Dường như lần này truyền tống rất lâu, qua thật lâu thật lâu, lâu đến không biết vượt qua bao nhiêu năm tháng, khiến trong lòng người tràn ngập mệt mỏi. Nhưng dường như thời gian qua rất nhanh, cảm thấy tầm mắt tối sầm, khi lại nhìn rõ ràng thì mọi thứ đã qua. Loại cảm giác mâu thuẫn hiện ra trong lòng Tô Minh, không thể tả rõ ràng nhưng đúng là có cảm giác đó. Vừa lâu dài nhưng chỉ trong giây lát, khiến người thấy tinh thần thác loạn.
Tựa như tu sĩ bình thường tĩnh tọa hoặc người bình thường ngủ say, bản thân cảm giác chỉ trong chớp mắt nhưng thật ra đã qua một đêm hoặc càng lâu hơn.
Thế giới trước mắt Tô Minh rõ ràng lên, trong mắt hắn lóe tia sáng, bày ra trước mặt hắn không phải là Đệ Tứ giới mà hắn suy đoán, đó là mơ hồ bán trong suốt, dường như thế giới bị phủ một tấm mành, mọi thứ biến mông lung. Tô Minh cảm giác khó thể nhúc nhích, mắt chợt lóe, cẩn thận nhìn thế giới bán trong suốt mông lung. Tô Minh thấy bên ngoài tầng mông lung có một con đường lớn, trông như không có tận cùng kéo dài xuống dưới. Bốn phía đường như là máu thịt, trông mỏng như cánh ve nhưng có sinh mệnh, dường như là một con đường ... Sống.
Vị trí Tô Minh ở là phần trên con đường, trong kén mỏng to cỡ ba mét. Đây là một cái kén như đông lại trên con đường, dường như thời gian hình thành không lâu nên nó có bộ dạng bán trong suốt. Nhìn từ bên ngoài có thể thấy Tô Minh nằm bên trong, hắn ở bên trong nhìn bên ngoài thì mông lung. Mắt quét xung quanh, Tô Minh thấy trên vách thịt gần đó, Tử Nhược cũng bị đông trong cái kén cỡ hơn một mét. Tử Nhược nhắm mắt, chìm trong hôn mê.
Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh lùng nói:
- Không ngờ theo trận pháp truyền tống đi tới đây.
Dù trận pháp này truyền tống quá dị, dù chỗ này khiến lòng người kinh sợ nhưng đối với Tô Minh, lấy tu vi như hắn không có chỗ nào không thể đi hoặc là không được đi.
Dù cái kén này đông thân hình Tô Minh trên vách thịt nhưng mắt hắn lóe tia sáng lạnh, cựa người. Quanh Tô Minh vang tiếng két két, kén nứt ra vỡ từng tấc. Tô Minh cất bước đi ra khỏi kén vỡ, đứng trong con đường, lạnh lùng nhìn xung quanh, ý thức phát tán, sắc mặt dần thay đổi.
Lúc trước ở trong kén nhìn xung quanh mơ hồ, giờ Tô Minh đi ra khỏi kén nhìn lại lần nữa thì thấy rõ ràng. Tô Minh thấy rõ trong con đường vách thịt tồn tại mấy ngàn cái kén to. Những cái kén nhỏ cỡ hơn mười mét, to thì mấy trăm mét, vòng quanh vách thịt, nhìn thoáng qua như mấy cục u, khiến người rợn tóc gáy.
Trong mỗi cái kén đều có một người, ánh mắt Tô Minh xuyên thấu qua kén nhìn thì đều là thây khô, máu thịt tinh hoa đều bị vách thịt hút sạch, dường như điều này giúp con đường kéo dài mãi do liên tục hấp thu tinh hoa từ người sống.
Hơn nữa Tô Minh cứ có cảm giác kỳ lạ khi nhìn xác bên trong kén, cụ thể vì sao thì hắn không nói được. Dường như cách một tờ giấy mỏng, trước khi đâm thủng nó thì không thể biết thế giới đằng sau. Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, giơ tay phải chộp hướng cái kén bao bọc Tử Nhược. Tiếng két két vang vọng, một bàn tay to huyễn hóa ra túm lấy cái kén, giật một cái kéo xuống vách thịt, nhẹ bóp, két một tiếng, kén vỡ thành bụi phấn, lộ ra Tử Nhược nằm bên trong nhắm mắt hôn mê. Mặt Tử Nhược trắng bệch, suy yếu, dường như thời gian ở trong kén bị hút đi chút ít tinh khí thần.
Tô Minh giơ tay phải chỉ vào trán Tử Nhược, người cô run lên, mắt mở ra, mông lung nhìn, giây sau tỉnh táo như thường. Tử Nhược nhìn xung quanh, biểu tình khó xem, hiển nhiên đã nhận ra lý do vì sao yếu ớt.
- Nơi này là ...
Tử Nhược do dự, ánh mắt liếc qua từng cái kén, cảm giác chỗ này cực kỳ quái dị hiện ra trong lòng cô.
- Nhìn liền biết.
Tô Minh liếc xung quanh, cảm giác kỳ dị càng mãnh liệt hơn, lắc người chạy dọc theo con đường. Tử Nhược vội vàng theo sau, hai người một trước một sau xé gió lao đi. Tinh thần Tô Minh run lên, tình cảnh này không hiểu sao làm hắn nhớ tới vòng xoáy âm tử. Trong vòng xoáy âm tử Tô Minh cũng như bây giờ không ngừng lao nhanh xuống dưới, mãi đến đáy thì từ Tam Hoang đi tới Tang Tương.
Giờ phút này, con đường khiến Tô Minh có suy nghĩ đó, ý nghĩ không thể kiềm chế lan tràn trong lòng Tô Minh, hòa hợp với cảm giác kỳ dị có từ trước, khiến hắn chợt khựng lại, không lao xuống. Tô Minh biến sắc mặt, trong đầu phân tích mọi khả năng.
Tô Minh trầm ngâm nói:
- Vòng xoáy âm tử tuy là vòng xoáy nhưng sự thật cũng là con đường chẳng qua kết cấu là vòng xoáy. Kết cấu của nơi này là con đường máu thịt. Quanh vòng xoáy âm tử tồn tại từng giới, vách con đường này thì là từng cái kén như cục u.
Tô Minh lắc người xuất hiện bên cạnh một cái kén, giơ lên tay phải xuyên thấu kén, đụng vào trán một thây khô. Một lúc sau Tô Minh chậm rãi rút lại ngón tay phải, trên đầu ngón tay có hơi thở màu xanh nhạt tán đi. Tô Minh cảm nhận hơi thở quen thuộc từ khí thể xanh nhạt.
Đó là ...
Hơi thở âm tử!
Hơi thở đến từ đất Âm Tử, dù hơi hỗn tạp nhưng đó là vì thây khô là tộc quần xa lạ với Tô Minh, dù là tộc quần nào thì chúng nó có cùng một điểm chung là hơi thở âm tử. Chỉ cần là sinh mệnh tộc quần trong mỗi giới đất vòng xoáy âm tử thì đều có hơi thở âm tử, Man tộc lúc trước cũng tốt, tộc khác cũng vậy, đều giống nhau.
Tô Minh nhìn ngón tay không còn hơi thở xanh nhạt, con ngươi co rút, lắc người xuất hiện bên một cái kén to. Tô Minh giơ tay phải xuyên thấu cái kén, ngón tay đâm vào trong ấn trán cái xác không biết chết bao nhiêu năm, bị hấp thu hết tinh khí thần, máu thịt. Tô Minh rút tay lại, hơi thở xanh nhạt tán đi, hơi thở âm tử nhàn nhạt giống như lúc trước, biểu tình của hắn càng âm trầm, con ngươi co rút lóe sát khí, tia sáng sắc lạnh.
Tử Nhược ở bên cạnh Tô Minh thấy tình hình này, dù không biết hơi thở xanh nhạt có liên quan gì với Tô Minh nhưng cô thông minh sắc xảo, liếc mắt liền nhận ra biểu tình của hắn ẩn chứa sát khí. Tử Nhược chưa từng thấy sát khí mãnh liệt như vậy từ người Tô Minh, giống như là nếu ai dám chọc hắn vào lúc này sẽ chịu cơn giận lôi đình không thể tưởng tượng.
Tô Minh thì thào:
- Hơi thở âm tử!
Tô Minh liên tục lắc người bảy lần, mỗi lần đều đáp xuống cạnh cái kén, ngón đâm thủng vào trong rồi rút ra. Từng lần thực nghiệm, toàn thấy hơi thở xanh nhạt chứa hơi thở âm tử. Tình hình này khiến Tô Minh hiểu tại sao hắn có cảm giác nơi này quái lạ.
Trên vách thịt đầy kén đều là sinh mệnh đến từ vòng xoáy âm tử, dường như chỉ có sinh mệnh từ đất vòng xoáy âm tử mới bị con đường máu thịt hấp thu, dường như con đường không thể hấp thu tu sĩ khác trừ tu sĩ của vòng xoáy âm tử. Đưa mắt nhìn, lúc trước Tô Minh phán đoán mấy ngàn cái kén là đã xem thường con đường này, không chỉ là mấy ngàn mà gần như mười vạn!
Toàn bộ cái kén bên trong chứa tu sĩ đến từ vòng xoáy âm tử, sinh mệnh, máu thịt của họ, mọi thứ đều thành một phần cho con đường này lớn mạnh.
Mắt Tô Minh lóe tia sáng đỏ, đại biểu giận dữ và giết chóc, nếu bây giờ hắn còn không hiểu tác dụng của con đường này thì sống uổng nhiều năm. Đây hiển nhiên là con đường âm tử ai đó cố ý bắt chước vòng xoáy âm tử.
Tác dụng của con đường này chỉ có một, đó là bắt chước năng lực vòng xoáy âm tử xuyên Tang Tương sống chung với Tam Hoang, dùng con đường làm trung tâm xuyên qua Ám Thần, Nghịch Thánh và cái gọi là ... Đệ Tứ giới. Trừ tác dụng đó ra Tô Minh chưa nghĩ ra mặt khác, hắn khẳng định con đường bị ai kia chế tạo ra là vì mục đích này.
Chính vì tu sĩ vòng xoáy âm tử, bọn họ họ ở trong giới đặc biệt, muốn khung ra một con đường như vậy cần máu thịt, hồn của tu sĩ vòng xoáy âm tử, cần số lượng không nhỏ mới thành công được. Người có tư cách làm ra công trình lớn như vậy trừ Diệt Sinh lão nhân ra Tô Minh không nghĩ ra người thứ hai. Sau khi hiểu ra, Tô Minh nhìn những cái xác và kén, người run rẩy, hắn không muốn, không muốn thấy xác sư phụ Thiên Tà Tử, Man Thần đời thứ nhất Liệt Sơn Tu trong các thi thể này.