- Chết tiệt, Chiến Đường đi!
Trong nháy mắt bảy ngôi sao ở mi tâm Cổ Thần vỡ vụn, một luồng lực hủy diệt tăng mạnh với tốc độ không cách nào hình dung.
Ngôi sao Chiến Đường kia mang theo truyền ra tiếng gào rú điên cuồng và lo lắng mãnh liệt. Nam tử trung niên được gọi là Dã Cẩu kia ngay lập tức lao ra, trong lúc gào rú liền vươn hai tay ra. Trong nháy mắt, tu vi toàn thân hắn bộc phát mãnh liệt. Bên cạnh hắn lập tức xuất hiện hơn mười thân ảnh mặc áo giáp, toàn bộ đều tràn ra tu vi.
Thậm chí giờ phút này, cho dù mấy trăm vạn tu sĩ Chiến Đường không biết được chuyện gì đang xảy ra, nhưng ba chữ Chiến Đường Tụng kia có quan hệ cùng với linh hồn, đã hình thành phản ứng tiềm thức, khiến cho bọn họ không chút do dự, lập tức tràn ra toàn bộ tu vi.
Đây là Chiến Đường giống như quân đội, là thanh đao sắc bén của Đạo Thần Tông!
Chính vì bọn họ như quân đội, cho nên tại thời khắc này, tu vi của bọn họ bộc phát đến cực hạn. Lúc đang bộc phát tu vi, ở dưới chân của bọn họ lập tức xuất hiện trận pháp. Mấy trăm vạn tu sĩ dung hợp cùng một chỗ, hình thành một trận pháp tràn đầy. Trong nháy mắt trận pháp này xuất hiện, lập tức toàn thân Cổ Thần kia nổ tung.
Ầm một tiếng, lực tự bạo của Cổ Thần đủ để hủy diệt tất cả. Dường như tu sĩ Chiến Đường vừa mới triển khai truyền tống thì lập tức bị ảnh hưởng bởi lực hủy diệt này, lập tức tử thương một nửa. Nhưng. . . một nửa tu sĩ Chiến Đường còn lại, ở trong thời gian ngắn đã truyền tống rời đi!
Bởi vì Chiến Đường tồn tại giống như quân đội cho nên bọn hắn có mệnh lệnh thống nhất. Bên trong ý chí mỗi người đều dùng thống lĩnh bọn họ làm hạch tâm, cho nên tốc độ phản ứng của bọn họ không có chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào. Nhưng liên minh Tiên tộc lại khác.
Bọn họ là liên minh, là một đám tộc đàn dung hợp cùng một chỗ. Cho dù cũng có thống lĩnh, ngày bình thường nhìn không ra sơ hở gì, lúc giao chiến cùng Đạo Thần Tông cũng vẫn có sức chiến đấu rất mạnh mẽ. Nhưng tại thời khắc mấu chốt, sống chết trong một chớp mắt thì bọn hắn không thống nhất được ý chí cùng ý niệm. Cho nên. . . căn bản trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế, bọn hắn không cách nào chạy ra khỏi phạm vi thất tinh Cổ Thần tự bạo.
Theo thất tinh Cổ Thần nổ tung, tiếng nổ vang ngập trời ngay lập tức quét ngang tám phương. Tất cả tu sĩ liên minh Tiên tộc ở đây cũng đều bị phá hủy trong một tích tắc. Không có tiếng kêu thảm thiết, không có giãy giụa, tất cả đều chỉ trong nháy mắt. . . đã trở thành tro bụi.
Vị trí của Tô Minh chính là chỗ bộc phát nổ tung mạnh nhất. Một nguy cơ sống chết mãnh liệt trong nháy mắt liền hiện lên ở tinh thần và thể xác của Tô Minh. Đã lâu hắn không có cảm giác này. Khi nhận ra, cặp mắt của hắn lập tức co rút lại. Hắn nâng mạnh tay phải lên. Cùng lúc đó, khí tức Ách Thương trong cơ thể hắn cũng phát tán ra, bao quanh Tô Minh. Nhìn thấy tất cả những cảnh này thông qua cột sáng, người của Tiên tộc lập tức muốn đi đối kháng Tô Minh. Ở bên trong lực hủy diệt này tồn tại một hồn màu đen mơ hồ của ngoại nhân. Hắn đang dung nhập lực hủy diệt kia, trong nháy mắt đã bay thẳng đến Tô Minh.
Cử động của Tô Minh lập tức khiến thần sắc đám người này biến đổi.
Bởi vì Tô Minh không giống như những gì bọn hắn nghĩ. Trong lúc lực hủy diệt của thất tinh Cổ Thần tự bạo này ập tới, lập tức hắn ngưng tụ toàn bộ tu vi vào tay phải, trong giây lát đánh một quyền vào hư vô phía sau lưng. Tu vi của hắn bộc phát, con mắt thứ ba tại mi tâm của hắn nhanh chóng chớp động, phóng to hư vô này.
Hư vô bị Tô Minh đánh một quyền vào một điểm yếu ớt nhất, khiến cho hư vô này lập tức tan vỡ, giống như trang giấy bị mở ra một lỗ hổng. Trong chớp mắt lực hủy diệt kia tiến đến, thân thể Tô Minh nhoáng một cái, cả người liền bước vào bên trong hư vô vỡ vụn, ngay lập tức đã đi xa.
Tu sĩ bình thường không thể nghĩ ra cách xử lý này, thậm chí một số người có tu vi cao hơn Tô Minh cũng đều rất khó có thể ở trong chớp nhoáng này liền nghĩ ra cách làm như vậy. Điều này cần phải có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, cần phải trải qua những tình huống đặc thù mới có thể nghĩ đến!
Tô Minh có thể nghĩ đến cách này là bởi vì khi hắn ở Thần Nguyên Tinh Hải, lúc thu phục Oán Ngụy, hắn đã trải qua mọi điểm truyền tống tại Thần Nguyên Tinh Hải. Dường như nguyên nhân thật sự khiến Tô Minh có thể nghĩ ra cách này là bởi hắn đã hành tẩu rất lâu ở thế giới kỳ dị bên dưới hư vô trầm xuống kia.
Phía dưới hư vô là một thế giới khác. Ở đó có vô số tồn tại, như trời xanh bên ngoài!
Ầm một tiếng, lúc Tô Minh trốn vào khe hở hư vô kia, toàn bộ lực hủy diệt ầm ầm tiến đến, khiến cho khe hở hư vô không ngừng mở rộng, trong đó lập tức tràn đầy hỗn loạn.
Cùng lúc đó, kẻ muốn lấy hồn để thay thế Tô Minh cũng chui vào cái khe hư vô, đuổi theo Tô Minh.
Giờ khắc này, tại khu vực hạch tâm liên minh Tiên tộc, ở bên ngoài cột sáng kia, hai mắt Bạch Linh lóe lên, Đế Thiên cũng khẽ chau mày. Người mặc áo bào đen ở bên trong cột sáng cũng sững sờ, hai mắt lập tức lộ ra tinh quang.
- Tiểu gia hỏa này có thể nghĩ ra cách như vậy, nhưng . . . thế giới bên ngoài khe hở hư vô cực kỳ nguy hiểm, ngay cả lão phu cũng không dám đơn giản bước vào khu vực đó. Đó là một thế giới hỗn loạn. Chỗ đó không có sinh mạng, chỉ có biển loạn vô biên vô hạn. Tất cả ý chí đều nát bấy, tất cả sinh cơ đều hỗn loạn. Thật đáng tiếc cho đám hồn của lão phu. Đám hồn nàyđược hình thành do một phần trí nhớ của lão phu. Mà thôi, đã đuổi đi vào khe hở rồi, đã bị biển loạn chặt đứt liên hệ, như vậy cũng không cần để ý tới rồi. Không có khả năng Đạo Không vẫn còn sống, hắn đã chết.
Người mặc áo bào đen lắc đầu, đứng dậy đi ra khỏi cột sáng. Hắn hất tay áo lên, lập tức hình ảnh đại biểu cho Tô Minh ở bên trong cột sáng vỡ vụn rồi biến mất.
Trên bầu trời, lúc trước là chỗ Chiến Đường cùng tu sĩ liên minh Tiên tộc giao chiến, giờ khắc này đã trở thành một mảnh trống trải, không có chút thân ảnh nào tồn tại. Toàn bộ liên minh Tiên tộc tử vong, một nửa tu sĩ Chiến Đường đã truyền tống rời đi. Giờ phút này, nơi đây cấp tốc co rút lại, khe hở hư vô dần dần khép lại. Theo khe hở hoàn toàn khép lại, trận chiến lúc trước đã kết thúc.
Tô Minh biến mất.
Bên cạnh của hắn không có Hỏa Khôi, không có Chu Hữu Tài, không có Minh Long, thậm chí cũng không có Hạc Trọc Lông, chỉ có bản thân hắn. Hắn biến mất ở mảnh trời xanh này, tiến vào một thế giới xa lạ.
Hầu như hàng năm đều có tu sĩ rơi vào chỗ đó, nhưng vô số năm đã không có ai có thể đi ra khỏi đó. Không biết là do nguyên nhân gì nhưng tất cả tính mạng rơi vào mảnh hư vô này vẫn lạc.
- Chết tiệt, chết tiệt. Bà nhà hạc, lão tử hận nhất chính là bầy Cổ Thần. Có thể. . . Có thể bọn hắn sẽ không tự bạo ..., bọn hắn không nên tự bạo..., càng không nên tự bạo toàn bộ bảy vì sao…!
Ở bên trong trời xanh trống trải, thân ảnh Hạc Trọc Lông dần dần hiển hiện ra. Thần sắc nó mang theo vẻ lo lắng, nó gắt gao nhìn vào chỗ Tô Minh biến mất, thần sắc lộ ra ý điên cuồng.
- Phía dưới hư vô, trời xanh bên ngoài rất nguy hiểm. . . vô cùng nguy hiểm, bà nhạc hạc!
Hạc Trọc Lông cắn răng một cái, thân thể nhoáng một cái, ngay lập tức dung nhập hư vô. Nó dùng thần thông xé mở cái khe, trực tiếp trốn vào hư vô phía dưới kia, muốn bước vào bên trong thế giới kỳ dị kia.
- Chết tiệt. Sao mệnh ta lại khổ như thế? Ta không bao giờ... muốn lại tới đây. Rốt cuộc… Sao? Trước kia ta đã từng tới đây sao?
Hạc Trọc Lông sững sờ. Lúc nó tiến vào trời xanh bên ngoài hư vô phía dưới này, lập tức một luồng sóng khí khó có thể hình dung ầm ầm vọt tới, trực tiếp biến thân hình Hạc Trọc Lông tan vỡ trở thành vô số mảnh vỡ, cuốn vào trong sóng.
Sau nửa ngày về sau, những mảnh vỡ kia mới dung hợp cùng một chỗ, hóa thành Hạc Trọc Lông. Nó rống to nguyền rủa, nhìn về bốn phía.
Đây là một thế giới có năm màu rực rỡ. Nơi đây tồn tại đủ loại ánh sáng, những ánh sáng này giao thoa cùng một chỗ, tồn tại giống như sóng biển. Từng khối không khí mạnh mẽ đủ để xé rách tất cả vòng quanh đám ánh sáng này, gào thét trùng kích ở trong thế giới vô biên vô tận này.
Khí có thể đi qua ánh sáng nhưng không thể cuốn ánh sáng này đi. Bởi vì ánh sáng chẳng qua chỉ là ánh sáng. Nó vô hình còn khí là có thể cảm nhận được. Hai loại vật chất này hoàn toàn khác nhau, căn bản là không cách nào cuốn nhau di chuyển được.
Dường như ở đây không có bất kỳ quy tắc nào. Ở phía dưới hư vô, trời xanh bên ngoài này, mọi thứ đều có thể.
Nơi này là biển lớn, vô số các ánh sáng dung hợp cùng một chỗ hóa thành biển, mà khối không khí kia lại phát động lực lượng đánh đâu thắng đó của biển sáng này. Có thể nhấc lên tất cả nơi đây, khiến cho thế giới này tràn đầy hủy diệt.
Tô Minh phun ra máu tươi. Thân thể của hắn truyền đến từng trận xé rách đau khổ. Hắn đã bị cuốn vào biển sáng trong thế giới kỳ dị này mấy ngày rồi.
Mấy ngày trước, hắn vì tránh lực Cổ Thần hủy diệt bẩy ngôi sao kia cho nên đã mở ra hư vô. Sau khi bước vào, quả thật hắn đã tránh được một kích hủy diệt kia, nhưng hư vô phía dưới trời xanh này cũng khiến hắn cảm nhận được một luồng hủy diệt khác.
Thậm chí lúc Tô Minh vừa bước vào hư vô, hắn liền có một loại cảm giác kỳ dị. Dường như hư vô này chính là một cái xác, một cái xác vô cùng to lớn, mà hư vô phía dưới trời xanh bên ngoài này chính là bên ngoài xác.
Nếu như vậy thì có thể coi toàn bộ trời xanh tại Tam Hoang Đại Giới là một quả trứng thật lớn, mà chỗ Tô Minh đang đứng chính là bên ngoài vỏ trứng.
Ánh sáng vô tận tạo thành biển, khí vô biên tạo thành gió, vòng quanh biển ánh sáng. Dường như ánh sáng này có thể phá hủy hết thảy.
Nơi đây có vô số ánh sáng. Thậm chí Tô Minh còn thấy ở bên trong một số ánh sáng này có Cực Minh!
Nhục thể của hắn đã sớm bị xé rách, đã không còn tồn tại. Giờ phút này bị biển sáng này cuốn đi là Nguyên Thần Tô Minh. Cho dù tay phải của hắn cũng là thân thể nhưng lại không bị xé nứt ra ở chỗ này. Thậm chí ở bên trong Nguyên Thần Tô Minh còn có thể nhìn thấy một cánh cửa phát ra Minh khí nồng đậm. Một mảnh vỡ đã khôi phục hơn nửa, có vô số ký hiệu, lạc ấn chớp động. Đó là. . . Diệt Sinh Chủng!