Tô Minh suy nghĩ mượn thân phận Đạo Không rời khỏi Hắc Mặc Tinh, trực tiếp trở về thế lực trấn giữ bốn chân giới, thông qua chỗ đó quay về Đạo Thần chân giới hay là không vội rời khỏi mà đi thần nguyên tinh hải một chuyến, đây cũng là lựa chọn.
Hai lựa chọn thì Tô Minh chọn cái sau.
Mặc dù hắn rất muốn lập tức quay về Đạo Thần chân giới nhưng đầu tiên là Ách Thương phân thân của hắn cần nhiều lực thần nguyên mới có thể không ngừng biến mạnh, nuốt tám hồn Ách Thương còn lại. Chỗ kiếm thần nguyên tốt nhất đương nhiên vẫn là thần nguyên tinh hải bí ẩn khó lường.
Chỗ đó dù sao là nơi vô số thần linh vẫn lạc ngủ say, nơi đó có thần nguyên mà Tô Minh cần.
Hơn nữa Tô Minh cảm nhận được Liệt Sơn Tu cầu cứu, hắn không thể bỏ mặc. Tô Minh chọn đi tìm dấu chân của Liệt Sơn Tu, dốc hết sức thử tìm ra manh mối.
Nếu cuối cùng hắn thật sự không thể làm được điều này thì coi như là rời đi Tô Minh cũng không còn tiếc nuối.
Nhưng lần này đi thần nguyên tinh hải, Tô Minh không định ở ngoài sáng khiến Phệ Không phân thân đi mà là chọn Đạo Không Tu Vi phân thân.
Ba ngàn tử sĩ, chín ông lão hậu kỳ vị giới, còn có thiếu phụ tốc độ kinh người, kiếp nguyệt cảnh đến từ Phượng Môn ẩn thân xung quanh, lại cộng thêm hơn mười chiếc chiến thuyền tinh không, lực lượng này mạnh hơn Phệ Không phân thân của Tô Minh nhiều, có thể cho hắn thêm sức bảo vệ mình ở thần nguyên tinh hải. Lại thêm lực lượng của bản thân Tô Minh đủ cho hắn thăm dò phạm vi thần nguyên tinh hải càng nhiều, đi một số khu vực ngày thường hiếm có người bước vào.
Có ý tưởng này, sau khi Tô Minh ra khỏi gian phòng trong phòng đấu giá thì mang theo chín ông lão nhắm mắt, thiếu phụ miêu nữ trở lại chỗ nghỉ ngơi thuộc về Đạo Thần chân giới bọn họ.
Ở đó Tô Minh chọn một gian phòng yên tĩnh, xua đi chín ông lão và thiếu phụ, một mình khoanh chân tĩnh tọa. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Tô Minh ngồi xếp bằng, trong đôi mắt phù văn thần nguyên chợt lóe, lập tức tinh thần thánh bào trên người hắc lắc lư, có phù văn nhấp nhô, trông như những phù văn này vốn tồn tại trên tinh thần thánh bào, khiến người không thể thấy rõ.
Ngay sau đó, lấy cơ thể Tô Minh làm trung tâm, bỗng có lực lượng thâm uyên từ tinh thần thánh bào bùng phát.
Lực lượng này càn quét bốn phía, khoảnh khắc phủ trùm cả gian mật thất. Nhìn qua sẽ phát hiện xung quanh Tô Minh, trong không khí mật thất tồn tại nhiều sóng gợn, khiến mật thất này như thành thế giới dưới nước. Sóng gợn lượn lờ từng tầng.
Đây không phải lực lượng của tinh thần thánh bào mà là thần nguyên tồn tại trong hồn của Tô Minh, chẳng qua lấy tinh thần thánh bào che giấu đi. Tô Minh đoạt xá Đạo Không thời gian quá ngắn, hiện tại hắn không có thời gian nghiên cứu công hiệu của tinh thần thánh bào này, nhưng muốn dùng để che giấu lực thần nguyên thì còn có thể.
Trong sóng gợn lập tức có thanh âm khẽ kêu phát ra từ một bên mật thất, thân hình Hứa Tuệ bị buộc ra khỏi không khí. Biểu tình Hứa Tuệ thay đổi, đôi mắt có vẻ giật mình nhìn chằm chằm tinh thần thánh bào trên người Tô Minh. Đây là lần đầu tiên cô thấy tinh thần thánh bào của Đạo Thần Tông, không ngờ ẩn giấu thuật như vậy.
Nhưng Hứa Tuệ chỉ giật mình mà thôi, dù sao tinh thần thánh bào bí ẩn, cho dù cô là người Phượng Môn cũng không thể hiểu hết. Theo Hứa Tuệ thấy chắc chắn là trưởng bối Đạo Thần Tông yêu thương Đạo Không mới giúp gã mở ra thuật hộ thân.
"Mật thất như vậy chỉ có ngươi và ta cô nam quả nữ, không lẽ ngươi định ở đây cùng ta song tu? Nếu là vậy thì Đạo ta rất hoan nghênh.” Tô Minh lười biếng nói, trong từ ngữ lộ ra tà khí và trêu chọc.
Hứa Tuệ hừ lạnh, biểu tình trước sau như một lộ vẻ chán ghét. Có thể nói ra mấy lời như vậy chỉ có Đạo Không khiến Hứa Tuệ thấy ghét, câu này lại đánh tan một ít nghi ngờ của cô, hiện tại không còn bao nhiêu nghi ngờ, dù sao trong hồn cô cảm ứng như thường. Cùng với tiếng hừ lạnh, thân thể Hứa Tuệ lại biến mất, rời khỏi mật thất.
Sau khi Hứa Tuệ rời đi, trong mật thất vẫn khuếch tán sóng gợn, mãi đến qua nửa tiếng đồng hồ, vẻ lười biếng trên mặt Tô Minh biến mất, thay vào đó là bình tĩnh. Tô Minh lại chờ đợi trong giây lát, giơ lên tay phải ấn mặt đất trước mắt.
Lập tức chỗ bàn tay Tô Minh hạ xuống dần có ánh sáng từ mép bàn tay tỏa ra. Tô Minh biểu tình thản nhiên, tay phải từ từ giơ lên, ở trước mặt hắn là một truyền tống trận.
Trận này sớm tồn tại trong mật thất, nói chính xác hơn là trước khi người Đạo Thần Tông không tới Hắc Mặc Tinh thì đã tổn tại, chẳng qua được che giấu rất tốt, dù là Hứa Tuệ cũng chưa từng phát hiện.
Ngay khi trận pháp trước mặt Tô Minh chớp lóe thì cùng ở Hắc Thủy thành, một khu vực khác, dưới lòng đất trong gian mật thất, Phệ Không phân thân ngồi khoanh chân từ từ mở mắt ra. Tùy theo đôi mắt Tô Minh mở ra, dưới người hắn tỏa ánh sáng trận pháp chói lòa. Ánh sáng ngày càng mãnh liệt, chớp mắt hoàn toàn nhấn chìm Phệ Không phân thân vào trong.
Ba giây sau, Phệ Không phân thân biến mất.
Cùng lúc đó, ở trong phật thất có Đạo Không Tu Vi phân thân, Phệ Không phân thân xuất hiện ảo ảnh trong trận pháp, nhanh chóng ngưng tụ, một bước đi ra.
Một bước đạp xuống, Phệ Không phân thân Tô Minh không ngừng lại mà lại bước ra một bước, va chạm với Tu Vi phân thân Tô Minh ngồi xếp bằng, dung hợp với nhau, xuất hiện bóng chồng. Trông như Phệ Không phân thân ở không gian khác với Tu Vi phân thân, hắn đạp lên người Tu Vi phân thân, xoay người lại, ngồi xếp bằng. Vị trí Tô Minh ngồi là chỗ Tu Vi phân thân ngồi xếp bằng, hai người này hoàn toàn chồng lên nhau.
Khi hai phân thân của Tô Minh chồng lên nhau thì lại có vặn vẹo hiện ra, mười lăm phút sau, vặn vẹo tĩnh lặng lại. Khi tất cả trong mật thất trở về nguyên dạng thì bóng chồng trên người Tô Minh cũng biến mất.
Tô Minh vẫn là bộ dạng Đạo Không, nhưng hiện tại nếu hắn bùng phát ra sức chiến đấu thì sẽ vượt qua Đạo Không rất nhiều.
Tô Minh mỉm cười, giơ lên tay phải vung hướng mặt đất, truyền tống trận lập tức biến mất, vỡ ra từng tấc cho đến khi hoàn toàn tan rã.
"Sau khi quay về chiến thuyền tinh không, trên đường đi thần nguyên tinh hải ta phải nâng cao tu vi của Tu Vi phân thân này đến mức mạnh nhất ta có thể chịu đựng.” Tô Minh thì thào, mắt lóe tia sáng.
Tô Minh chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi. Tô Minh tăng cao mới là căn bản của hắn, đây là thần thông chân chính còn mạnh mẽ hơn cả sức mạnh cơ thể.
"Phong Thần mật hoa, rốt cuộc đến lúc sử dụng nó.” Tô Minh sờ túi trữ vật.
Cùng với Phệ Không phân thân dung nhập, túi trữ vật trên người hắn tăng thêm nhiều.
Còn túi trữ vật của Đạo Không, Tô Minh dùng thần thức quét sơ phát hiện khá nhiều thứ tốt, nhưng thời gian có hạn, hắn có nhiều chuyện phải làm, chuẩn bị trở lại chiến thuyền tinh không lại đi tra xét. Tô Minh tin tưởng lần này sẽ có thu hoạch rất lớn.
“Tiếc rằng tại đây ngay cả gia tộc Liệt Sơn Tu cũng không có chút manh mối liên quan đến thân thể của hạc trọc lông, tìm khắp nơi đều không phát hiện cái gì."
Tô Minh suy tư, nhắm mắt lại, chìm trong ký ức của Đạo Không. Tô Minh phải mau chóng nắm giữ toàn bộ ký ức, thói quen của Đạo Không, sau đó mới từ từ biến đổi, âm thầm không để người phát hiện, biến thành bản thân Tô Minh.
Thời gian một đêm trôi rất nhanh, khi sáng sớm ngày thứ hai đến, Tô Minh mở mắt ra, trong mắt lóe tia sáng kỳ lạ. Tô Minh đứng dậy, vung tay áo, phút chốc cửa phòng mật thất từ từ mở ra. Chín ông lão mắt nhắm, còn ó thiếu phụ miêu nữ đều cung kính đứng ngoài mật thất.
Tô Minh không nói một lời, đi ra mật thất biến thành cầu vồng, chín ông lão và thiếu phụ cũng hóa thành cầu vồng đi theo lao hướng bầu trời.
Trên bầu trời Hắc Mặc Tinh, Tô Minh giơ lên tay phải, ngón trỏ của hắn đeo một chiếc nhẫn được ánh sáng chiếu rọi tỏa ra vầng sáng rực rỡ. Tô Minh động thần niệm, phút chốc ánh sáng chiếc nhẫn càng chói lòa, như muốn tranh nhau phát sáng cùng mặt trời.
Cùng lúc đó, tiếng nổ vang vọng, chớp mắt từng cái bóng ảo xuất hiện xung quanh Tô Minh.
Không nhiều không ít, tròn ba ngàn.
Đây là Đạo Thần tử sĩ mà Đạo Thần Tông cho Đạo Không.
“Tham kiến thiếu chủ!"
Cùng đồng thanh kêu lên, cùng động tác xuất hiện trên người ba ngàn tu sĩ. Thanh âm của họ hòa cùng chỗ biến thành sóng âm ngập trời, dấy lên khí thế cường địa. Sát khí này dù là đối diện kiếp dương lão quái, bọn họ cũng đô có gan tiến lên liều chết.
Nhìn ba ngàn tu sĩ trước mắt, mặt Tô Minh lộ nụ cười.
“Thiếu chủ, chiến thuyền tinh không đã mở ra, có thể tùy thời rời đi. Khi nào thiếu chủ lên thuyền?” Thiếu phụ xinh đẹp bên cạnh Tô Minh thấp giọng cung kính hỏi.
“Trước tiên chờ đã, các ngươi theo ta đi Tinh Phàm thành một chuyến.” Tô Minh lên tiếng.
Tô Minh đạp bước hướng chỗ Tinh Phàm thành, lập tức chín ông lão theo sau, ba ngàn tu sĩ hóa thành ba ngàn cầu vồng xé gió đi theo.
Hình ảnh này nếu là từ dưới đất ngẩng đầu xem sẽ có cảm giác vài ngàn sao bằng xẹt qua chân trời, khí thế hùng hồn, dấy lên sóng gợn trong trời đất, từ xa có thể thấy.
Trong tiếng rít gào xé gió, không lâu sau xa xa đã thấy Tinh Phàm thành. Khóe môi Tô Minh cong lên, hắn đã cảm ứng được trong Tinh Phàm thành có hơi thở của hạc trọc lông và Minh Long.
Càng ngày càng gần, khi họ đi tới bên trên Tinh Phàm thành thì Tô Minh thấy trong góc thành, hai gã đàn ông đang quay quanh một tu sĩ, ở đó xì xầm cái gì. Hạc trọc lông biến thành gã đàn ông xấu xa, nửa tay thò vào ngực lấy ra một góc sách tranh, dường như là cố ý để tu sĩ chú ý.
“Thấy không, đạo hữu? Ngươi có muốn biết bí ẩn của Hắc Mặc Tinh? Có muốn biết Hắc Mặc Đạo là tổ chức gì? Hì hì, ta đều có hết."
"Không có hứng thú cái này? Vậy ngươi có hứng thú sinh hoạt cá nhân của Ngọc gia lão tổ không? Có muốn biết thân phận thật sự của hắc hạc song sát? Có muốn thấy sách tranh vẽ cô gái xinh đẹp bí ẩn năm đó lõa thân? Chỗ này ta còn có danh sách con riêng của tất cả tộc nhân Hoa gia, và chân tướng năm xưa Mặc gia lão tổ vì tăng tu vi mà không tiếc nhịn đau...thiến. Thậm chí là bằng chứng tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu quái lạ thích làm đồng tính. Ba trăm năm trước trong tám mươi gia tộc gần hai trăm bà lão vì sao cùng khóc rống? Một ngàn năm trước tất cả mãnh thú giống cái Hắc Mặc Tinh tại sao kêu gào ba năm? Ba ngàn năm trước, trên Hắc Mặc Tinh tất cả mãnh thú giống đực tại sao gầm rống mười năm? Những đièu này chỉ cần một vạn tinh thạch. Huynh đệ à, một vạn tinh thạch, quyển sách nhỏ này sẽ thuộc về ngươi. Ngươi may lắm, hôm nay kỷ niệm ba trăm năm ngày lão phu khai trương, mười người đầu được khuyến mãi. Lão phu giảm giá cho ngươi, không phải một vạn tinh thạch, không phải tám ngàn tinh thạch, càng không là năm ngàn tinh thạch mà là chín trăm chín mươi chín tinh thạch!!! Đạo hữu, chỉ cần chín chín chín là mang đi hết bí văn của Hắc Mặc Tinh!” Hạc trọc lông kích động nước miếng bay tứ tung, nói đến tu sĩ kia ngây ngốc.
Tô Minh ở giữa không trung thở dài, giơ tay phải chỉ vào hạc trọc lông và Minh Long ở bên cạnh hát đệm.
“Bắt hai người đó cho ta, mang đi."