hàn Băng Thiên của Thiên Hàn Tông, gương này tức thuộc về Hải Đông Tông!
Đây là mắt Tô Minh thấy, tất cả Man tộc và Thiên Lam thành!
Nhưng trong mắt hắn thấy, phía xa xôi trước mắt mình không chỉ có Man tộc, còn có rậm rạp đếm hoài không hết, dù Tô Minh đứng trên cao cũng khó thấy tận cùng…Vu tộc!
Hắn nhìn thấy Vu tộc cưỡi trên chim muông cánh to, ở trên không trung từ xa xé gió lao đến. Vu tộc như vậy chi chít có hơn vạn.
Còn có Vu tộc đứng trên cá dài giống kiếm. Chúng lao nhanh trên trời tóc bay phần phật, mang theo khí thế hung ác, số lượng cũng không dưới gần vạn!
Còn có các loại mãnh thú to cỡ mấy trăm mét, có thể bay trên trời. Bộ dáng của chúng không giống nhau, quần áo khác biệt, nhưng cùng giống nhau là vô cùng nanh tranh.
Còn có mấy chục con mãnh thú cỡ ngàn mét, ở trên không trung như là thủ lĩnh phát ra tiếng gầm. Mỗi lần chúng bay đi sẽ khiến hư không xuất hiện khe hở chợt lóe, khép lại.
Còn có ở phần cuối, Tô Minh thấy có hai thánh thú Vu tộc chừng vạn mét. Một con là toàn thân tỏa ra ngọn lửa, như kỳ lân to vạn mét, mắt lộ ngọn lửa nhìn Thiên Lam thành. Trên đầu nó đứng một người đàn ông tóc dài màu lửa. Người đàn ông chắp tay sau lưng, mặc kệ tóc bị gió thổi bay, lạnh lùng nhìn phía xa.
Một con khác thì bò cạp cỡ vạn mét, màu xanh bầu trời chỗ có nó bị nhiễm thành màu xanh lè. Trên lưng nó cũng có một Vu nhân, đó là một ông lão!
Nếu chỉ vậy thì thôi. Trên mặt đất còn có nhiều Vu tộc, có thể mơ hồ thấy chừng hơn vạn Vu nhân. Chúng cưỡi các mãnh thú đen chạy nhanh dưới đất. Bộ dạng mãnh thú giống con báo nhưng gầy nhom, lại không cho người cảm giác yếu ớt, dường như chúng nó vốn nên là vậy. Tốc độ cực nhanh, chúng lao hướng Thiên Lam thành.
Sau lưng chúng, đất rung rinh, có gần vạn mãnh thú đại địa khác tồn tại, xé gió lao đến. Mặt sau nữa, Tô Minh thấy người khổng lồ cao từ mấy ngàn đến mấy trăm. Những người khổng lồ chỉ có một cánh tay, mọc ở ngực. Chúng không có đầu nhưng trong lòng bàn tay thì có độc nhãn chớp lóe.
Đứng trên người chúng cũng không phải một Vu tộc mà là bảy, tám người!
Đằng sau nữa là càng nhiều Vu nhân không có mãnh thú, nhưng tiếng gào giết chóc kinh người. Từng tên nhanh nhảy lên vọt hướng Thiên Lam thành.
Còn về phía chót nhất, Tô Minh tinh thần rung động thấy một con thú khổng lồ vạn mét!
Con thú này không bay mà ở dưới đất bò. Bộ dáng của nó là một con rắn to lớn, đôi mắt lạnh lẽo lấp lóe, trên đỉnh đầu nó ngồi một thanh niên. Thanh niên mặc áo dài, tóc dài, bộ mặt nhìn như con gái, cực kỳ xinh đẹp, khóe miệng nhếch nụ cười âm u.
Đó còn chưa phải tất cả điều Tô Minh thấy. Ở mặt sau ba con thú vạn mét, hắn thấy trong vô tận biển mấy, mây đen như khói đen cuồn cuộn, thấy một thu ngư khiến hắn chấn động tinh thần!
Lấy thiên địa làm biển, nhảy lên ở bờ, thân hình kích cỡ lớn ẩn núp trong biển mây, không thể lấy mét tính mà phải lấy bội số!
Lúc trước khi Tô Minh và Ô Đa nghe tiếng ù ù, thanh âm khiến hắn quen thuộc chính là phát ra từ miệng thu ngư.
Trên thu ngư có một cô gái. Không thấy rõ mặt mũi cô gái, chỉ lộ ra cái bóng yêu kiều khi thu ngư nhảy lên xẹt qua biển mây mà thôi.
Tô Minh nhìn thấy trận chiến tranh này, bị rung động. Lần đầu tiên hắn trông thấy loại chiến tranh quy mô lớn như vậy. Trùng kích tâm linh khiến hắn nghẹt thở.
Một lúc sau mắt Tô Minh chợt lóe, tiến lên mấy bước, hóa thành cầu vồng lao tới Thiên Lam thành!
Hắn phải tham gia!