Mục lục
Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rốt cuộc Tô Minh đưa cho ông lão cái gì, chỉ hai người biết. Dù người xung quanh chính mắt thấy nhưng không thể biết chi tiết. Đây cũng là lý do tại sao ông lão Vu Thần Điện thấy chỉ có năm viên thì không nói một lời chủ động thắp sáng pháp khí cho Tô Minh.

Vì không ai biết đối phương đưa mình cái gì, vậy sau sự việc tùy tiện lấy ra vật thay thế là được. Năm viên Thanh Trần Dược rõ ràng phẩm chất tốt hơn nhiều sẽ trở thành của riêng thuộc về ông lão. Cách giao dịch nhìn thì rõ rành rành nhưng mà che giấu khiến trưởng lão Vu Thần Điện không có lý do từ chối. Lão thậm chí rất thích kết quả này, ánh mắt nhìn Tô Minh hơi khác. Còn lai lịch Thanh Trần Dược, nếu lão muốn biết thì tự tin sẽ không phí sức.

‘Người này làm việc rành rẽ, là người thông minh.’ Trưởng lão Vu Thần Điện cất túi trữ vật, liếc Tô Minh một cái rồi không để ý nữa.

Vì xuất hiện việc này nên ánh mắt nhìn về phía Tô Minh nhiều thêm, nhưng khi có tiếng *xẹt xẹt* vang lên, mấy người kia bắt đầu căng thẳng cắt tiểu nhân đen thì chậm rãi, những ánh mắt nhìn hắn tản ra bớt.

Tô Minh không thèm nhìn người ngoài, hắn nhìn quang hoàn pháp khí trước mắt, tay phải nâng lên ấn mặt trên, nhắm mắt lại. Hắn lập tức có cảm giác hòa thành một với pháp khí, như có thể khống chế nó làm các loại cắt. Lúc trước hắn chỉ nhìn người khác dùng, giờ tự mình khống chế, cảm nhận. Lát sau, tay trái hắn chỉ vào Xích Thạch, tảng đá bay tới quang hoàn, chớp mắt bị quang hoàn bao bọc vào trong, chậm rãi di chuyển. Mỗi lần quang hoàn vận chuyển thì sẽ rơi rụng không ít bụi phấn.

Khi quang hoàn di chuyển, mắt Tô Minh vẫn khép, thần thức tỏa trong túi trữ vật ngưng tụ trên người tiểu nhân đen. Khi Tô Minh lại ngửi được mùi thuốc thoang thoảng, hắn thấy tiểu nhân đen run rẩy, giữa trán chớp lóe, một đóa hoa lạ màu đen có ba cánh lại hiện ra.

So sánh với Tô Minh tốc độ chậm thì đã có một số người thất vọng cắt mở Xích Thạch, khiến tiêu hao vu tinh thành bọt biển.

Thời gian trôi qua, ngày càng nhiều người cắt Xích Thạch vẻ mặt ủ rũ, thở dài, Xích Thạch trong quang hoàn vỡ nát, không thu hoạch được gì quay lại đám người.

Bây giờ giữa không trung còn cắt Xích Thạch chỉ mười mấy người. Lát sau, tiếng ầm ầm vang vọng, có bảy Xích Thạch hoàn toàn vỡ, bên trong trống rỗng, đám người cười khổ rời đi.

Hiện tại giữa không trung vẫn còn Xích Thạch đang cắt. Bao gồm Tô Minh, chỉ còn lại bốn người!

Tô Minh luôn nhắm mắt không để ý người ngoài, chậm rãi di động quang hoàn khiến Xích Thạch dần thu nhỏ. Đôi khi điều chỉnh góc độ, thần thức ngưng tụ tại tiểu nhân đen, quan sát hình ảnh chớp lóe ở trán.

Lại qua vài giây, có một khối Xích Thạch vỡ, người cắt đá trên bầu trời biến thành ba người. Nhưng lúc này, trong ba người có một Vu tộc bộ dạng thiếu niên, Xích Thạch trước mặt gã đột nhiên tỏa ra ánh sáng đỏ chói lòa!

Giây phút ánh sáng đỏ tỏa ra, mặt thiếu niên lộ vẻ mừng như điên.

“Ánh sáng kỳ lạ, ha ha, ta mở ra ánh sáng kỳ lạ!!!”

Đám người bên dưới nghe tiếng nhìn qua, khoảnh khắc thấy ánh sáng kỳ lạ thì đều hưng phấn lên.

Tiếng cười của thiếu niên còn quanh quẩn, lòng kích động thì Xích Thạch của một trong ba người vào lúc này đột nhiên xuất hiện ánh sáng đỏ chói mắt!

Không ngờ cũng xuất hiện ánh sáng kỳ lạ!

Chủ nhân Xích Thạch này là một người đàn ông trung niên. Người đàn ông thân thể cao to vạm vỡ, hiển nhiên là Chiến Vu. Gã liếm môi cười, vị trí của gã vừa lúc kề bên Tô Minh. Tô Minh là số chín mươi bảy, gã thì số chín mươi sáu.

Ba Xích Thạch còn lại có hai viên xuất hiện ánh sáng kỳ lạ, lập tức khiến đám người bên dưới tập trung chú ý, tiếng xôn xao dấy lên bốn phía.

“Hai cái cùng xuất hiện ánh sáng kỳ lạ, vận may của hai người thật là…”

“Chết tiệt, ta còn nhớ số này, mới nãy ra giá hơn ta năm vạn à, ai dà…”

Bốn phía bàn tán, Nam Cung Ngân nhìn Tô Minh, lắc đầu. Không biết tại sao trong lòng gã thấy dễ chịu chút.

Hai người mở ra ánh sáng kỳ lạ kích động tiếp tục ma sát Xích Thạch, khống chế mũi nhọn đâm vào trong. Tô Minh vẫn nhắm mắt không ngừng biến đổi vị trí Xích Thạch, khiến quang hoàn chuyển động từng tầng ma sát bề ngoài.

Lát sau, trong ánh mắt mong chờ của đám người, thiếu niên mở ra ánh sáng kỳ lạ bây giờ kích động cắn răng, mũi nhọn trong quang hoàn đâm xuyên đá. Liên tục mấy lần, quang hoàn di động nhanh, Xích Thạch bùm một tiếng tách thành hai.

Bên trong trống rỗng.

Thiếu niên ngẩn ra, giống như Nam Cung Ngân lúc trước, không cam lòng lại cắt. Mãi đến khi Xích Thạch đều thành bụi phấn, trong tay gã là tảng đá trong suốt cỡ móng tay cái, nhưng bên trong vẫn không có gì hết.

Mặt thiếu niên biến trắng bệch, từ mừng rỡ đến thất vọng, biến đổi quá nhanh và quá lớn làm gã khó thể chịu đựng.

Đám người bên dưới chứng kiến tất cả, thở dài thườn thượt. Đột nhiên có người phát ra tiếng kinh kêu.

“Hai màu, đây…đây là ánh sáng kỳ lạ hai màu, lại xuất hiện ánh sáng hai màu kỳ lạ!!!”

“Thật là hai màu, hôm nay trong một ngàn đá hàng đầu hai lần xuất hiện hai màu!”

Theo tiếng kinh kêu, ánh mắt mọi người đều bị người đàn ông trung niên bên cạnh Tô Minh hấp dẫn. Người đàn ông trung niên cực kỳ kích động, Xích Thạch trước mặt gã đang tỏa ánh sáng đỏ xanh!

Trong tiếng ồn ào, lập tức có người ra giá muốn mua tảng đá. Bây giờ Tô Minh chìm đắm trong hình ảnh trên trán tiểu nhân đen trong túi trữ vật. Hắn dần thấy hình ảnh không phải lắng đọng mà tùy theo hắn ma sát Xích Thạch có biến đổi.

Thậm chí khi hắn chuyển dời vị trí hòn đá thì đóa hoa cũng di động. Tô Minh hành động rất cẩn thận, bây giờ mở bừng mắt, chớp lóe một cái, tay phải chỉ pháp khí. Quang hoàn di động xuất hiện mũi nhọn, Tô Minh không chút do dự khống chế mũi nhọn đâm xuyên vào mé bên màu đỏ, liên tục đâm thủng vài cái. Quang hoàn quay nhanh.

*Bùm* một tiếng, Xích Thạch của Tô Minh bị chém phân nửa. Quang hoàn chậm rãi ngừng, Tô Minh đứng đó trầm tư. Ngay lúc này, người đàn ông bên cạnh hắn cất tiếng cười, không để ý bốn phía ra giá, đầu tiên là đắc ý liếc Tô Minh, sau đó quay đầu khống chế quang hoàn chém xuống. Cùng lúc đó, Tô Minh ánh mắt dứt khoát chỉ pháp khí.

Pháp khí di chuyển, lại chém một nửa Xích Thạch trước mặt Tô Minh. Động tác của hắn gần như cùng lúc với người đàn ông. Hai người cùng chém, Xích Thạch trước mặt người đàn ông chớp lóe ánh sáng hai màu kịch liệt còn hơn cả trước, đủ khiến người xung quanh rung động, ngay cả trưởng lão Vu Thần Điện cũng tập trung nhìn.

Cùng lúc đó, theo ánh sáng hai màu chớp lóe dữ dội, đằng sau Xích Thạch người đàn ông, bầu trời gần Tô Minh đột nhiên xuất hiện sóng gợn vặn vẹo, biến ảo thành hình ảnh to lớn!

Hình ảnh đó rõ ràng là đóa hoa đen! Hoa có ba cánh, mỗi cánh có mặt quỷ khô lâu, bộ dạng dữ tợn khiến hoa đen trông thật ghê rợn. Nhưng hình ảnh rất mơ hồ, chỉ thấy đại khái.

Giây phút ảo ảnh hoa xuất hiện, trong đám người bên dưới vang tiếng ầm ĩ mãnh liệt nhất trong lần đại hội đổ bảo này. Vô số người đứng bật dậy, thậm chí có người bản năng muốn bay lên trời.

“Âm ảnh!!! Đây là âm ảnh!!!”

“Không ngờ…không ngờ xuất hiện âm ảnh. Đây là hoa gì?”

“Quỷ Linh Hoa!!! Đây, đây là Quỷ Linh Hoa! Quỷ Linh Hoa ba cánh!!!”

“Hai màu một ảnh, bà nội nó, Chiến Vu này lời to rồi! Lần đổ bảo này hắn mở ra thứ này để xem hóa hạch bao nhiêu. Nếu chỉ hóa thạch bảy phần thì còn có dược hiệu, đủ để hắn thét gió trên trời!!!”

Trưởng lão Vu Thần Điện lần đầu tiên không thể che giấu sắc mặt lộ ra rung động. Lão đứng lên nhìn Quỷ Linh Hoa ba cánh trong ảo ảnh, mắt lộ khát vọng.

Không chỉ mình lão, bên trong tám đại điện bốn phía mọi người đều nhìn chăm chú!

“Quỷ Linh Hoa…hoa này không thể làm thuốc, tác dụng lớn nhất là hoa sinh ra đầu quỷ, quỷ linh lên trời xuống đất, tất cả cấm chế khó thể ảnh hưởng nó. Một khi ẩn giấu thì khó tìm ra. Đồn rằng có năm cánh hoa có thể xuất hiện ngũ quỷ thuật. Ngũ quỷ thuật có thể nhập vào người, khiến khi nhập vào rồi trở thành dù trời mở mắt cũng không thấy sinh linh! Gã đàn ông Chiến Vu này có vận may nghịch thiên, gã…gã lại mở ra Quỷ Linh Hoa!!! A, hình như có gì không đúng…” Nam Cung Ngân ngây ngẩn, lầm bầm, chợt trợn to mắt.

Gã đàn ông Chiến Vu trên bầu trời cuồng cười, bộ dáng kích động như mạch máu sắp nổ tung, run rẩy suýt ngửa đầu gầm lên. Nhưng dần dần gã biến sắc mặt, lộ ra vẻ không thể tin, nhìn chằm chằm Tô Minh.

Cùng lúc đó có nhiều người thấy ra manh mối.

“Cái này quá lừa người đi!!! Đâu phải âm ảnh gã đó mở ra, là người đội mặt nạ bên cạnh gã!!!”

“Gã đàn ông này vẫn là hai màu nhưng Mặc Tô bên cạnh gã mới là mở ra âm ảnh, Quỷ Linh Hoa!”

Tiếng xôn xao càng mãnh liệt, vô số ánh mắt bỏ qua gã đàn ông, toàn bộ tập trung vào Tô Minh, tiếng bàn tán bốc lên tận trời.

Tô Minh vẻ mặt như thường nhưng lòng có chút căng thẳng. Hắn không ngờ sẽ xuất hiện bức tranh âm ảnh thế này.

“Mặc Tô lão đệ, đem Xích Thạch bán cho lão phu đi, ha ha, giá cả dễ nói!” Trong tám đại điện lập tức truyền ra giọng Thiết Mộc. Cùng lúc đó, lão đích thân bước ra khỏi đại điện, cười chắp tay hướng Tô Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK